Chương 10
"Tối nay chúng ta ra ngoài ăn."
"......"
Prem định làm ngơ, như mọi lần. Cậu luôn có cách làm lặng đi những lời nói của đối phương, khiến chúng chỉ như một phần của không khí, vô hình và không quan trọng. Nhưng tối nay, khi câu nói ấy vang lên, có điều gì đó khiến cậu dừng lại.
Một thoáng ngỡ ngàng, rồi cảm giác không thực sự tin vào những gì vừa nghe. Mình có nghe nhầm không? Anh thật sự bảo cậu ra ngoài?
"Tối nay có chuyện gì quan trọng không?" Prem hỏi, giọng cậu thấp hơn, không phải vì muốn biết rõ ràng, mà vì cậu không thể hiểu nổi sự thay đổi nhỏ ấy.
Đối phương chỉ lướt mắt qua cậu, không vội vã, không chút khẩn trương. "Quan trọng lắm, chúng ta ra ngoài ăn tối." Câu nói đơn giản, nhưng trong cách anh nói, lại có thứ gì đó khác thường, như một quyết định đã được suy nghĩ kỹ lưỡng, không thể từ chối.
Prem im lặng nhìn vào đôi mắt ấy, lòng không khỏi dậy sóng. Mọi thứ như không còn như trước nữa. Chỉ một lời mời, nhưng lại khiến cậu cảm thấy như đang đứng trước một ngã rẽ mà chưa sẵn sàng để bước qua.
Boun nhẹ nhàng giúp Prem chọn lựa bộ quần áo, cẩn thận từng chi tiết, rồi khéo léo chỉnh sửa, như thể từng hành động của anh đều có sự tính toán. Anh nắm tay cậu, dẫn ra ngoài.
Prem nhìn anh, cảm giác có gì đó khác biệt lắm. Mỗi tối trước đây, dù cậu có xin xỏ hay làm đủ mọi cách, Boun cũng chưa từng cho phép cậu ra ngoài. Nhưng hôm nay, anh lại tự tay lựa chọn bộ đồ, giúp cậu trông thật xinh đẹp. Và trong khi cậu chỉ là một phần của sự thay đổi ấy, Boun vẫn giữ nguyên vẻ ngoài chỉnh chu, nghiêm túc như khi đi làm, như thể mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Cảm giác mơ hồ lạ lùng bao trùm lấy Prem, như thể anh đã quyết định thay đổi mọi thứ, mà cậu lại chưa kịp hiểu hết.
Prem ngồi yên trên chiếc xe ô tô sang trọng, tay nhẹ nhàng đặt lên cửa sổ, để làn gió mát lướt qua, cảm giác ấy lâu rồi cậu mới có lại. Cảnh đêm ngoài kia mênh mông và tĩnh lặng, ánh đèn phố xá lung linh, những bóng người vội vã, tất cả đều quen thuộc, nhưng lại mới mẻ đến lạ lùng. Cậu không thể nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không ra ngoài, không cảm nhận được thế giới bên ngoài bức tường này.
Cảm giác ấy, giống như một khoảng trống dài đằng đẵng trong tâm hồn, nơi mà cậu đã từng chôn giấu bao suy nghĩ, bao cảm xúc. Từng ngày trôi qua, cậu đã quen với việc ở lại, quen với những bức tường lạnh lẽo và sự tĩnh lặng vô hình. Cậu gần như đã quên mất cảm giác tự do, quên mất mình có thể là một phần của thế giới rộng lớn ngoài kia. Thậm chí, trong những lúc mệt mỏi, cậu đã tự nhủ rằng có lẽ mình sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi, rằng mình sẽ không bao giờ được phép bước ra ngoài, không bao giờ được phép trải nghiệm cuộc sống ngoài những bức tường ấy.
Nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã thay đổi. Cảm giác làn gió mát lạnh và ánh sáng đêm mờ ảo như đánh thức cậu khỏi một giấc ngủ dài. Cậu nhìn ra ngoài, mắt mơ màng, trong lòng dâng lên một nỗi hoang mang khó tả. Làm sao có thể dễ dàng chấp nhận rằng một phần của thế giới đã bị cậu bỏ qua lâu đến vậy? Và tại sao, sau bao lâu, Boun lại quyết định cho cậu ra ngoài?
Cậu nhìn anh, người vẫn ngồi im lặng bên tay lái, đôi mắt bình thản, như thể mọi thứ đều là điều hiển nhiên. Nhưng Prem biết, sự thay đổi trong anh không chỉ là những cử chỉ chăm sóc cậu, không chỉ là việc anh dẫn cậu ra ngoài. Có gì đó khác trong cách Boun đối xử với cậu hôm nay, như thể anh đã quyết định không còn giữ cậu trong bóng tối ấy nữa, không còn bao bọc cậu trong những bức tường vô hình mà anh đã dựng lên.
Một phần trong lòng Prem dâng lên nỗi nghi ngờ, một cảm giác bất an khó tả. Có phải Boun đang cố gắng thay đổi điều gì đó giữa hai người họ? Hay có phải đây chỉ là một bước đi trong một trò chơi mà cậu vẫn chưa thể hiểu được? Cậu tự hỏi liệu có phải đây là lần đầu tiên anh thật sự muốn cậu cảm nhận thế giới bên ngoài, hay chỉ là một sự thay đổi tạm thời, một khoảnh khắc yếu đuối trong kế hoạch dài hạn của anh.
Cảm giác mơ hồ ấy cứ vương vấn trong lòng Prem, như một thứ gì đó vừa đến, nhưng lại không thể chạm vào.
"Thích không?" Boun nghiêng đầu, chống cằm nhìn Prem, ánh mắt ấy mang theo một sự bình thản lạ thường, như thể câu hỏi chỉ là một phần trong cuộc trò chuyện hàng ngày.
Prem hơi ngập ngừng, cảm giác nghẹn lại trong cổ họng. Làm sao cậu có thể không thích được chứ? Được ra ngoài, được hít thở không khí tự do, được nhìn ngắm cảnh vật xung quanh mà không phải qua cửa sổ hay những bức tường lạnh lẽo, đó chính là mong ước bấy lâu nay của cậu. Đã rất lâu rồi, Prem không cảm nhận được những điều này. Những lần trước, khi cậu nghĩ đến việc ra ngoài, nó luôn chỉ là một giấc mơ xa vời, một điều không bao giờ có thể thành hiện thực. Cậu đã quen với sự giam cầm của chính mình, với những ngày tháng trôi qua mà không hề hay biết về thế giới ngoài kia.
Vậy mà hôm nay, tất cả bỗng chốc trở thành sự thật. Cảm giác ấy làm cậu rối bời. Có thể là niềm vui, cũng có thể là sự bối rối. Cậu muốn cười, nhưng lại không thể hiểu rõ lý do tại sao Boun lại quyết định cho cậu ra ngoài vào lúc này. Mọi thứ không giống như cậu tưởng tượng, không giống như những lần trước đây.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng tập trung vào cảnh vật đêm khuya, nhưng những suy nghĩ ấy cứ vây quanh. Cái cảm giác tự do, thoải mái mà lâu rồi cậu không có, giờ lại mang đến cho cậu một cảm giác bất an khó tả. Cậu đã quen với việc bị kiểm soát quá mức từ Boun, vậy mà giờ đây, sự thay đổi đột ngột này lại khiến cậu không thể hoàn toàn thả lỏng.
"Thích không?" Boun lại hỏi, lần này giọng anh không còn chỉ là sự tò mò đơn giản nữa, mà có chút gì đó như đang chờ đợi một câu trả lời thật lòng.
Prem nhìn vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để lý giải cho hành động khác thường của anh, nhưng không tìm ra. Cậu chỉ có thể gật đầu, dù trong lòng vẫn còn quá nhiều câu hỏi chưa được giải đáp. "Thích," cậu nói, giọng hơi trầm xuống, như một lời khẳng định với chính bản thân mình.
Nhưng dù vậy, nỗi hoài nghi trong cậu vẫn không thể tan biến. Cảm giác này—niềm vui lẫn sự lo âu—dường như là thứ mà cậu đã quên mất lâu rồi. Có lẽ, sự tự do này không phải là thứ dễ dàng nắm bắt như cậu tưởng.
Chiếc xe dừng lại ngay trước cửa một nhà hàng 5 sao sang trọng. Ánh đèn lấp lánh từ những chiếc đèn chùm trong sảnh chiếu rọi lên bức tường kính sáng loáng, tạo nên một không gian vừa lộng lẫy, vừa đầy sự tĩnh lặng. Boun mở cửa xe, khẽ khàng ra hiệu cho Prem bước xuống.
Prem bước ra ngoài, cảm giác đôi chân như chưa thể chạm đất. Mọi thứ xung quanh cậu quá đỗi xa hoa, như thể cậu vừa bước vào một thế giới khác, nơi mà mình chưa bao giờ thuộc về. Cậu theo anh, đi qua từng bậc thềm, giữa không gian lấp lánh ánh đèn và tiếng nói cười văng vẳng đâu đó, tất cả đều quá đỗi xa vời so với những gì cậu từng biết.
Khi hai người đến bàn, Boun nhẹ nhàng kéo ghế, dịu dàng mời Prem ngồi xuống. Cậu nhìn vào ánh mắt của anh, có một chút gì đó ấm áp, nhưng cũng thật xa xôi. Boun vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, khuôn mặt anh không hề thay đổi, nhưng có một điều gì đó khiến Prem cảm thấy sự thay đổi đó đang dần dâng lên trong chính mình.
Boun bước qua, ngồi xuống đối diện cậu, tạo ra khoảng không gian riêng giữa họ, nhưng lại có thứ gì đó như vô hình kết nối cả hai. Cái im lặng này, tuy không gượng gạo nhưng lại mang đến một cảm giác khó tả. Mọi thứ xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại không gian nhỏ bé của hai người.
Prem đưa mắt nhìn những ngọn đèn lung linh phản chiếu trên mặt bàn, hơi thở của cậu như trở nên nặng nề hơn trong không gian này. Dù nơi đây quá đỗi xa xỉ, nhưng lại mang đến cho cậu một nỗi cô đơn lạ lùng. Cậu tự hỏi, liệu có phải chính anh là lý do khiến cậu cảm thấy như mình đang đứng ngoài mọi thứ, trong một thế giới quá hoàn hảo để có thể thuộc về?
"Chúng ta dùng bữa ở đây sao?" Prem nhìn quanh, ánh mắt tò mò nhưng cũng pha chút ngập ngừng. Mọi thứ xung quanh quá xa hoa, những chiếc bàn sang trọng, ánh đèn lung linh làm cậu cảm thấy lạc lõng. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ ở đây, trong một không gian như thế này, với Boun.
"Chứ tôi đưa em đến đây làm gì?" Boun hỏi vặn lại.
Đồ ăn nhanh chóng được bày lên, từng món đều được trang trí đẹp mắt, với những hoa văn cầu kỳ trên bát đũa, tất cả đều toát lên sự tinh tế và sang trọng. Mùi thơm của món ăn hòa quyện với không khí khiến Prem cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác. Thậm chí, cả rượu vang cũng được mang lên, hương thơm ngào ngạt tỏa ra, nhưng Prem vẫn không hề động đến.
Boun nhìn cậu một lúc, không vội vã, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không phải đói sao? Mau dùng bữa thôi."
Nhưng Prem vẫn im lặng, đôi mắt dừng lại trên ly rượu vang mà Boun đã rót sẵn cho cậu. Cậu không hề đụng đến nó. Trước đây, trong biệt thự, Boun cũng chưa bao giờ thấy cậu chạm vào những chai rượu trong tủ, dù có nhiều lần cậu đứng bên cạnh và chỉ lặng lẽ nhìn.
Boun khẽ nhướng mày, như nhận ra điều gì đó. "Không uống được rượu sao?" giọng anh lướt qua nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng một sự tò mò mơ hồ.
Prem không trả lời ngay, chỉ hơi cúi đầu, mím môi. Câu hỏi của Boun lặng lẽ vẽ lên một khoảng không gian khác giữa hai người.
Prem lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu vang, nhưng không hề có ý định chạm đến nó. Thật ra, cậu không chỉ từ chối, mà còn cảm thấy một sự bài xích mãnh liệt với rượu. Cậu chán ghét chúng. Mỗi lần nhìn thấy chúng, một nỗi khó chịu dâng lên trong lòng, như thể rượu là một thứ gì đó không thể chạm tới, một phần của thế giới mà cậu không muốn hòa mình vào.
Từ khi ở với Boun, cậu càng không ưa chúng. Những bữa tiệc, những ly rượu được rót đầy, những lần Boun mời cậu, nhưng cậu chỉ lặng lẽ từ chối. Chẳng ai hiểu vì sao, nhưng đối với Prem, rượu không chỉ là đồ uống. Nó mang theo một nỗi ám ảnh, một sự liên kết với những ký ức mà cậu không muốn nhớ lại.
Boun nhìn cậu một lúc, rồi lại im lặng, không ép buộc. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng thì thầm của đũa và bát chạm vào nhau, tạo thành một bản nhạc nhỏ giữa họ.
Bữa tối diễn ra trong không gian ấm cúng, ánh nến lung linh phản chiếu trên những món ăn tinh tế, tạo nên một bầu không khí lãng mạn đầy tĩnh lặng. Mọi thứ đang diễn ra bình thường, cho đến khi Boun nhẹ nhàng gọi phục vụ mang nước ép trái cây cho Prem. Cậu cầm ly, nhưng trong khoảnh khắc bất cẩn, tay cậu chạm phải và làm đổ cả ly nước lên áo.
"Xong rồi, xong rồi..." Prem vội vã cầm khăn giấy lau nhanh, cảm giác luống cuống dâng lên trong lòng. Cậu lau mãi mà vết nước vẫn không chịu biến mất, chỉ càng làm áo ướt sũng hơn.
"Boun, em có thể đi nhà vệ sinh không?" Giọng Prem nhẹ nhàng, nhưng có chút lúng túng.
Boun nhìn cậu một lúc, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn giữ sự bình thản như mọi khi.
Boun nhìn sang phục vụ bàn, ánh mắt anh ra hiệu một cách bình tĩnh. Người phục vụ nhanh chóng hiểu ra, cúi người nhẹ nhàng: "Mời ngài đi lối này."
Prem vội vã đi theo nam phục vụ, tay cầm khăn lau sơ qua áo, bước chân nhanh chóng. Boun nhìn theo cậu, đôi mắt anh không rời khỏi bóng lưng của Prem cho đến khi cậu khuất hẳn sau cánh cửa của nhà vệ sinh.
Khi bóng dáng cậu biến mất hoàn toàn, Boun khẽ quay lại, ánh mắt trầm lắng hơn. Anh đưa tay cầm ly rượu vang đỏ, nhấm nháp một ngụm nhỏ, hương vị đắng nhẹ lan tỏa trong khoang miệng. Tất cả mọi thứ quanh anh vẫn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thì thầm của những ngọn nến và âm thanh văng vẳng từ những bàn ăn xung quanh.
Boun không vội vã về mọi thứ đang diễn ra.
Nam nhân viên dẫn Prem vào đến phòng vệ sinh thì chờ ở ngoài.
Prem nói cảm ơn rồi bước vào trong, cánh cửa khép lại nhẹ nhàng sau lưng. Cậu đứng trước gương, im lặng nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình, ánh mắt lạc lõng, như thể tìm kiếm một phần nào đó đã mất. Thế giới bên ngoài, với tất cả sự kiểm soát, những quy tắc vô hình và những ánh mắt dõi theo, bỗng trở nên quá sức nặng nề.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra điều gì đó rõ ràng. Nếu muốn chạy trốn, nếu muốn thay đổi, thì bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất. Không ai nhìn thấy, không ai sẽ ngăn cản cậu. Cậu chỉ biến mất khỏi nơi này, lẫn vào đám đông bên ngoài, và tất cả sẽ xong. Không còn ai đeo bám, không còn ai điều khiển, không còn ai ép buộc.
Boun bên kia vẫn còn đang chờ đợi, nhưng hình như anh không phải chờ Prem, mà là chờ nhận được tin tức.
Quả nhiên, ngay sau đó, một vệ sĩ bước đến, giọng nói khẽ nhưng vẫn đủ để Boun nghe rõ:
"Boun tổng, cậu Prem không còn ở trong phòng vệ sinh nữa."
Boun bình tĩnh nhấm nháp ly rượu vang, ánh mắt không hề rời khỏi ly rượu đang phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt. Cảm giác vững vàng, kiên nhẫn của anh toát lên trong từng động tác nhỏ, không một chút vội vã hay lo lắng. Việc Prem chạy trốn, thực ra, anh đã đoán trước. Cậu ta quá dễ đoán, quá dễ rơi vào bẫy mà anh đã giăng sẵn.
Thực tế, Boun còn có thể nói rằng anh đã tính toán mọi thứ từ trước. Anh không hề ngạc nhiên trước hành động của Prem. Ngược lại, trong một phần nào đó, anh thậm chí còn muốn điều đó xảy ra. Bởi vì, dù Prem có chạy trốn, dù cậu có cố gắng bao nhiêu đi nữa, cuối cùng cậu cũng sẽ phải quay lại. Chạy trốn, từ đầu đến cuối, chỉ là một trò chơi mà anh đã sắp đặt, một trò chơi để ép Prem phải đối mặt với sự thật, với chính mình.
Vì thế, không có gì lạ khi Boun không hề do dự mà liên tục giam lỏng cậu lại hết lần này đến lần khác. Mỗi lần như vậy, cậu ta sẽ càng hiểu rõ hơn rằng, dù có chạy trốn đến đâu, cuối cùng vẫn chỉ là vòng lặp mà thôi.
"Mèo con, cuối cùng em vẫn muốn bỏ chạy ra khỏi cuộc sống của tôi," giọng Boun vang lên, trầm thấp nhưng đầy lạnh lùng. Ánh mắt anh dừng lại, sắc bén và không thể chối cãi, như thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong đầu cậu.
"Để chúng tôi đi tìm cậu ấy."
Trong thành phố rộng lớn này, bọn họ có thể dễ dàng tìm ra một con chó và mang về cho ông chủ.
"Không cần đâu," Boun lạnh lùng nói. "Các cậu cứ về nghỉ ngơi. Tôi tự lo được."
Boun đặt ly rượu vang xuống bàn, nhẹ nhàng đứng dậy. Bữa tối hôm nay anh đã chuẩn bị tỉ mỉ, nhưng cậu lại không thích. Vậy thì là lỗi của anh. Khi đã đưa Prem về, anh sẽ phải đối xử với cậu tốt hơn một chút.
Prem chạy vội trên con đường vắng, ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn xa xăm như những vệt mỏng manh trong màn đêm u tịch.
Đôi chân trần, từng mềm mại và khỏe mạnh, giờ đầy vết xước, rướm máu. Mỗi bước chạy là một cơn đau nhói, nhưng Prem vẫn không dừng lại, không thể dừng lại. Cậu không muốn bị giam cầm, không muốn trở thành kẻ yếu đuối, chỉ biết rên rỉ dưới thân anh. Cậu không thể là một vật nuôi, bị nhốt trong chiếc lồng ấy. Tự do – đó là tất cả những gì cậu khát khao, mặc dù nó như đang dần tan biến. Nhưng cậu không thể dừng lại, dù cơ thể đã mệt nhoài, dù trái tim như sắp vỡ vụn, cậu vẫn phải tiếp tục chạy, vì nếu ngừng lại, cậu sẽ mất đi chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro