Chương 20

Bên trong gian phòng, thân hình cao lớn của Boun ngồi bất động trên ghế salon, bóng dáng lạnh lùng của anh phản chiếu sắc nét trên nền đá cẩm thạch trơn bóng, như một bức tượng vô cảm. Cảnh vật xung quanh như ngừng chuyển động dưới ánh sáng mờ nhạt từ đèn thạch anh, không gian chìm trong sự tĩnh lặng đáng sợ.

Trong không khí im ắng ấy, một tia bất an dần dâng lên, như thể có điều gì đó ẩn giấu trong sự tĩnh lặng này. Hơi thở nguy hiểm của Boun, dù không nói ra, vẫn như đang lan tỏa trong không gian, dần dần bao phủ lấy căn phòng. Mỗi nhịp thở của Prem như dội vào tai, khiến cậu không thể thoát khỏi cảm giác bị bao vây. Cậu không hiểu vì sao, nhưng có thứ gì đó mơ hồ khiến trái tim cậu đập loạn nhịp.

Cả cơ thể Prem truyền đến cơn lạnh lẽo, từ chân tóc lan xuống tận đầu ngón chân, như thể cậu bị bao bọc trong một lớp băng lạnh giá không thể thoát ra. Sự sợ hãi dâng lên mạnh mẽ, nhưng kỳ lạ thay, nó không phải là sự sợ hãi từ một nguy hiểm rõ ràng, mà là thứ sợ hãi khó lý giải, như thể cậu đang bị kéo vào một trò chơi mà mình không hề hay biết.

Và rồi, khi Prem cuối cùng chạm phải ánh mắt của Boun, mọi thứ như vỡ ra. Nụ cười của anh không còn lạnh lùng, nhưng thay vào đó là một sự tính toán rõ ràng, ánh mắt như đang xếp đặt mọi thứ một cách cẩn thận, từng bước một. Mỗi cử chỉ của anh, mỗi lời nói, đều đầy rẫy sự tính toán, như thể mọi thứ trong phòng này đều thuộc về một kế hoạch đã được chuẩn bị từ lâu. Không còn là sự lạnh lùng, mà là một sự khôn ngoan đầy toan tính, khiến Prem cảm thấy mình chỉ là một quân cờ trong trò chơi mà Boun đang điều khiển.

Cậu rất muốn rời khỏi nơi này, rất muốn thoát khỏi cái không gian nặng nề, ngột ngạt này, nơi tình yêu mà Boun trao cho cậu không khác gì một thứ bệnh hoạn, đầy đe dọa và kiểm soát. Nhưng ngay lúc đó, khi cậu cố gắng đứng dậy, một cảm giác nặng trĩu, như thể một sức mạnh vô hình đang đè lên cơ thể cậu. Hai chân cậu run rẩy, không thể động đậy, dù chỉ là một bước nhỏ. Mọi thứ dường như đã bị tê liệt, mỗi cử động đều trở nên quá khó khăn.

Dù lý trí cậu ra sức kêu gọi, dù trái tim cậu muốn thoát khỏi, nhưng cơ thể lại không thể nghe theo, như thể Boun đã kìm giữ từng tế bào trong cơ thể cậu. Cậu cảm thấy mình đang bị mắc kẹt, không chỉ về thể xác mà còn về tâm lý, như thể bản thân không còn là chủ nhân của chính mình nữa.

Prem giương mắt nhìn Boun, chỉ thấy một nụ cười lạnh lùng từ khóe môi anh, như thể anh đang thưởng thức từng phản ứng của cậu. Boun đứng dậy, ánh mắt không rời khỏi cậu, rồi từ từ nâng bàn tay lên, tiến lại gần.

Ngón tay anh chầm chậm vuốt dọc theo đường nét xinh đẹp trên cơ thể Prem, mỗi một động tác đều đầy tính toán, như muốn kiểm soát từng phản ứng nhỏ nhất của cậu.

""Prem, tại sao phải sợ? Không phải anh đã tháo xiềng xích ra cho em rồi hay sao?" Đôi môi của anh thản nhiên hé mở, nhẹ nhàng nói một câu, ánh mắt lấp lánh sự kiên định.

Đây là loại thanh âm gì?

Trầm thấp, thâm thúy, cực kỳ dễ nghe, nhưng lại lạnh lùng như một luồng khí lạnh xâm nhập tận xương tủy. Nó vang lên một cách sắc bén, như lưỡi dao lạnh lẽo, nhắm vào tận sâu trong tâm trí người nghe. Âm thanh ấy mang theo sự mê hoặc kỳ lạ, tựa như một ngụm rượu mạnh khiến người ta phải chìm đắm, nhưng cuối cùng chỉ có thể cảm nhận được vị đắng của máu, đắng đến mức không thể rút lui.

Prem tựa như cũng bị giọng nói này mê hoặc, giật mình sửng sốt một chút, đôi mắt bối rối không dám nhìn thẳng. Khi ánh mắt dừng lại ở khóe môi anh, sự lạnh lẽo từ đó khiến cậu không khỏi run rẩy, cả cơ thể bất giác lùi lại một bước.

“Em, em…” Cậu lắp bắp, giọng nói yếu ớt như không đủ sức thoát ra khỏi đôi môi.

Hai má vốn hồng hào, mị hoặc giờ đây đã tràn ngập vẻ hoảng sợ. Cậu không thể che giấu được cảm giác bất an, dường như trong không khí nặng nề này, mọi thứ đều đang dần sụp đổ quanh mình.

Boun nhếch khóe môi, ánh mắt lạnh lùng thoáng qua, nhưng khi bàn tay to của anh vươn ra, nó lại mang theo một sự dịu dàng không thể ngờ. Anh khẽ vỗ nhẹ lên đầu Prem, như thể đang an ủi, xoa dịu nỗi sợ hãi trong cậu.

"Anh sẽ không làm gì em đâu, đừng sợ!" Giọng nói của Boun không nhanh không chậm, vừa như lời hứa, vừa như một mệnh lệnh nhẹ nhàng khiến Prem cảm thấy một chút yên tâm, dù sự lạnh lẽo vẫn còn đọng lại trong không khí.

Prem miễn cưỡng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt kiều mị đã bị che phủ bởi nỗi bất an. Đôi môi vốn hồng nhuận giờ đã tái nhợt.

Bàn tay thon dài của Boun dừng lại ngay trước khuôn mặt Prem, từng ngón tay gần như chạm vào làn da mịn màng, nhưng không hề chạm. Khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của cậu phản chiếu rõ rệt trong đôi mắt đen sắc lạnh của anh. Đôi lông mày cương nghị của anh hơi nhíu lại, cánh tay dài lập tức duỗi ra, ôm lấy thân mình dường như không có chút sức nặng nào của Prem.

Boun lạnh lùng cười, đôi mắt không rời khỏi Prem, ánh nhìn sắc lẹm như muốn xuyên thấu qua lớp da mỏng manh ấy, trong khi Prem chỉ biết co rúm lại, như con ốc sên sợ hãi trong vòng tay anh.

Anh tựa như một con sư tử, tuy vẻ ngoài lười biếng nhưng lại toát lên một sức mạnh ngấm ngầm khiến ai cũng phải sợ hãi.

Ánh mắt của Boun không che giấu gì, trực tiếp nhìn thẳng vào Prem, ánh nhìn ấy ngập tràn khát khao và tham lam, như muốn xâm chiếm mọi thứ, không một chút thương tình.

Đôi mắt thâm thúy, không một chút gợn sóng, vẫn lạnh lùng dừng lại trên người Prem. Nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ, yếu ớt như một con thú nhỏ của cậu, trong ánh mắt Boun thoáng qua một tia châm chọc khó nhận ra.

Prem run rẩy, ánh mắt sắc bén của anh khiến cậu như phát điên. Mỗi lần đôi mắt ấy lướt qua, là một lần trái tim cậu đau đớn.

Prem cố gắng tránh đi ánh nhìn đó, nhưng dù có quay đi đâu, vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng đó như một mũi tên nhắm thẳng vào mình. Trong lòng cậu tràn ngập đau khổ và uất hận, chẳng biết phải làm sao để thoát khỏi cảm giác này.

Khuôn mặt Prem dần đỏ lên, nước mắt cũng bất giác lăn dài, không kìm được cảm xúc trong lòng.

"Thu lại nước mắt của em đi!" Giọng Boun lộ rõ sự tức giận, lạnh lùng mà đầy đe dọa.

Prem hoảng sợ đến mức muốn vùng ra khỏi vòng tay anh, nhưng chỉ vừa động đậy đã bị Boun kéo lại, chặt chẽ như không muốn buông tay.

Prem ngẩng đầu lên, ánh mắt vô thức gặp phải ánh nhìn của Boun, đôi mắt của anh không hề chứa sự dịu dàng, chỉ là sự kiên định và lạnh lùng đến mức khiến Prem không thể rời mắt.

"Dáng vẻ, thân hình như thế này anh chỉ hi vọng mỗi ngày điều có thể chơi chết em"

Giọng Boun trầm thấp, mang chút khàn khàn, đầy ẩn ý. Khóe môi anh từ từ nhếch lên, đôi mắt vẫn lạnh lùng như băng, nhưng lại pha chút tinh tế và u uất. Bàn tay anh siết chặt vòng eo Prem rồi bắt đầu dịch chuyển.

Tim Prem đập loạn xạ, mỗi nhịp đều mạnh mẽ, vang lên trong tai như tiếng trống. Bàn tay nóng bỏng của Boun không ngừng lướt qua thân thể cậu, khiến cơ thể Prem run rẩy, nhưng lại chẳng thể làm gì khác ngoài việc đắm chìm trong từng cảm giác đó.

Ngón tay Boun chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Prem, nhẹ nhàng đến mức như thể có chút quyến luyến, vừa khẽ chạm vào lại như muốn lưu giữ từng đường nét ấy. Hơi thở nóng hổi của anh phả vào làn da cậu, khiến Prem khẽ run lên, cảm giác ấy như lan tỏa vào tận sâu trong lòng, thiêu đốt hết mọi lý trí.

Prem đột nhiên nhắm chặt mắt lại, cố gắng ngăn mình khỏi cảm giác hoảng loạn.

Bàn tay Boun không hề e dè, vuốt ve từng đường cong trên thân thể Prem, cảm giác như từng phần cơ thể cậu lả lướt dưới những ngón tay anh, một cách mê hoặc và khêu gợi.

Lúc này, bàn tay Boun khẽ đưa lên, nâng cằm Prem lên.

Đôi đồng tử thâm thúy của anh như phản chiếu cả một thế giới phức tạp, khó đoán, khiến ngay cả Prem cũng không thể nào đọc thấu được.

Boun cười lạnh, âm thanh như thể chế giễu, đôi mắt anh lạnh lùng, lướt dọc theo cái cổ trắng ngần của Prem, rồi từ từ hạ xuống. Ánh mắt ấy không hề có chút dịu dàng, mà đầy sự khám phá, như muốn chiếm lĩnh từng cơ thể cậu. Cảm giác căng thẳng, phức tạp khiến Prem không thể thở nổi dưới cái nhìn đó.

Hàng lông mi cong dài của Prem hơi run rẩy, như thể không thể kìm nén cảm xúc đang dâng trào. Dưới chiếc mũi thẳng tắp là đôi môi mềm mại, đỏ mọng, hơi hé mở, như mời gọi mà cũng đầy vẻ e ấp, khiến Boun không thể rời mắt. Mỗi chuyển động nhẹ nhàng của cơ thể cậu như làm tăng thêm sự căng thẳng trong không khí, khiến mọi thứ xung quanh như dừng lại, chỉ còn lại hai người trong một thế giới đầy mật ngọt và nguy hiểm.

Ngón tay Boun từ từ giơ lên, lướt nhẹ trên hai má Prem, rồi khẽ vẽ một đường mềm mại trên xương quai xanh xinh đẹp của cậu. Sự mượt mà, ấm áp dưới đầu ngón tay khiến anh không thể kiểm soát được bản thân, dục vọng trong anh bỗng nhiên bùng lên mãnh liệt.

Mỗi chuyển động của bàn tay như một mũi tên chạm vào trái tim Prem, làm cậu cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí. Đôi con ngươi của Boun thoáng qua một tia sáng khác lạ, ánh mắt đó không còn kiên nhẫn hay lạnh lùng nữa, mà tràn ngập ham muốn, như thể đang khao khát chiếm hữu từng phần cơ thể cậu.

Lần thứ hai, anh nhìn vào khuôn mặt Prem, ánh nhìn ấy nặng nề và thâm sâu, không còn chỉ là sự khám phá nữa mà là sự xâm chiếm không chút che giấu. Cả cơ thể Prem như căng thẳng dưới cái nhìn ấy, trong lòng cậu không khỏi hoang mang, nhưng cũng không thể phủ nhận một phần cảm giác run rẩy trước sự khát khao ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro