Chương 25

Đêm đó Boun về, bước vào phòng chính là cậu ngồi co ro trên sofa nhỏ trong phòng, bóng tối như đang muốn nuốt chửng lấy thân hình gầy gò kia, không hiểu sao khi nhìn thấy cậu anh lại thấy nhẽ nhõm trái tim đang đập nhanh trở nên dễ chịu.

Boun bước vào, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng. "Sao không bật đèn, em mệt sao?"

Prem ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đi, ánh sáng từ cửa sổ chỉ đủ để thấy bóng dáng cậu, như một hình ảnh mờ nhạt trong đêm tối. "Không sao... cả."

Prem ngồi đó, thân hình gầy gò co rút lại trong bóng tối, đôi tay run rẩy, không biết là vì cái lạnh hay vì nỗi đau đang quặn thắt trong lòng. Cậu vẫn vậy, không khóc, không làm ầm ĩ, chỉ im lặng và mỉm cười. Một nụ cười nhạt nhòa, như một sự tự an ủi bản thân, một cách để che giấu những nỗi đau mà cậu không thể thốt ra.

Cậu đang chạy trốn, không phải sự thật trước mắt, mà là chính mình. Dù có hận đến đâu, trong sâu thẳm trái tim, anh vẫn là người duy nhất mà cậu yêu. Nhưng cậu cũng biết, sinh mệnh này của mình đã gần như đi đến hồi kết. Và tất cả những gì cậu có thể làm lúc này là im lặng, mỉm cười, để giữ lại một chút tôn nghiêm cho chính bản thân mình trong những giây phút cuối cùng.

Prem vô thức nhìn vào ánh đèn nhạt nhòa từ ngoài cửa sổ, tâm trạng cậu trống rỗng, cảm giác như một bóng ma trong thế giới này. Cậu không thể không cảm thấy mình thật đáng thương, khi mà ngoài kia, mọi người đều có thể hạnh phúc bên nhau, còn cậu, lại không bao giờ được nếm trải cái cảm giác ấy. Cậu tự hỏi liệu hạnh phúc thực sự có tồn tại, hay chỉ là một thứ gì đó ngoài tầm với của mình.

Cậu không còn sức để quan tâm đến anh nữa. Đôi mắt cậu mờ đi, nhìn vào khoảng không vô định, như một kẻ lạc lối trong chính cuộc đời mình. Một đêm nữa trôi qua, Prem lại tự giày vò bản thân mình, mặc cho cơ thể và tâm hồn càng lúc càng tồi tệ.

Cậu cố gắng đứng vững, nhưng lại không thể, cơn choáng khiến cơ thể Prem lảo đảo, suýt ngã. Boun nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cậu, đôi mắt anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Prem, lòng anh không khỏi đau nhói.

"Tại sao đau cũng không chịu nói chứ?" - Giọng Boun có chút trách móc, nhưng cũng pha lẫn sự lo lắng.

Prem chỉ cười khổ, dù đã yếu đuối đến mức này, cậu vẫn cố gắng gạt bỏ sự đau đớn bằng một lời nói dối.

"Không sao đâu." Cậu đáp, giọng yếu ớt nhưng kiên quyết.

Cậu muốn rút tay về, nhưng cơ thể cậu giờ đây yếu ớt, chẳng thể nào chống lại sức mạnh của Boun. Khi nhìn thấy nét mặt âm trầm của anh, Prem không dám phản kháng, không dám nhúc nhích. Chỉ trong một khoảnh khắc, Boun bế cả người cậu lên, và cơ thể cậu ngã vào vòng ngực ấm áp của anh.

Mặc dù vậy, Prem lại cảm thấy trái tim mình trống rỗng. Cậu không phải cũng sắp chết rồi sao? Câu hỏi này liên tục lặp lại trong đầu cậu. Tại sao Boun lại còn muốn tiếc nuối điều gì từ cậu?

Cậu đột nhiên nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy chẳng thể che giấu được nỗi đau đang cào xé trong lòng. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, làm nhòe đi mọi thứ trước mắt cậu. Máu lại tiếp tục tuôn ra từ miệng cậu, nhưng cậu không buồn quan tâm nữa. Cái cảm giác đau đớn mà cậu đang phải chịu đựng, đã trở nên quá quen thuộc, đến mức cậu không còn biết phải làm sao để đấu tranh.

Cuộc đời cậu, những năm tháng qua, gắn liền với những căn phòng đáng lý ra phải tràn ngập yêu thương và hạnh phúc, nhưng lại trở thành những địa ngục trần gian. Đó là những căn phòng nơi cậu phải chịu đựng sự sỉ nhục, lăng mạ, khinh bỉ từ chính người mình yêu. Những lời chửi rủa không ngừng, những trận đòn roi đau đớn, những vết thương ngoằn ngoèo xấu xí trên cơ thể cậu... tất cả đều là những ký ức không thể xóa nhòa.

Hiện tại, cậu chỉ còn lại những đêm dài tủi thân, những đêm cậu khóc một mình, những đêm mà cơn đau bệnh tật dày vò cơ thể.

Cậu dùng tay che đi mà cười chua xót ngay từ đầu cậu đã sai sai vì lúc trước đã yêu Boun một cách hèn mọn.

Nhìn Prem trong tình trạng đó, trong lòng Boun dâng lên một cảm giác sợ hãi mãnh liệt. Trái tim anh như trống rỗng, nỗi đau nhói lên trong lồng ngực, khiến anh cảm thấy như mình đang đứng trước một vực sâu không đáy, không biết phải làm gì để cứu vãn tình thế. Anh tự hỏi liệu tình yêu của mình có phải là một sai lầm hay không, liệu những gì anh đang làm có thực sự là đúng hay chỉ là sự ích kỷ che đậy nỗi đau của chính mình.

Bệnh viện, không gian lạnh lẽo với những âm thanh nhức nhối của máy móc, dòng người vội vã qua lại, Prem lại một lần nữa cảm thấy mình lạc lõng, cô đơn giữa bao nhiêu người. Cậu nhìn những người xung quanh lướt qua nhau, còn cậu thì vẫn đứng đó, trầm mặc và im lặng, như một bóng ma lướt qua thế giới này mà không ai để ý đến.

Cậu tự hỏi, liệu có nơi nào còn dành cho mình không? Hay mọi thứ giờ chỉ còn lại sự trống rỗng không lối thoát? Cậu không còn gì nữa rồi, mọi thứ đã vụt qua nhanh chóng như một cơn mưa, để lại chỉ là vũng lầy của những hy vọng tan vỡ.

Khi Boun lên tiếng gọi tên cậu, Prem giật mình, ánh mắt mệt mỏi lướt qua khuôn mặt của Boun, rồi dừng lại. Cậu không thể che giấu sự kiệt quệ trong đôi mắt.

"Em thấy sao rồi?" – Boun hỏi, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt đánh giá tình trạng của cậu.

Prem chần chừ một chút rồi đáp lại, giọng cậu nhỏ dần, nhưng cũng không thiếu kiên quyết:

"Không… không sao."

"Về việc điều trị cho em..." 

"Em từ chối, em không muốn quãng thời gian cuối đời phải chịu đựng đau đớn trên giường bệnh."

Đôi bàn tay chuẩn bị gọt hoa quả khựng lại đôi chút. Những lời cậu nói như những cú đấm vào trái tim anh, từng chữ đều vang vọng như một nhắc nhở về nỗi đau không thể nào xóa nhòa. Anh đã biết cậu đau, nhưng sự kiên cường của cậu lại khiến anh phải đứng im, không thể phản kháng, không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn cậu ngày một suy sụp.

"Nhưng với sức khỏe em hiện tại anh sợ rằng thời gian không còn bao lâu nữa..." Giọng anh nghẹn lại, và ngay cả chính anh cũng không dám nhìn vào mắt Prem khi nói ra những lời ấy.

Là sự im lặng đáp lại từ Prem. Căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng thở dồn dập của cả hai người trong không gian nặng nề ấy. Khuôn mặt của Prem thoạt nhìn chẳng có chút gì là phản ứng, như thể lời của Boun không tồn tại trong tâm trí cậu.

"Em không muốn nghe."

"Nhưng anh không thể đếm từng ngày nhìn em phải chịu từng cơn đau ăn mòn cơ thể em..." Anh nói tiếp, mỗi từ ngữ anh dùng như một con dao đâm vào trái tim anh, đau đớn từng chút, từng chút một.

Mặc dù trái tim anh đang rỉ máu, nhưng những lời này anh phải thốt ra. Anh không thể nhìn cậu chịu đựng nữa, không thể đứng yên để nhìn thấy những giây phút cuối cùng của cậu trôi qua trong im lặng. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cậu, Boun biết, anh không thể ép cậu làm điều gì cậu không muốn.

"Không muốn... đã nói là em không muốn... không là không, anh mau biến... biến đi, biến!"

Giọng Prem vang lên, nghẹn ngào, như xé rách không gian tĩnh lặng. Đôi mắt cậu đỏ lên vì nước mắt, nhưng lại không dám rơi, cậu chỉ có thể hét lên, đẩy anh ra như một cách để tự bảo vệ mình khỏi tất cả.

Giọng Prem vang lên, nghẹn ngào, như xé rách không gian tĩnh lặng. Đôi mắt cậu đỏ lên vì nước mắt, nhưng lại không dám để chúng rơi, cậu chỉ có thể hét lên, đẩy Boun ra như một cách để tự bảo vệ mình khỏi tất cả những cảm xúc hỗn loạn đang dâng trào.

Boun đứng đó, bất động, không biết phải làm gì. Trái tim anh như vỡ vụn từng mảnh khi nhìn thấy cậu như vậy, nhưng cuối cùng, anh chỉ có thể làm một điều duy nhất: im lặng. Mỗi từ cậu thốt ra như một vết dao cứa sâu vào lòng anh, nhưng anh không thể phản kháng, không thể làm gì hơn ngoài việc đứng yên nhìn cậu.

Boun đối với cậu mà nói, giống như một ngọn núi cao vời vợi chắn ngang trên con đường đời của cậu. Có anh, Prem chẳng thể nhìn thấy bất cứ hy vọng nào, chẳng thể thấy được tương lai, chẳng thể có được sự tự do mà cậu đáng lẽ ra phải có. Anh, với tất cả những yêu thương lẫn tổn thương mà mình mang lại, là tất cả những gì cậu không thể thoát khỏi.

Prem bắt đầu mất kiểm soát, những tiếng la hét cuồng loạn vang lên, như thể cậu muốn xé tan tất cả nỗi đau đang chất chứa. Boun vội vàng ôm lấy cậu, siết chặt cơ thể yếu ớt trong vòng tay mình, miệng không ngừng lẩm bẩm những lời an ủi, cố gắng làm dịu đi sự cuồng loạn trong cậu.

Nhưng nước mắt của Prem không ngừng rơi, từng giọt, từng giọt, như xé nát trái tim Boun, làm anh cảm thấy đau đớn, như muốn vỡ vụn từng chút một dưới sự giày vò đó. Mỗi tiếng gào thét của Prem là một nhát dao cắt vào tâm hồn anh. Anh cảm thấy mình chính là nguyên nhân của tất cả những nỗi đau này, anh chính là người đã đẩy Prem vào cái cảnh này, cái cảnh mà cậu đáng ra không bao giờ phải trải qua.

Cậu đáng được sống hạnh phúc, đáng được yêu thương trọn vẹn, nhưng tất cả những gì Prem nhận lại là những vết thương, những tổn thương không thể hàn gắn. Và giờ đây, khi nhìn cậu giãy giụa trong đau đớn, Boun chỉ biết bất lực, không thể làm gì ngoài việc ôm chặt lấy cậu, trong sự dằn vặt vô cùng.

Prem không còn là chính mình nữa, trong lúc tuyệt vọng, cậu như một con thú hoang bị thương, điên cuồng đập phá mọi thứ xung quanh. Bình hoa trên bàn vỡ vụn, những mảnh thủy tinh sắc nhọn văng tung tóe, cắt qua làn da của cậu, máu chảy ra không ngừng, nhưng cậu không cảm thấy gì ngoài cơn cuồng loạn trong lòng. Cậu như một con người mất đi lý trí, không thể kiểm soát được bản thân.

Đôi bàn chân trần giẫm lên những mảnh vỡ lạnh lẽo, từng mảnh thủy tinh sắc bén cắt qua da thịt, ứa máu, nhưng cậu không cảm nhận được đau đớn. Trong tâm trí Prem lúc này chỉ có sự trống rỗng, sự tuyệt vọng mãnh liệt đẩy cậu đến bờ vực của chính mình. Cơn đau thể xác cũng chỉ như một cảm giác mơ hồ, không đủ để đánh thức cậu khỏi vòng xoáy tăm tối của tâm hồn.

Máu từ những vết thương nhỏ trên chân từ từ thấm ra, nhưng cậu vẫn không ngừng bước đi, từng bước nặng nề như cố gắng chạy trốn khỏi chính mình. Tất cả dường như sắp sụp đổ, tất cả những gì cậu có chỉ là sự đau đớn, sự cô đơn, và sự bất lực.

Cậu cầm mảnh thủy tinh sắc bén trong tay, lòng đầy sự tuyệt vọng, như muốn tìm kiếm một lối thoát khỏi những nỗi đau đè nặng không thể chịu đựng. Mảnh thủy tinh giơ cao, cậu chuẩn bị hạ tay xuống để kết thúc tất cả. Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay khác đột ngột nắm chặt lấy tay cậu, ngăn không cho cậu thực hiện hành động tuyệt vọng ấy.

Bàn tay ấy mạnh mẽ, kiên quyết, nhưng cũng đầy sự đau đớn, như muốn nói rằng cậu không phải đối mặt với tất cả nỗi đau này một mình. Cậu nhìn vào bàn tay ấy, rồi dần dần nhận ra đó là Boun, người vẫn không rời xa cậu dù mọi thứ có tồi tệ đến đâu.

Boun không thể để cậu tiếp tục làm tổn thương chính mình. Anh ôm lấy Prem một lần nữa, dù cậu có vùng vẫy, có la hét thế nào đi nữa, anh vẫn không buông ra. Boun biết rằng trong cơn đau đớn, trong sự tuyệt vọng đó, Prem không còn lý trí, và chỉ có anh mới có thể ngăn cản cậu tự hủy hoại bản thân. Anh chỉ có thể giữ chặt cậu trong vòng tay mình, để cho cậu cảm nhận được sự an ủi, sự che chở dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro