Chương 13

Ánh nắng ban mai dịu nhẹ len qua rèm cửa, phủ lên căn phòng một tầng sáng ấm áp, tạo nên bầu không khí yên bình đến lạ.

Trên giường, Prem vẫn ngủ say, hơi thở đều đặn, gương mặt thư thái, vô thức nép vào chăn như một chú mèo con ngoan ngoãn. Boun ngồi bên cạnh, ánh mắt lặng lẽ dõi theo cậu. Từ gương mặt cậu, làn da trắng mềm, rồi dừng lại ở đôi chân thon dài đang vô thức co lại trong chăn.

"Thảo nào lại dễ dàng chạy khỏi nhà hàng!!"

Ý nghĩ thoáng qua khiến Boun nheo mắt. Đôi chân này của cậu… nhanh nhẹn, linh hoạt, cũng chính là thứ đã giúp cậu chạy khỏi anh hết lần này đến lần khác. Nếu như không còn cách nào chạy nữa…

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, bàn tay anh đã chậm rãi vươn tới, nhẹ nhàng nâng chân phải của Prem lên. Làn da dưới đầu ngón tay anh lạnh buốt, trái ngược với hơi ấm từ cơ thể cậu.

Prem vẫn ngủ say, chưa hề hay biết. Nhưng rồi—

"Ưm…?"

Cơn đau bất ngờ truyền đến khiến cậu khẽ nhíu mày, hàng mi run lên theo phản xạ. Ban đầu chỉ là sự khó chịu mơ hồ, nhưng rồi cơn đau ngày càng rõ ràng hơn, kéo cậu ra khỏi giấc ngủ êm đềm.

Đôi mắt còn vương sương mờ của Prem từ từ mở ra, lập tức chạm phải ánh nhìn thâm trầm của Boun—ánh mắt không chỉ chứa dục vọng chiếm hữu, mà còn có một quyết tâm đáng sợ.

"Boun, anh làm gì vậy? Buông ra... Đau quá!"

Cơn đau nhói từ cổ chân truyền đến khiến cậu nhíu chặt mày, giọng nói pha lẫn tức giận và hoảng hốt. Cậu giãy giụa, cố rút chân lại theo bản năng, nhưng bàn tay mạnh mẽ của Boun vẫn siết chặt, không hề có ý định buông ra.

"Anh..." Prem hổn hển, đôi mắt mở to, đáy mắt ánh lên vẻ bối rối. "Buông ra ngay!"

Nhưng Boun chỉ nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo đến mức khiến Prem khẽ run lên. Ánh nắng ban mai hắt lên đường nét cương nghị của anh, nhưng lại chẳng thể xua đi vẻ nguy hiểm đang bao trùm.

"Prem..." Giọng anh trầm thấp, chậm rãi nhưng đầy uy hiếp. "Nếu anh buông, em sẽ lại chạy mất."

Lời nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến Prem cứng đờ. Hơi thở cậu rối loạn, trái tim như bị ai đó siết chặt.

Mặc dù biết với quyết định này, Prem chắc chắn sẽ hận anh, nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ của Boun lại không hề có chút lay động. Đôi mắt anh trầm lặng, không gợn sóng, nét mặt lạnh lùng đến đáng sợ.

Prem nhìn anh, trái tim đập loạn trong lồng ngực. Sự xa cách, sự vô tình trong ánh mắt ấy khiến cậu cảm thấy rét lạnh, như thể người đàn ông trước mặt không còn là Boun mà cậu từng biết nữa.

"Anh..." Cậu lắp bắp, giọng nói nghẹn lại nơi cổ họng. "Anh thật sự muốn làm vậy sao?"

Nhưng Boun không trả lời ngay, chỉ siết chặt bàn tay, ánh mắt sâu không thấy đáy, như muốn khắc ghi hình ảnh cậu vào tâm trí.

"Đã muộn rồi, Prem." Anh chậm rãi lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng đầy kiên quyết. "Anh đã quyết định... thì em đừng mong rời khỏi đây nữa."

Prem bật dậy khỏi giường, hơi thở gấp gáp, toàn thân trần trụi nhưng cậu chẳng còn tâm trí để ý đến điều đó. Trong khoảnh khắc hoảng loạn, cậu chỉ có thể co người lại, đôi mắt ướt đẫm nhìn Boun đầy sợ hãi.

"Boun, hôm qua là em sai… Lần sau em không dám nữa…"

Giọng cậu run rẩy, mang theo sự cầu xin tuyệt vọng. Cậu không dám nghĩ đến điều tồi tệ nhất, nhưng ánh mắt Boun lúc này lại khiến cậu rùng mình.

Boun ngồi đó, ung dung nhìn cậu như thể đang thưởng thức một con mồi sa lưới. Anh chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay lướt nhẹ qua tấm chăn mỏng bao phủ cơ thể Prem. Ánh mắt anh lóe lên tia nguy hiểm, rồi trong chớp mắt, bàn tay mạnh mẽ đã nắm lấy cổ chân cậu.

"Prem, sao em lại không nhớ lời anh nói?"

Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng nhưng lại khiến người nghe cảm thấy lạnh sống lưng.

"Anh đã từng nói, nếu em bỏ chạy..."

Lực tay anh siết chặt, khiến Prem theo phản xạ co rúm lại.

"... anh sẽ đập gãy chân em."

Lời nói vang lên, mang theo sự uy hiếp tuyệt đối, như một bản án không thể thay đổi.

Prem sợ hãi đến mức toàn thân co rúm lại, từng thớ thịt căng cứng theo bản năng muốn rút chân về, nhưng sức lực của cậu quá yếu so với bàn tay siết chặt của anh.

Một giây sau—

"A…!"

Cậu cảm nhận được cơ thể mình bị kéo mạnh xuống, mất đi thăng bằng, rơi vào vòng tay người đàn ông trước mặt. Hai chân cậu, không biết từ lúc nào, đã bị anh kìm chặt giữa đôi tay cứng rắn.

"Boun… đừng mà…!" Giọng nói cậu run rẩy, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Boun vẫn lặng im, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt gương mặt hoảng loạn của Prem. Anh chậm rãi siết chặt vòng tay, hơi thở nóng rực phả lên làn da cậu, mang theo cảm giác vừa giam cầm vừa nguy hiểm đến nghẹt thở.

Cậu cố gắng đá ra, nhưng sức lực chẳng thấm vào đâu so với anh. Chưa kịp làm gì, tay anh đã giữ chặt, không cho cậu một cơ hội thoát thân. Cả đêm qua, cơ thể đã bị hành hạ đến kiệt quệ, giờ đây chẳng còn chút sức lực. Nếu không phải cơn đau khiến cậu tỉnh giấc, cậu hẳn đã chìm vào giấc ngủ say.

"Prem, yêu nhau thì phải ở bên nhau. Anh muốn em mãi mãi bên cạnh anh," Boun nói, từng lời như một lời nguyền ràng buộc. Nghe cậu nói vậy, ánh mắt anh trở nên tối tăm, càng thêm hung hăng. Cảm giác sở hữu trong anh càng dâng cao, như thể muốn bẻ gãy đôi chân cậu, để cậu không thể đi đâu, chỉ có thể ở lại, chịu đựng bên anh.

Prem thấy ánh mắt Boun không hề mềm yếu, không chút lay chuyển trước lời cầu xin của mình. Cậu co người lại, lòng ngập tràn sợ hãi. Mỗi bước đi của Boun, mỗi hơi thở của anh đều như một lời nhắc nhở rằng mình không thể chạy trốn, không thể thoát khỏi sức mạnh và quyền lực của anh. Cậu cảm nhận rõ ràng sự bế tắc, như thể mọi hy vọng đều đã vụt tắt.

Hôm qua, anh đã thừa nhận yêu cậu, nhưng hành động của anh lại không hề thay đổi. Anh vẫn làm suốt đêm, không có chút thương xót nào. Cậu biết rõ anh muốn đôi chân mình, muốn kiểm soát tất cả, dù lời nói ngọt ngào trước đó vẫn văng vẳng trong tai. Prem cảm thấy nhục nhã, như thể tất cả những gì cậu nghĩ là tình yêu, sự trân trọng, giờ chỉ là một thứ vô nghĩa dưới sức mạnh của anh. Cậu không thể hiểu nổi, tình yêu sao lại có thể khiến cậu cảm thấy tồi tệ đến vậy.

Không lâu sau, hai chân Prem đã bị Boun giữ chặt. Dù Boun thật sự không muốn dùng đến cách tàn nhẫn với cậu, nhưng lòng ghen tuông và sự chiếm hữu khiến anh không thể yên tâm khi để người khác có thể đến gần. Anh không muốn cậu thuộc về ai khác, không muốn cậu thoát khỏi vòng tay anh, dù anh biết rằng hành động này có thể khiến Prem cảm thấy đau đớn và tổn thương.

"Prem, đừng sợ, đau một chút rồi sẽ không sao." Boun thì thầm, giọng anh lạ lùng, vừa như an ủi vừa như đe dọa. Anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt thâm trầm ấy, sự chiếm hữu và lo lắng lẫn lộn không thể che giấu. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, nhưng anh không thể thoát ra khỏi những cảm xúc cuồng nhiệt ấy, cảm giác mình không thể để mất cậu.

Đột nhiên, một bên chân Prem bị nâng lên, cổ chân bị ấn xuống mạnh mẽ, cơn đau tức thì lan tỏa, như thể xương tủy bị vặn xoắn.

Boun không cần dùng đến sức mạnh thô bạo, nhưng lại khao khát tận tay bẻ gãy chân cậu, vì anh muốn có sự kiểm soát tuyệt đối, một ràng buộc không thể cắt đứt. Ánh mắt anh chứa đầy chiếm hữu, như thể tất cả mọi thứ, kể cả cơ thể cậu, đều phải thuộc về anh.

Sau đó, một tiếng "rắc" vang lên, chói tai trong không gian tĩnh lặng. Cảm giác đau đớn tột cùng lan ra khắp cơ thể Prem, trước mắt cậu tối sầm lại, mọi thứ dường như tan biến. Nước mắt cậu tuôn rơi, không thể kìm nén, nhưng rồi đôi mắt dần khép lại, và tất cả chìm vào bóng tối. Cậu bất tỉnh, cơ thể không còn sức lực để chống lại nỗi đau, chỉ còn lại một cảm giác lạnh lẽo bao trùm.

..............

"Aaa!!!"

Prem bừng tỉnh sau cơn ác mộng, trán ướt đẫm mồ hôi. Khi mở mắt ra, cậu ngỡ ngàng nhận thấy xung quanh mình chỉ toàn là màu trắng toát, không gian yên tĩnh mà lạ lẫm. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi, khiến cậu cảm thấy như đang mơ màng.

Đây không phải là phòng ngủ của Boun. Không phải căn biệt thự quen thuộc ấy. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy những tòa nhà xa lạ, không giống bất kỳ cảnh vật nào cậu từng biết. Đầu óc cậu hỗn loạn, rồi đột nhiên, một ý nghĩ sượt qua—đây là phòng bệnh.

Cảm giác tê liệt lan tỏa từ đôi chân khiến Prem giật mình. Cậu vội vàng lật chăn, cúi đầu nhìn. Hai chân của cậu được quấn chặt bởi băng, cố định bằng những thanh thép lạnh lẽo. Một cơn đau dữ dội dâng lên, khiến mặt cậu nhăn lại, đau đến mức tưởng chừng như không thể chịu nổi. Cảm giác này... đau quá, vô cùng đau. Và trong khoảnh khắc đó, một ký ức tồi tệ ập đến—vạn lần cậu không ngờ đến sẽ có một ngày, anh lại ra tay bẻ gãy đôi chân của cậu.

Cậu đã để anh cắm vào vết thương lòng suốt một đêm dài, nghĩ rằng đó là sự hiến dâng của tình yêu. Nhưng cuối cùng, anh lại không hề lưu tình, không hề xót thương. Cậu gạt nước mắt, cảm giác xót xa, uất ức và đau đớn tràn ngập. Từng giây phút đó, cậu nhận ra rằng chính tay anh đã đẩy cậu xuống vực sâu địa ngục mà không một lần quay lại nhìn.

Đau khổ, tuyệt vọng, hận ý—tất cả những cảm giác đó quấn chặt lấy Prem, như một cơn bão vây quanh cậu. Mỗi nhịp tim đập đều đau đớn, mỗi hơi thở đều nặng nề. Cậu không thể hiểu nổi tại sao mình lại phải chịu đựng những điều này. Cảm giác mất mát, tất cả đều như một vết thương sâu hoắm không thể lành lại.

Tình yêu, vốn dĩ là sự che chở, lại biến thành nỗi ám ảnh tồi tệ nhất trong đời cậu. Cậu cảm thấy mình như bị cướp đi tất cả—không chỉ là cơ thể, mà cả niềm tin vào người mình từng yêu.

Và trong tuyệt vọng ấy, hận ý dâng lên mạnh mẽ. Cậu ghê tởm chính anh vì đã dùng tình yêu như một công cụ để hành hạ, để chiếm đoạt. Cậu hận, không chỉ vì nỗi đau thể xác, mà vì chính sự tàn nhẫn trong cách anh đối xử với cậu, khiến trái tim Prem như vỡ vụn từng mảnh.

Lúc này, ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn. Prem cảm thấy mình như một người không còn sức sống, như thể từng phần của bản thân đã bị cướp đi. Tất cả những gì cậu từng giữ gìn, những giá trị, niềm tin vào sự tôn trọng và yêu thương, giờ đây đã bị xé nát. Cảm giác bị hạ thấp, bị coi như một món đồ không giá trị, khiến cậu mất hết cả hy vọng lẫn tự trọng.

Mỗi cử động, mỗi hơi thở, giờ đây chỉ còn là sự chịu đựng. Cậu không còn là chính mình nữa, không còn là người từng dám mơ mộng về một tương lai tươi đẹp, một tình yêu chân thành. Tất cả đã bị vùi dập trong bóng tối, trong những đau đớn mà cậu không thể thay đổi. Cảm giác đó như một vết nhơ không thể gột rửa, và cậu biết rằng từ giờ trở đi, sẽ chẳng bao giờ có thể lấy lại được thứ tôn nghiêm mà mình đã mất.

Cậu nhớ rõ từng khoảnh khắc, từng chi tiết như nó vừa mới xảy ra. Mỗi cơn đau như một vết cắt sâu, nhói lên từ đôi chân cậu. Boun đã bẻ gãy chúng, và cơn đau ấy không bao giờ rời bỏ, như thể mọi dây thần kinh trong cơ thể đều bị xé toạc. Chân cậu đau như cắt, mỗi bước di chuyển, mỗi nhịp thở đều đâm sâu vào cơ thể. Cảm giác ấy vẫn vẹn nguyên, rõ ràng, như một vết sẹo không thể xóa nhòa.

Cậu không thể không tự hỏi, liệu vết thương này sẽ mãi mãi ở lại với mình? Không chỉ là nỗi đau thể xác, mà cả nỗi đau trong tâm hồn. Liệu cậu sẽ phải mang trong mình vết thương này suốt đời, không bao giờ lành lại, hay một ngày nào đó sẽ có cách để chữa lành, dù là trong thế giới đầy tăm tối và phản bội mà cậu đang sống?

Tình yêu là gì, cậu không thể hiểu nổi. Làm sao có thể gọi là yêu khi anh ta lại hành động như thế? Nếu thật sự yêu, sao lại có thể bẻ gãy đôi chân của cậu, giẫm lên tự do của cậu, dập tắt tất cả những hy vọng và ước mơ mà cậu từng có? Tình yêu này có thực sự tồn tại, hay chỉ là sự chiếm hữu, sự kiểm soát đầy tàn nhẫn, khiến cậu phải chịu đựng mọi đau đớn mà không thể thoát ra?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro