Chương 23


Cậu lựa chọn đi vào nơi đông người, như vậy sẽ dễ dàng hòa lẫn vào đám đông, che giấu bản thân tốt hơn.

Dưới màn đêm, Prem giống như một con nai nhỏ lạc đường, lo lắng bất an, không biết nên đi đâu, cũng không dám dừng lại.

Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người qua lại ồn ào, ánh đèn đường hắt xuống từng tia sáng lạnh lẽo.

Tại một ngã tư đông đúc, xe cộ qua lại tấp nập, Prem hốt hoảng chạy bừa về phía trước. Trong khoảnh khắc, cậu thiếu chút nữa lao vào một chiếc xe đang lao đến.

Tiếng phanh xe gấp gáp vang lên chói tai!

Cậu sợ đến mức ngã ngồi xuống mặt đường lạnh lẽo, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lúc này, Prem mới có chút cảm giác rõ ràng hơn—cậu thật sự đã chạy trốn!

Nhưng tiếp theo… phải đi đâu đây?

Người thanh niên bên trong xe nhanh chóng mở cửa bước xuống, đôi giày da chạm mạnh xuống mặt đường. Khi ánh mắt anh rơi xuống khuôn mặt tái nhợt, đầy vẻ hoảng loạn của Prem, trái tim như bị siết chặt.

Giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo sự đau lòng không hề che giấu:

"Prem, sao lại là cậu?"

Prem như vừa trôi qua một cơn ác mộng kéo dài hàng thế kỷ, đến khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Jack, cậu mới thực sự nhận ra mình bất lực đến nhường nào.

Giọng nói nghẹn ngào bật ra từ môi cậu:

"Jack..."

Chỉ một tiếng gọi đơn giản, nhưng lại chất chứa bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu sự sợ hãi mà cậu không thể nói thành lời.

"Prem, bộ dạng của cậu thật sự không ổn, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Jack lo lắng nhìn cậu, ánh mắt đầy sự quan tâm. Anh cúi người cẩn thận quan sát, xem cậu có bị thương ở đâu không.

Nhưng chưa kịp hỏi thêm, cánh tay đã bị Prem siết chặt. Như một người chết đuối vừa vớ được cọc, bấu víu vào chút hơi ấm duy nhất giữa thế giới lạnh lẽo này.

Giọng nói của Prem vang lên, mang theo sự mệt mỏi và tuyệt vọng đến cùng cực:

"Jack, đưa tôi đi đi... Đi đâu cũng được... Tôi mệt mỏi quá..."

Chỉ vài câu ngắn ngủi, nhưng lại khiến trái tim Jack nhói đau. Anh nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, tràn đầy nỗi bất lực của Prem, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Không nói thêm lời nào, Jack liền cúi xuống, cẩn thận dìu cậu vào trong xe.

Biệt thự Wanissi...

Cách xa sự náo nhiệt của nội thành, khu biệt thự này yên tĩnh đến lạ thường, được bao bọc bởi những tán cây xanh rậm rạp. Không khí nơi đây cũng trong lành hơn, phảng phất hương hoa thoang thoảng trong gió đêm.

Đây là nhà của Jack.

Sau khi vào trong, Prem được Jack đưa đến phòng nghỉ. Cậu uống xong một ly sữa nóng, hơi ấm lan tỏa trong cơ thể khiến sự mệt mỏi dần dâng lên.

Không còn chút sức lực nào để suy nghĩ thêm, Prem cuộn tròn trên chiếc giường êm ái, chìm vào giấc ngủ sâu.

Ánh đèn tường dịu nhẹ hắt xuống, phủ lên căn phòng một tầng ánh sáng ấm áp.

Jack lặng lẽ ngồi bên giường, ánh mắt chăm chú nhìn Prem đang say ngủ. Cậu nhắm chặt hai mắt, lông mi dài khẽ run, dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng.

Bàn tay nhỏ nhắn của Prem vẫn nắm lấy tay anh, như đang cố tìm kiếm chút cảm giác an toàn. Mãi đến khi hơi thở dần ổn định, bàn tay ấy mới từ từ buông lỏng ra.
_______________

Trong thư phòng tối mờ...

Làn khói thuốc nhàn nhạt lượn lờ, quẩn quanh trong không khí, mang theo mùi vị cay nồng.

Trên chiếc ghế da màu đen, người đàn ông trung niên trầm ổn ngồi đó, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm con trai mình.

"Lập tức đưa cậu bạn của con rời đi, cậu ấy không thể ở lại nhà chúng ta!"

Giọng nói của ông trầm thấp, nhưng đầy sự quyết đoán, không để lại bất kỳ đường lui nào.

Jack khẽ nhíu mày, nhưng vẫn lắc đầu, giọng điệu có chút không vui:

"Cha, chỉ là để cậu ấy tá túc một đêm thôi, có gì nghiêm trọng đâu!Với lại Prem là Prem, còn hắn ta là hắn ta. Con không sợ anh ta đâu!"

Jack buồn bực ngả người xuống ghế sô pha, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên thành ghế. Người đàn ông trung niên hơi nheo mắt, sau đó thở dài một hơi thật khẽ.

"Con trai, ta biết con muốn bảo vệ bạn mình, nhưng phải phân rõ đối tượng. Nếu con không xử lý nhanh chuyện này, e rằng mọi chuyện sẽ không tốt đâu."

Jack im lặng vài giây, rồi không nhanh không chậm lấy một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, trầm ngâm nói:

"Vâng, con hiểu."

Không khí trong thư phòng chùng xuống, yên lặng đến mức chỉ còn lại tiếng than thuốc cháy lách tách trong bóng tối.

Boun không phải là người bình thường. Với bối cảnh của hắn, dù Jack không sợ, nhưng cũng không thể tùy tiện đối đầu. Nghĩ đến đây, ánh mắt anh thoáng trầm xuống.

Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế khẽ gõ tay xuống mặt bàn gỗ, giọng nói mang theo sự nghiêm nghị:

"Con trai, con phải hiểu rõ. Bạn trai của bạn con không phải người đơn giản. Cậu ta là nhân vật lớn trong thương trường. Một khi đã dính vào, không dễ thoát ra đâu. Cái gì nặng, cái gì nhẹ, con phải biết rõ!"

Jack siết chặt điếu thuốc trong tay, ánh mắt trầm tư, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:

"Con biết rồi."

Anh không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng ngả lưng ra ghế, đôi mày khẽ nhíu lại, trên trán hiện lên vẻ suy tư.

Không khí trong thư phòng dần trở nên ngột ngạt, chỉ còn lại tiếng than thuốc cháy lách tách trong màn đêm tĩnh mịch.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa khẽ vang lên, quản gia bước vào với vẻ mặt kinh hãi, thậm chí giọng nói của ông ta cũng có chút hụt hơi.

"Ngoài... bên ngoài...

"Gấp gáp gì chứ? Bên ngoài làm sao vậy?" Jack thấy thái độ của quản gia như vậy, liền bất mãn quát.

Quản gia nuốt nước miếng, rõ ràng đã bị hoảng sợ, ông ta căng thẳng nói:

"Cậu chủ, bên ngoài, bên ngoài xuất hiện nhiều người mặc đồ đen!"

Quản gia lại không kìm được, giọng nói đầy căng thẳng, vẻ mặt càng lúc càng tái đi.

Cha của Jack và anh nhìn nhau một cái, rồi đột nhiên biến sắc. Sự lo lắng thoáng hiện lên trong mắt họ, không cần nói gì thêm, cả hai đồng loạt sải bước đi ra ngoài.

Trong phòng khách chính của biệt thự, vài người mặc tây trang đen đứng lặng lẽ, biểu cảm của họ lạnh lùng và tàn nhẫn đến mức như có thể giết người chỉ với một ánh nhìn. Cả đám người làm trong biệt thự sợ hãi, không dám thở mạnh, vội vàng lùi lại một bên, ánh mắt hoang mang không dám tiến lên hỏi chuyện.

Mọi thứ trong phòng như bị đóng băng, tiếng thở cũng trở nên nặng nề.

""Này, các người là ai? Sao dám tự tiện xông vào...?"

Tiếng của cha Jack vang lên từ trên tầng, nhưng câu hỏi của ông ta chưa kịp dứt thì đột nhiên im bặt, ánh mắt ông lộ ra sự sợ hãi rõ rệt khi nhìn thấy tình hình trong phòng.

Jack đứng sau, cậu ta biết rõ, đây là lần đầu tiên cha mình lộ rõ sự sợ hãi như vậy. Nhưng giây tiếp theo, cậu ta không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy.

Trong phòng khách, vài tên vệ sĩ áo đen đứng nghiêm, không một chút cảm xúc. Không khí dường như nặng nề và quái dị. Nhưng điều khiến cả hai cha con thật sự kinh hãi, chính là sự xuất hiện của Boun. Anh ta đứng đó, lạnh lùng, đôi mắt sắc bén như dao cắt, vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng sự hiện diện của anh ta khiến tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy nghẹt thở.

Boun ngồi đó, dáng vẻ thư thái như thể không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không giống một người đang ở trong tình huống căng thẳng. Anh cẩn thận rót trà, tay nhẹ nhàng nâng tách, từng động tác đều toát lên sự tĩnh lặng đầy uy lực. Nhưng ngay cả khi anh không nói lời nào, không cần phải thể hiện một chút bực tức nào, bầu không khí vẫn trĩu nặng sự đe dọa.

Ánh mắt sắc bén của anh như xuyên thấu mọi thứ, tựa như một chiếc dao bén nhọn, mỗi cử động của Boun đều mang theo một sự khẳng định quyền lực. Những người trong phòng khách, đặc biệt là Jack và cha của cậu, cảm nhận rõ sự nguy hiểm ẩn chứa trong sự bình tĩnh của anh. Boun không cần nói nhiều, chỉ một hành động nhỏ, một ánh nhìn, cũng đủ để họ cảm thấy bị áp đảo.

Ngồi thẳng lưng trên ghế sa lon, Boun khẽ nhíu mày, nhàn nhã rót một chén trà. Sau đó, anh thản nhiên cất tiếng.

"Viện trưởng, đã lâu không gặp."

Gương mặt của ông thoáng co rúm, phải một lúc sau ông mới mỉm cười bước tới gần.

"Đã lâu không gặp. Không biết sức khỏe của cha cậu thế nào?"

"Khỏe, cha tôi vẫn khỏe, đương nhiên là nhờ vào bàn tay vàng của viện trưởng rồi."

Khóe môi Boun hơi nhếch lên, nhưng giọng nói của anh vẫn lạnh lùng, không chút cảm xúc, khiến câu nói chẳng hề giống lời cảm ơn chút nào.

Đáy mắt ông thoáng hiện vẻ bối rối, nhưng ông nhanh chóng cười xòa, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:

"Không biết Boun thiếu gia hôm nay đến đây là vì... chuyện gì?"

Boun vẫn im lặng, không trả lời ngay, mà nhìn xung quanh một lượt. Rồi ánh mắt lạnh lẽo chuyển hướng về phía Jack.

"Người."

Câu nói vừa dứt, Jack vẫn chưa kịp phản ứng, ánh mắt ngơ ngác, không hiểu rõ điều gì đang xảy ra.

"HẢ?" Jack lên tiếng, mắt lộ vẻ bối rối.

Boun không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng liếc nhìn quản gia nhà mình. Quản gia hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt, không nói thêm lời nào, lập tức sải bước lên tầng mà không chút khách khí. Chẳng bao lâu sau, một bóng người xuất hiện trong lòng quản gia.

Dù hoàn cảnh thay đổi đột ngột, cậu vẫn không tỉnh giấc, vẻ mặt vẫn mang theo sự mệt mỏi.

"Ngài Boun, cậu Prem ở đây." Quản gia thản nhiên lên tiếng, giọng điệu không chút cảm xúc.

Sắc mặt cha của Jack càng thêm khó coi, ông vội vàng tiến lên, giọng nói có chút gấp gáp:

"Cậu ấy chỉ là ở đây tá túc, bởi vì... bởi vì cậu ấy có vẻ rất mệt mỏi."

Boun nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh như băng, quét qua ông ta một cái. Đôi mắt xanh biếc của hắn như con sói đang cảnh giác, đầy vẻ uy hiếp, như thể đang cảnh báo bất kỳ ai xâm phạm vào lãnh thổ của mình.

Khi Boun nhìn thấy Prem mặc áo của người đàn ông, đôi mắt hắn lập tức trở nên sắc bén, ánh nhìn lạnh lùng như dao cắt.

Prem vẫn say giấc trong lòng quản gia, nhưng Boun không hề bước tới đón cậu. Thay vào đó, hắn giơ tay lên, bàn tay to lớn vung mạnh một cái...

"Ngài... Boun..." Quản gia cả kinh, không khỏi thốt lên, còn Jack thì giật mình, mắt mở tròn.

Cả người Prem ngã mạnh xuống đất, cơn đau đột ngột ập đến, khiến cậu tỉnh táo ngay lập tức. Cảm giác đau đớn khiến đôi mày đen nhíu lại, và khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, Prem bàng hoàng, sợ hãi không thể che giấu.

Vừa bừng tỉnh, Prem đã gặp phải ác mộng.

Tên ma quỷ ấy đứng trên cao nhìn xuống cậu, đôi mắt lạnh lùng đến đáng sợ. Đôi môi Boun mím lại, không khó để nhận ra sự bạc tình và tàn nhẫn ẩn chứa trong đó.

Ngã xuống mặt sàn cẩm thạch lạnh lẽo, Prem bất ngờ nhận ra mình gần như để lộ hết thân thể. Hai chân thon dài không hề che giấu, lộ ra một vẻ đẹp vừa mỏng manh vừa đầy nguy hiểm. Sự xinh đẹp của cậu giờ đây chỉ khiến bản thân run rẩy, còn biểu cảm của Boun thì lạnh lẽo, băng giá hơn cả mặt sàn đá lạnh này gấp trăm lần.

Mắt Boun không hề chớp, ánh nhìn lạnh lùng khóa chặt vào đôi mắt hoảng sợ của Prem. Hắn từ từ ngồi xổm xuống, ngón tay dài lạnh lẽo nâng cằm cậu lên, để đối diện với vẻ mặt không chút cảm xúc của mình. Sự bình tĩnh của Boun đối lập hoàn toàn với sự hoảng loạn trong mắt Prem.

Boun cúi người xuống, hơi thở quen thuộc của hắn phả vào vành tai mẫn cảm của Prem, khiến cơ thể cậu run rẩy.

"Giỏi lắm, lại tiếp tục muốn bỏ nhà ra ngoài, hả?" Giọng nói của Boun trầm thấp, lạnh lùng, như một lời cảnh cáo rõ ràng.

Hơi thở của Prem dần trở nên gấp gáp, cậu cảm thấy nghẹn lại ở cổ, thậm chí có chút ngạt thở trước sự gần gũi và lạnh lẽo của Boun.

"Từ khi nào lại bắt đầu học hư? Vẫn là phải dạy lại.." Giọng Boun trầm thấp, mỗi chữ đều mang theo sự chế giễu.

Khóe môi Boun nhếch lên, mang theo vẻ tàn nhẫn rõ ràng. Hắn không rời mắt khỏi khuôn mặt tái nhợt của Prem, ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cậu.

"Về theo anh ngay!" Giọng nói của Boun cứng rắn, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào.

Boun không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, trong mắt chỉ có hình ảnh Prem đang run rẩy. Anh cởi áo ngoài ra khoác lên người cậu, động tác có chút thô lỗ. Ánh mắt anh dừng tại cổ áo hơi mở của cậu, lại kéo áo bọc kín cậu lại.

Hương nước hoa của Boun bao phủ lấy Prem, một luồng khí cường ngạnh lướt qua khiến đôi môi cậu không ngừng run rẩy.

Khi Boun đứng dậy, Prem liền chuyển ánh mắt về phía Jack, lòng cậu dâng lên một cảm giác không muốn trở về nhà chút nào.

Jack như thể đã hiểu được suy nghĩ của cậu, nắm chặt tay lại, bất chấp sự ngăn cản của cha mình, anh ta tiến lên với một quyết tâm.

"Boun thiếu gia, đêm nay cứ để Prem ở lại đây. Ngài yên tâm, cậu ấy là bạn thân của tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy. Tôi cam đoan với anh, tôi sẽ không làm gì cậu ấy cả."

Mặc dù trong lòng Jack cảm thấy sợ hãi trước vẻ lạnh lùng và quyền thế của Boun, nhưng đối diện với ánh mắt ngây dại của Prem, anh không thể không bước lên, muốn bảo vệ cậu bất chấp mọi thứ.

"Jack!" Cha cậu ta không thể kiềm chế, quát lớn một tiếng, rồi vội vàng kéo cậu ta lại gần, thấp giọng cảnh cáo.

"Con không muốn sống nữa sao?"

"Cha, con không thể không để tâm đến cậu ấy." Jack phản kháng, ánh mắt vẫn dừng lại ở Prem, đầy sự cầu xin và lo lắng.

Jack dừng lại, cảm giác trong lòng như bị bóp nghẹt. Đâu chỉ là tình cảm bạn bè, đó là mối quan hệ đã kéo dài mười năm, có những ràng buộc không thể dễ dàng bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro