Chương 2

Mùi hương xông đến như tiểu quái thú giương nanh múa vuốt, đột nhiên vọt vào mũi nàng.

Tuy nói lần này ra cửa nhất định phải mở rộng tầm mắt, nhưng Nguyễn Anh vẫn là không đoán được có thể nhìn thấy cảnh hoạt sắc sinh hương đến như vậy.

" Đây có phải là mơ không?"

Nam tử trước mắt xác thật là tuyệt sắc nhân gian, tướng mạo xuất chúng, khí chất lại càng thêm lỗi lạc.

Ngoài ngũ quan tinh tế, còn có cơ bắp rắn chắc, cơ ngực săn chắc, cơ bụng rõ ràng, đường cong tinh tế, tuyến nhân ngư dụ hoặc kéo dài xuống phía dưới, eo thon mông đầy đặn, nửa người dưới như ẩn như hiện dưới làn nước trong suốt, mặt nước hơi hơi gợn sóng, tuy xem không đến mức quá rõ ràng nhưng như ẩn như hiện phá lệ mê hoặc người ta mơ màng.

có câu nói rằng "mưa rơi trên cây chuối, mỹ nhân rũ mắt".

Quá kích thích --

Đây chính là đồ vật người trưởng thành nên xem a.

Dáng người hắn như được điêu khắc một cách tinh vi có vẻ không quá mức thô tráng, bọt nước bắn lên da thịt như ngọc trên thong thả chảy xuống mang theo một cỗ phong vị hấp dẫn.

Nguyễn Anh cảm thấy sợi dây lý trí của mình trong nháy mắt đã bị chặt đứt.

Tầm mắt hắn dừng lại trên gương mặt nàng, đôi mắt đen thâm thúy hình như có vài phần hoang mang, nhưng thực mau đã bị càng cảm xúc kích động mãnh liệt che giấu, thần sắc mê ly.

Ngay tại lúc hắn bởi vì khó chịu mà nhíu mày, nốt chu sa giữa mày tựa hồ minh diễm thêm vài phần, như màu máu đỏ tươi.

Lý trí nháy mắt tựa như bị bốc hơi giữa làn nước lăn tăn nhộn nhạo.

Không biết là ai cấp thêm cho lá gan, Nguyễn Anh cũng hoàn toàn không biết trạng thái lúc này của hai người đều không bình thường.

Nàng chỉ cảm thấy chính mình dường như thành biến thành con thuyền nhỏ phiêu diêu giữa ngọn sóng, hoặc cũng là cánh diều bay giữa trời gió mưa, giống như sợi dây sắp đứt giữa những thể nghiệm diệu kỳ, nàng cố kìm nén tiếng khóc thút thít cùng hân hoan vui sướng.

Hắn thở dốc trầm thấp bên tai nàng, tiếng hít thở càng thêm dồn dập, tiếng nước chảy róc rách nhanh chóng át đi âm thanh mê diễm.

Mùi hoa nồng đậm như hình thành một mảnh sương mù, lượn lờ lại quấn quýt si mê mà vây quanh hai người họ.

Cuối cùng trước mắt chỉ còn một mảnh ánh sáng trắng.

Nguyễn Anh run rẩy hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, bầu trời xanh thẳm dần dần chuyển sang đen kịt.

Vốn là tinh không vạn lí, đột nhiên trong giây lát, liền biến thành mây đen che trời, ngay cả một tia nắng cũng chẳng còn.

Mọi người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại dự cảm.

Trời giáng dị triệu, tưởng như đã có chuyện xảy ra.

Nhưng Tu chân giới thường xuyên có dị tượng phát sinh.

Vô luận là tu sĩ độ kiếp, tâm ma kiếp, lôi kiếp lớn nhỏ gì, hay là trân bảo xuất thế, trời sinh dị tượng, vân vân và mây mây, thì sẽ thường xuyên xuất tình huống mây đen che trời, thiên địa biến sắc.

Tu chân vốn chính là nghịch thiên, cùng thiên tranh thọ.

Trước khi lôi kiếp hoàn toàn giáng xuống, thật sự không thể dựa vào nửa bầu trời đen nhánh kia phán đoán đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ biết, phương hướng này chính là nội môn mười hai phong Kiếm Tông, mơ hồ đoán là đã có sự tình khó lường xảy ra.

Nguyễn Anh lại không biết trên đỉnh đầu mình đã dần dần hình thành đám mây màu đen.

Nếu không phải nơi nàng đang ở có kết giới âm dương, chỉ sợ người muốn đến hỏi thăm gần đó đã tăng lên không ngừng.

Xem náo nhiệt vốn là thiên tính của con người.

Nếu là có thể mượn cơ hội mưu đoạt cơ duyên, thì càng tốt.

Hương hoa dần dần tan biến

Một đôi mắt cún con hồn nhiên đáng yêu mở ra, đồng tử to tròn đen lúng liếng xoay chuyển, con ngươi trong suốt lóe lên tinh quang xoẹt qua tròng mắt, Nguyễn Anh dần dần có phản ứng lại.

Vừa định đứng dậy, nàng lại không thể không nằm xuống, toàn thân giống như bị nghiền ép qua, eo cũng không thẳng nổi.

Dừng lại hít thở lấy hơi, nàng lại một lần nữa ngồi dậy, vừa cúi đầu liền nhìn thấy trên người đều là vết xanh tím, nàng theo bản năng vận chuyển linh lực, trong khoản thời gian ngắn cũng không thể đánh tan những dấu vết đó, có thể thấy được tình huống lúc ấy kịch liệt thế nào.

Nguyễn Anh hít một hơi khí lạnh, lấy lại tinh thần.

Nhìn quét qua xung quanh, cách đó không xa mỹ nam tử giống như đã hôn mê trên mặt đất, tóc đen như mực tán sau lưng, càng làm nổi bật tấm lưng trắng nõn, eo mông rõ ràng.

Nguyễn Anh lấy ra quần áo từ trong nhẫn trữ vật, nhịn đau mặc vào, hai mắt hắn thì vẫn nhắm nghiền, còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Ôn tuyền vẫn phảng lặng như mọi khi.

"Ta đây là......" trong lòng Nguyễn Anh nói thầm, "Là mắc mưu hay là thấy sắc nảy lòng tham?"

Không đợi nàng cân nhắc rõ ràng, đám mây trên đỉnh đầu càng lớn hơn.

Nguyễn Anh cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại.

Một đạo thiên lôi to bằng miệng chén lập tức bổ xuống nàng.

Thiên lôi nhanh như chớp đánh xuống, Nguyễn Anh còn chưa kịp mặc đồ xong, vòng ngọc hộ thân nàng ném ra nháy mắt đã bị đập nát.

Không đợi nàng tụ khí rời đi, thiên lôi đã là rắn chắc mà dừng ở nàng trên người.

Một trận đau nhức.

Xương cốt cả người trong nháy mắt dường như bị đập nát.

May mắn chính là, thiên lôi chỉ có duy nhất một đạo, trong giây lát đã lướt qua.

Đánh xong, bầu trời lập tức trở nên tươi sáng, còn có cầu vồng rực rỡ dừng ở phía chân trời.

Lại mở mắt ra.

Nguyễn Anh quan sát tình huống chung quanh, vội vàng dùng thần thức chải chuốt lại những ký ức đột nhiên nhiều lên trong đầu.

Một đạo thiên lôi này, cư nhiên làm nàng thức tỉnh ký ức đời trước.

Khó trách nàng thường thường sẽ vu vơ nghĩ ra một ít "Kỳ tư diệu tưởng", có khi thậm chí sẽ nghĩ đến một ít đồ vật mà Tu Tiên giới không có.

Nhưng cái này lại không phải điểm mấu chốt.

Điểm mấu chốt là...

"Ta thế mà lại xuyên thành nữ phụ pháo hôi?"

Nguyễn Anh cảm thấy khiếp sợ.

Đời trước Nguyễn Anh sống ở thế kỷ 21 là một cô gái bình thường, sắp tới tốt nghiệp, bạn cùng phòng chia sẻ với nàng về một quyển tiểu thuyết tiên hiệp gọi là《 tiên đồ 》, bên trong có một nữ phụ cùng cùng tên với nàng, bạn cùng phòng cảm thấy hiếm lạ, còn ép nàng đọc đến thuộc lòng.

Nhớ rõ là không có khả năng.

Có thể xem xong đã là không tệ rồi.

Nguyễn Anh chỉ là đọc cho vui thôi.

Không ngờ...

Nếu lúc ấy nàng biết thật sự sẽ xuyên sách, nàng hận không thể đọc làu làu, một giây viết ra hết.

《 tiên đồ 》là một quyển tiểu thuyết thiên về chính kịch hướng tình yêu tiên hiệp hơn trăm vạn chữ, nữ chủ Tử Nguyệt xuất thân phàm nhân, nhưng có Băng linh căn đơn biến dị nên được Thiên Nhất tông chọn vào tiên môn. Trong quá trình tu luyện, nàng ấy thu hoạch được tình thân, tình bạn và cả tình yêu, cùng nam chủ Đạo Hàm tôn giả trải qua ngàn khó vạn hiểm, đánh bại đại vai ác, hạnh phúc bên nhau đến cuối đời.

Mà Nguyễn Anh chính là chướng ngại vật trên con đường tình yêu của nam nữ chủ, là nữ phụ độc ác giống hệt tiểu cường.

Khác với nữ chủ ngoan cường hướng về phía trước, nữ phụ có xuất thân vô cùng tốt, vốn là tu nhị đại, nhưng tâm tính nàng lại hẹp hòi, điêu ngoa tùy hứng, làm ra rất nhiều chuyện hoang đường, tất cả đều dựa vào cha nàng là trưởng lão Kiếm Tông và nương nàng là trưởng lão Truy Nguyệt Lâu.

Ở trong lần thí luyện bí cảnh nọ, nữ phụ được nam chủ cứu, từ đó phương tâm ám hứa, ở dưới tình huống biết rõ nam nữ chủ đã thành đôi nhưng vẫn cố chấp tham gia vào, làm ra không ít hành vi hoang đường truy nam chủ không nói còn tạo vô vàn các loại hiểu lầm cùng phiền toái giữa nam nữ chủ, hành sự càng ngày càng ác độc.

Nam chủ hận không thể trừ khử nữ phụ cho xong, ngược lại là nữ chủ nhiều lần khuyên can, cho rằng chỉ là do nữ phụ còn nhỏ tuổi, tâm tính chưa ổn định, không nên mạt sát nàng như vậy còn liên lụy đến rất nhiều thế lực sau lưng nàng.

Lúc ấy Nguyễn Anh xem đến đó liền rên lên một tiếng "nghẹn khuất a".

Đã vì nữ phụ cùng tên cùng họ, mà nàng có một loại cảm giác kỳ khó chịu, cũng vì nữ chủ gặp ủy khuất trong khi nữ phụ không hề chịu bất cứ báo ứng nào mà cảm thấy tức giận.

Bất quá nữ phụ cũng không nhảy nhót được bao lâu, bởi vì nàng vô tình có hành vi đắc tội đại vai ác trong sách Du Nhan Trúc, hắn không thể nhịn được nữa, đại vai ác một cái phát tát chết nàng--

Thẳng đến chương cuối toàn văn, vai ác mới bị bại lộ thân phận, thì ra hắn thân là yêu tu, vẫn luôn lấy thân phận nhân tu tiềm tàng trong Kiếm Tông, ở trong bóng tối hắn sớm đã ma hóa mất khống chế.

Trước đó, nữ phụ vẫn luôn ở trước mặt người ta nhảy nhót còn không hề tự biết.

Khó trách bị giết chết một cách lặng yên không một tiếng động sau núi Kiếm Tông.

"Từ từ đã......" Nguyễn Anh mở to hai mắt.

Tuy rằng trong sách có rất nhiều chi tiết miêu tả khác với 20 năm nàng đã trải qua, nhưng nếu để tham khảo thì vẫn có ý nghĩa rất lớn.

Nếu nàng không nhớ lầm, trong sách đại vai ác Du Nhan Trúc đổi thân phận mai phục trong Kiếm Tông, có một thứ vô cùng rõ ràng xinh đẹp, đó chính là nốt chu sa đỏ giữa mày hắn.

Du Nhan Trúc vốn là thần thú kỳ lân, vì do là thần thú, cho nên mới sa đọa ma hóa sau đó mới có vẻ ngoài đặc biệt khủng bố, huống chi hắn là thiếu chủ kỳ lân nhất tộc, nghe nói hắn có thiên phú ngàn vạn năm nay mới có một.

Hắn dùng tên giả Nhan Trúc, mai phục ở Kiếm Tông--

"Ayy......"

Nguyễn Anh xoa đầu, chỉ cảm thấy một trận đau nhức, nàng vẫn không nhớ nổi vì sao hắn lại lưu tại Kiếm Tông, chỉ nhớ rõ khi hắn giết nữ phụ, hắn vẫn là đệ tử môn hạ của Nhất phong chưởng môn Kiếm Tông Phương Vô Hình.

Âm Dương đàm thuộc về Nhất phong, tuy rằng không biết vì cái gì vốn dĩ nơi này hẳn là nơi không người lúc này lại có nhiều thêm một người, nhưng m Dương đàm trừ bỏ phải có tín vật giống như của Nguyễn Anh, thì chỉ có pháp quyết của đệ tử chưởng môn mới có thể đi vào.

Nguyễn Anh chậm rãi quay đầu, vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn nam tử hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất.

Lúc này nàng không còn cảm thấy hắn tú sắc khả xan, quả thực thế gian khó nhất là từ chối ân sủng của mỹ nhân.

Trái lo phải nghĩ, nàng đều cảm thấy người trước mắt cùng đại vai ác sẽ giết nữ phụ trong sách kia đặc biệt tương tự, ăn khớp đến 99.9%.

Trong sách nữ phụ ở trước mặt hắn nói một ít lời chọc người ngại nói, khiến cho hắn hận không thể giết nàng, mà hiện tại nàng lại trực tiếp cùng người ta làm một đoạn bá vương ngạnh thượng cung trái với ý hắn --

"Mạng của ta không xong rồi!"

Nguyễn Anh thành thạo mặc xong quần áo, bất chấp một thân chật vật, chịu đựng đau nhức trên người điều động linh khí dùng mấy cái pháp quyết rửa sạch dấu vết trên hiện trường, gọi pháp khí ra, trèo lên hoa phù dung bỏ chạy.

Nguyễn Anh cơ hồ đem toàn bộ linh lực sở hữu đều dùng để thúc giục pháp khí.

Phấn hà mộc phù dung hoa thực mau bay ra khỏi địa bàn Nhất phong.

Về tới Lục phong, Nguyễn Anh mới nhẹ nhàng thở ra.

Kiếm Tông có tổng cộng mười hai phong, nhưng cũng không phải mỗi phong chủ đều là trưởng lão.

Hiện giờ, trên đại lục không có chiến sự trên phạm vi quy mô lớn, các trưởng lão Kiếm Tông đều có thể bảo toàn, hiện nay cùng sở hữu có tất thảy chín vị, cũng không dựa theo thực lực để xếp hạng cao thấp, mà là dựa theo trình tự kế thừa ngọn núi khi khai sơn lập phái.

Nội môn mười hai phong dư lại ba ngọn núi là nơi cư trú của đệ tử nội môn bình thường, trong đó chỉ có một ít người may mắn mới có thể bái nhập ngọn núi trở thành đệ tử thân truyền hoặc là đệ tử ký danh.

Nhờ cha nàng Nguyễn Kiệt là chấp kiếm trưởng lão Lục phong, Nguyễn Anh ngay từ đầu đã là đệ tử nội môn, cùng cha sống ở Lục phong, nhưng tư chất nàng vốn đã không kém, hiện giờ đã đột phá lên Kim Đan, đặt trong tông môn có thể bái sư trở thành đệ tử nội môn, trở thành thân truyền đệ tử của bất cứ vị trưởng lão nào, cũng có thể có được một phong cho riêng mình .

Chẳng qua cha nàng Nguyễn Kiệt vẫn luôn cảm thấy nàng tâm tính chưa định, mới trước sau luôn trấn áp nàng --

Khách quan mà nói, ở một trong đám tu nhị đại, trình độ của nàng cũng coi như là đứng đầu.

Nề hà ở trong một đám kiếm tu đám lập chí ban ngày cao tam buổi tối làm thêm cuốn sống cuốn chết 007 không có điểm ngừng nàng "Không chăm chỉ không tiến tới" như vậy, lại có thiên phú cá mặn tuyệt hảo liền có vẻ đặc biệt.

Liền giống như vịt con xấu xí lẫn vào đàn vịt, rõ ràng là một con thiên nga, nhưng lại có vẻ đặc biệt không hợp, lạc lõng giữa đàn vịt.

Nguyễn Anh: Cường điệu một chút, ta không có ý tứ nói bất luận kẻ nào là vịt. Ta chỉ nghĩ ta là một tiểu thiên nga xinh đẹp, ta thật là đẹp mắt haha XD

Nguyễn Kiệt là kiếm tu phi thường truyền thống, trông đặc biệt điển hình, làm người trầm mặc nội liễm, không giỏi ăn nói. Không thể động khẩu hắn liền động thủ, chiến lực mạnh đến kinh người, hơn nữa tu luyện chăm chỉ khắc khổ, mỗi ngày thời gian nghỉ ngơi nhiều lắm chỉ hai ba canh giờ, thời gian dư lại không phải luyện kiếm thì chính là rèn sắt, quy luật đến mức làm người ta sợ hãi.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Anh nhất thời mất hết dũng khí, sợ đến mức vẫn luôn thở gấp.

Nếu lão cha cứng nhắc kia biết nàng làm ra chuyện phá phách gì, nhất định sẽ đánh gãy chân nàng, nhốt nàng 180 năm không được ra khỏi cửa.

Huống chi, chờ đại vai ác Du Nhan Trúc tỉnh lại, khẳng định sẽ truy cứu sự tình trước đó, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến trên đầu nàng tính sổ, quay đầu lại chờ nàng còn không phải là một đòn trí mạng sao?!

Nguyễn Anh trốn trong phòng, mở trận pháp, làm bộ chính mình đang ở tu luyện không cho người khác quấy rầy, trên thực tế bắt đầu thu thập hành lý, phàm là vật nàng cảm thấy hữu dụng liền ném toàn bộ vào trong túi giới tử.

Tốt xấu gì cũng là tu tiên đời thứ hai, thứ tốt Nguyễn Anh có không ít, trữ vật liền có túi giới tử, nhẫn trữ vật còn có vòng tay trữ vật.

Nàng trốn ra bên ngoài, trước chạy ba bốn năm rồi lại nói sau.

Dù sao cũng không thể ngốc ở Kiếm Tông được.

"Nương --"

Gõ gõ lên thủy kính, đầu bên kia là lục trưởng lão Truy Nguyệt Lâu, mẹ đẻ nàng Quý Thuần Như.

"Con nhớ người!" Nguyễn Anh làm nũng nói.

"Con lại gây ra hoạ gì rồi?" Mỹ phụ nhân nhướng mày hỏi.
Wattpad/ cucbotcuatui

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro