Chương 19
Ánh sáng le lói xuyên qua tấm rèm trắng, chiếu lên thân hình mảnh mai nằm bất động trên chiếc giường rộng lớn, càng làm nổi bật sự cô đơn của cậu. Từng tia sáng mong manh ấy như nhắc nhở Prem về sự tĩnh lặng, vắng lặng trong căn phòng này, một không gian lạnh lẽo, tách biệt.
Prem nhíu mày, chậm rãi ngồi dậy. Cậu không rõ mình đã bị nhốt ở đây bao lâu rồi, chỉ biết rằng thời gian dường như không còn ý nghĩa. Mệt mỏi, mái tóc rối bù lâu ngày không chải chuốt, gương mặt cậu tái nhợt, thiếu sức sống, như thể mỗi ngày trôi qua là một cuộc chiến với bản thân, với những cảm xúc lẫn lộn không thể giải tỏa.
Cậu vừa co chân, một tiếng "leng keng" vang lên thật rõ, âm thanh sắc lạnh như cắt đứt mọi hy vọng trong cậu. Sợi dây xích sắt siết chặt quanh cổ chân, không hề nhả ra, càng khiến Prem cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Mỗi động tác nhỏ của cậu đều bị giam cầm, như thể mọi nỗ lực vươn ra khỏi cái bóng của mình đều vô ích. Cảm giác bị trói buộc ấy không chỉ dừng lại ở thể xác, mà còn xâm chiếm cả tâm trí, khiến cậu như một con vật bị nhốt, không thể thoát khỏi vòng vây sắt lạnh này.
Tại công ty, Boun ngồi một mình trong phòng làm việc, cảm giác bức bối dâng lên khiến anh không thể tập trung vào công việc. Những câu nói của Prem cứ lởn vởn trong đầu anh. Anh không thể hiểu được lý do vì sao cậu ấy lại vừa nói yêu mình, lại vừa sợ hãi đến vậy. Không thể đè nén suy nghĩ thêm nữa, Boun quay sang Yacht, người luôn ở bên cạnh anh như một trợ thủ đắc lực.
"Yacht, cậu nói vì sao cậu ấy nói yêu tôi lại sợ tôi như vậy?" Boun hỏi, giọng nói lạ lẫm, trầm tư, như thể một gánh nặng vô hình đè lên anh. Những lời này như thể đã đè nén trong anh từ lâu, giờ mới có cơ hội trào ra.
Yacht ngước lên nhìn Boun, nhận ra sự mệt mỏi trong đôi mắt anh. Biết rằng đây là câu hỏi mà Boun đã ấp ủ lâu nay, anh bình tĩnh trả lời:
"Thưa ngài, cậu Prem vốn đã thiếu thốn tình thương từ rất lâu. Cậu ấy đã từng trải qua quá nhiều tổn thương, khiến cho cảm giác an toàn, sự tin tưởng, yêu thương trở thành điều gì đó rất khó để chấp nhận. Và sự sợ hãi, đôi khi không phải là do ngài, mà là do chính những vết thương cũ mà cậu ấy mang trong lòng."
Boun im lặng, siết chặt tay, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ không dứt về Prem. Anh không thể hiểu nổi, tại sao một người có thể yêu một người khác mà lại sợ hãi đến mức không dám đến gần. Những câu nói của Yacht tuy nhẹ nhàng, nhưng lại như những vết cắt vào tâm can anh.
Yacht thấy Boun im lặng, tiếp tục:
"Ngài hãy kiên nhẫn với cậu ấy. Cậu Prem có thể sợ ngài lúc này, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ấy không yêu ngài. Chính vì thiếu thốn tình thương, cậu ấy sẽ càng trân trọng những gì ngài dành cho cậu ấy. Nếu ngài đối tốt với cậu ấy, một ngày nào đó, cậu ấy sẽ cảm nhận được và không còn sợ ngài nữa."
Boun nhìn ra ngoài cửa sổ, tay vẫn siết chặt, như thể muốn nắm giữ điều gì đó vô hình. Trong lòng anh, có một cảm giác xao xuyến không thể giải thích, một phần anh muốn Prem hiểu và chấp nhận tình cảm của mình, phần còn lại lại lo sợ rằng mình sẽ khiến cậu ấy càng thêm tổn thương.
Yacht nhìn vào gương mặt Boun, anh biết mình đã nói đúng. "Nếu ngài đối tốt với cậu ấy, cậu ấy sẽ phụ thuộc vào ngài, yêu ngài nhiều hơn," Yacht tiếp tục, như một lời khẳng định. "Cậu ấy sẽ không thể sống thiếu ngài nữa."
Boun khẽ nhắm mắt, hình ảnh của Prem hiện lên trong đầu, cậu ấy vẫn còn quá nhiều nỗi sợ hãi, quá nhiều vết thương chưa thể lành. Nhưng điều anh biết rõ, là anh sẽ không bỏ cuộc. Anh sẽ làm tất cả để Prem không còn sợ hãi, để cậu ấy có thể yêu anh một cách trọn vẹn, không còn bóng dáng của sự lo lắng, nghi ngờ nào.
Boun bỗng nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại mang theo sự lạnh lẽo, khiến Yacht cảm nhận rõ được một nỗi sợ mơ hồ len lỏi trong lòng.
Đêm đó, khi Prem đang ngủ say, cậu bỗng cảm nhận có ai đó đang nhẹ nhàng làm gì đó trên khuôn mặt mình. Cậu từ từ mở mắt, và thấy Boun đang đứng gần đó. Khuôn mặt anh không chút cảm xúc, nhưng khi thấy cậu tỉnh dậy, anh vội vàng thu tay lại, như thể muốn che giấu hành động vừa rồi.
Một tuần nay, Boun vẫn luôn tránh mặt cậu, không đến gần. Nhưng giờ đây, cậu không hiểu sao anh lại xuất hiện vào lúc này.
"Được rồi, không nhốt em nữa. Ngày mai thả em ra, được không?"
Giọng nói dịu dàng của Boun khiến Prem cảm thấy có gì đó kỳ lạ, khác hẳn với những lần trước khi anh dọa cậu. "Thả em ra sao?" Cậu nghĩ thầm, không hiểu vì sao anh lại nói như vậy.
Prem ngẩng đầu, đôi mắt to tròn nhìn anh đầy ngỡ ngàng. Nhưng chưa kịp thắc mắc, Boun đã cúi xuống, bất ngờ hôn lên môi cậu. Cảm giác ấm áp từ cái hôn khiến Prem theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng lại không dám.
Boun tiếp tục hôn cậu, mút lấy cánh môi dưới như đang muốn tìm lại cảm giác đã mất lâu ngày, không để cho cậu kịp phản ứng.
"Prem, đã lâu như vậy, anh rất nhớ em. Giờ thả em ra ngoài, có phải em cũng nên thể hiện chút thành ý không? Để anh 'yêu' em..."
Prem nghe rõ từng lời anh nói, nhưng trong lòng chỉ còn lại một nụ cười khổ. Cậu hiểu quá rõ rằng trên đời này, làm gì có cuộc trao đổi nào chỉ có lợi mà không phải trả giá. Mọi thứ đều có sự đánh đổi, và cậu chẳng thể nào tin vào những lời nói nhẹ nhàng mà không thấy được cái giá phải trả phía sau đó.
Bàn tay Boun lướt nhẹ lên vạt áo ngủ của Prem, từng lớp vải mỏng dần dần tuột ra khỏi cơ thể, để lại làn da mềm mại và ấm nóng. Prem nhắm mắt lại, không kháng cự, mà dường như càng thêm say mê trong từng cử chỉ của anh. Cậu chủ động vòng tay ôm lấy cổ Boun, kéo anh lại gần, đáp lại nụ hôn của anh bằng sự nóng bỏng, đầy chiếm hữu. Nụ hôn ấy, mãnh liệt và khát khao, như muốn nuốt chửng lấy nhau, xóa nhòa tất cả khoảng cách giữa họ. Cảm giác cơ thể họ quấn chặt vào nhau, như một cơn sóng dữ dội, không thể dừng lại.
Cảm giác bị cuốn theo những hành động của Boun khiến Prem nhận ra rằng đêm nay mình không thể thoát khỏi, dù trong lòng không muốn, nhưng lại không có khả năng phản kháng. Từng giây phút trôi qua, cậu cảm nhận rõ ràng sự chiếm hữu của anh, và sự bất lực trong mình càng rõ rệt hơn. Prem không thể làm gì, chỉ có thể chịu đựng trong sự bất lực, như thể tất cả những gì cậu có thể làm lúc này chỉ là để anh dẫn dắt mọi thứ.
Ngày mới lại đến, Boun bất chợt tỉnh giấc, tâm trí vẫn còn vương vấn cơn ác mộng chưa tan. Anh nhìn xuống, thấy Prem đang yên giấc trong vòng tay mình, khuôn mặt cậu bình yên, thoải mái, không hề hay biết những suy nghĩ đang dày vò trong lòng anh. Không kìm được cảm xúc, Boun ôm cậu chặt hơn, cảm nhận từng nhịp thở nhẹ nhàng của Prem, như thể muốn giữ lấy khoảnh khắc này, như một cách để che chở, dù chính anh lại không thể nào thoát khỏi những ám ảnh trong tâm trí.
Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác bình yên chỉ đến khi anh biết Prem vẫn ở đây, bên cạnh mình.
"Anh đừng ôm chặt như vậy... khó thở quá."
Prem bất ngờ tỉnh giấc, cảm giác bị siết chặt khiến cậu vặn vẹo thân mình, không kìm được mà đau nhức. Cả cơ thể cậu như bị căng ra quá mức, khiến cơn đau lan tỏa.
Ánh nắng sớm nhẹ nhàng xuyên qua lớp rèm mỏng, chiếu vào không gian tĩnh lặng của căn phòng, làm nổi bật cặp đôi trên chiếc giường lớn. Quần áo vương vãi dưới sàn, chiếc chăn mỏng chỉ đủ che phủ phần nào cơ thể, nhưng không thể giấu đi những vết tích còn sót lại trên cơ thể Prem—những dấu vết của một đêm dài đầy mê đắm và khó quên.
Dường như xa cậu lâu ngày, tên ác ma này không thể kiềm chế được mình, làm mãi không thôi, kéo dài suốt cả đêm. Mệt mỏi và đau nhức khắp cơ thể, từng cơn đau như giày vò, xương cốt như không chịu nổi. Cậu chỉ có thể nằm đó, bất lực trong sự kiệt sức, không thể tránh khỏi những vết tích mà đêm qua để lại.
Boun hôn lên trán cậu một cái, rồi bước đến tủ quần áo, lấy ra chiếc chìa khóa nhỏ, vàng óng ánh. Anh khẽ nâng chân cậu lên, từ từ mở khóa còng xích, nhẹ nhàng giải thoát cho cậu.
Prem không rõ mình nên cảm thấy vui hay buồn, nhưng khi sợi xích cuối cùng được tháo ra, chân cậu nhẹ nhõm một cách lạ thường. Cả đêm qua, tiếng xích vang vọng trong không gian như một ám ảnh, từng nhịp kéo dài khiến cậu cảm thấy như bị tra tấn. Sợi xích ấy không chỉ nặng nề về thể xác mà còn đè nặng lên tâm lý cậu, tạo ra một cảm giác nặng trĩu khó tả.
Ngày đó, Boun đầy cuồng nhiệt và chẳng hề kiêng nể gì, nhưng giờ đây lại chủ động tháo xiềng xích chủ động thả tự do đi lại cho cậu, khiến Prem không khỏi hoài nghi. Liệu có phải anh ta đang giấu giếm điều gì, hay chỉ đơn giản là một sự thay đổi đột ngột trong cách anh ta đối xử với cậu? Cảm giác bất ổn trong lòng Prem ngày càng dâng lên, một sự mơ hồ khó tả khiến cậu không thể nào bình tâm được. Chẳng biết liệu đây là một cái bẫy hay chỉ là sự thay đổi thật sự của Boun.
Nhưng tất cả chỉ mới là khởi đầu... Boun quả thật rất tài tình trong việc gieo rắc nỗi sợ hãi vào lòng người khác. Mỗi hành động, mỗi cử chỉ của anh đều được tính toán kỹ lưỡng, khiến người ta không thể đoán trước được ý đồ của anh. Sự lạnh lẽo trong ánh mắt, nụ cười đầy ẩn ý, tất cả đều là những mảnh ghép trong trò chơi tâm lý mà anh đang điều khiển. Dù Prem có cố gắng lý giải, cũng không thể hiểu nổi anh ta đang muốn gì, nhưng một điều chắc chắn: Boun không bao giờ để ai cảm thấy an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro