Chương 28

Boun đột ngột quay đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhưng sâu thẳm bên trong lại chất chứa sự giằng xé. Giọng anh khàn đi, gần như bật ra trong tuyệt vọng:

"Prem, anh yêu em! Hãy quên hết mọi chuyện, quay lại như trước đây, sống một cuộc đời bình yên, có được không?"

Prem chậm rãi ngước mắt lên, đôi con ngươi trong veo đối diện với ánh nhìn cuồng loạn của Boun. Cậu khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén như một lưỡi dao:

"Anh biết rõ là không thể mà? Sớm muộn gì em cũng sẽ chết... Anh quên rồi sao?"

Màu sắc trên gương mặt Boun nhạt dần, ánh mắt anh như đông cứng, đôi môi khẽ mím chặt, cả người thoáng chốc trở nên lạnh buốt.

Prem dường như không để ý đến sắc mặt Boun ngày càng khó coi, vẫn tiếp tục nói, giọng điềm tĩnh nhưng chất chứa đầy đau thương.

"Vừa nãy, thậm chí em còn nghĩ rằng tất cả những điều này chỉ là một cơn ác mộng. Em đã từng tin anh là một người tốt, làm sao có thể biến thành như bây giờ được? Nhất định là giả... đây chỉ là một giấc mơ thôi."

Cậu khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy không hề có chút ấm áp nào.

"Nhưng mà... em không thể nào quên được những ngày tháng đau khổ đó. Anh đã xem em là gì trong mối quan hệ này? Chỉ là một món đồ chơi thôi sao?"

Prem nhìn thẳng vào mắt Boun, giọng nói khẽ khàng nhưng lại như một nhát dao cứa vào lòng anh.

"Buông tha cho em... cũng là buông tha cho chính anh."

Buông tha em ấy? Buông tha chính mình?

Làm sao có thể chứ?

Chuyện ngu xuẩn nhất trên đời chính là để chú chim nhỏ yêu quý xổng mất.

Sắc mặt Boun dần trở nên lạnh lẽo. Trái tim anh co rút từng cơn đau đớn, nhưng trên gương mặt lại chẳng hề lộ ra chút yếu mềm nào. Ánh mắt anh tối sầm lại, như vực sâu không đáy, nuốt chửng mọi tia sáng le lói cuối cùng.

Boun lùi lại vài bước, cơ thể khẽ run rẩy. Một cơn sóng cảm xúc cuộn trào trong lồng ngực, siết chặt đến mức anh nghẹt thở.

Nước mắt, thứ mà anh từng nghĩ mình sẽ không bao giờ rơi xuống nữa, giờ đây lại nóng hổi lăn dài trên má.

Anh thống khổ nhắm chặt mắt, giọng nói khàn đặc, bật ra như một lời cầu xin, cũng như một lời nguyền.

"Anh không thể..."

Prem mở mắt ra, trong mắt tràn đầy đau thương.

Prem mở mắt, đôi mắt ngập tràn nỗi đau, giọng nói nghẹn ngào.

"Boun, đến cùng anh coi em là cái gì? Anh thực sự có yêu em không?"

Boun nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt không chút dao động, bình tĩnh đến lạnh lùng.

"Yêu," anh trả lời ngắn gọn, giọng anh chắc chắn, như thể không có gì phải nghi ngờ.

"Yêu?" Prem bật cười chua chát, đôi mắt cậu long lanh, đầy uất ức. "Anh yêu em sao? Cách anh hành xử với em thì sao? Anh coi em là gì, một trò chơi sao?"

Boun khẽ lặng người, im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng, giọng có chút khàn đi: "Anh không muốn làm em đau, Prem. Anh biết mình đã sai, nhưng anh yêu em, thật sự."

"Yêu?" Prem nhếch mép, giọng đầy giễu cợt. "Yêu mà khiến em phải sống trong đau khổ như vậy sao? Yêu mà lại coi em như một món đồ để anh đùa giỡn, để anh thử thách đến mức này sao?"

Cậu nhìn anh, mắt đỏ hoe, lòng cậu như vỡ vụn. "Nếu anh thực sự yêu em, sao lại để em phải chịu tất cả những tổn thương này? Anh yêu cái gì ở em? Đau đớn này hay là sự yếu đuối mà anh ép em phải chịu đựng?"

Boun cúi đầu, không thể trả lời. Mọi thứ giữa họ dường như đã bị xé nát, không còn gì để cứu vãn. Cậu nhìn vào mắt Boun, lòng đau đớn khi nhận ra rằng người mà mình từng tin tưởng nhất giờ đây lại là người khiến cậu phải gánh chịu nỗi đau lớn nhất.

"Anh... anh có biết em đã phải chịu đựng thế nào không?" Prem nói trong khi nước mắt bắt đầu rơi. "Anh nói yêu em, nhưng sao em lại cảm thấy như mình là một kẻ ngốc, khi đã cho anh tất cả mà chẳng nhận lại gì ngoài sự tàn nhẫn?"

Prem không thể giữ nổi cảm xúc trong lòng thêm nữa, những câu hỏi không lời đáp cứ ám ảnh trong đầu. Cậu đã yêu bao nhiêu? Bao nhiêu lần dâng hiến trái tim mình, đặt niềm tin vào một người, mà cuối cùng lại chỉ nhận lại sự tàn nhẫn và vô cảm? Mọi thứ cậu từng tin tưởng giờ chỉ là đống đổ nát không thể xây dựng lại.

Cậu không còn gì để mất nữa. Lòng cậu đã mệt mỏi, trái tim đã quá đau, đến mức không còn chút sức để tiếp tục chờ đợi. Cậu đã cho đi tất cả, hy sinh hết thảy những gì mình có, nhưng những gì nhận lại chỉ là nỗi tuyệt vọng tột cùng. Những ngày tháng ngọt ngào trước đây giờ chỉ là ảo tưởng.

Boun đứng đó, trước mặt Prem, trái tim anh như bị nghiền nát dưới từng câu nói của cậu. Anh không thể chịu đựng được khi thấy Prem đau đớn như vậy, nhưng điều làm anh đau hơn cả là cảm giác bất lực. Anh yêu cậu, yêu cậu đến mức không thể tưởng tượng được một cuộc sống không có Prem. Cái cảm giác này, nó tê tái, dằn vặt trong lồng ngực anh.

Anh không thể từ bỏ. Anh đã đánh mất quá nhiều thứ rồi, và giờ, anh không thể để người anh yêu rời xa mình. Dù mọi thứ đã trở nên tồi tệ, dù trái tim của Prem đã đầy vết thương, Boun vẫn tin rằng, chỉ cần cậu quên đi những nỗi đau, tất cả sẽ trở lại như xưa. Prem đã yêu anh, đã dành trọn trái tim mình cho anh, thì cậu sẽ quay lại, đúng không?

Boun biết mình đã sai, đã khiến Prem phải đau khổ, nhưng anh không thể chấp nhận một cuộc sống không có cậu. Anh cần Prem, không chỉ vì tình yêu, mà vì trái tim anh không thể sống thiếu cậu. Mọi lời xin lỗi giờ có lẽ là vô nghĩa, nhưng Boun vẫn không thể bỏ cuộc.

"Prem," Boun gọi, giọng anh nghẹn lại, mắt anh đầy hy vọng dù biết là nó có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào. "Anh biết anh đã sai, nhưng anh yêu em. Anh sẽ làm tất cả để em quay lại, để chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau, như trước đây. Em chỉ cần tin anh một lần nữa, được không?"

Prem không đáp. Cậu chỉ đứng đó, nước mắt lặng lẽ chảy, nhưng không thể nói ra những gì mình cảm thấy. Cậu không biết nữa, liệu tình yêu của mình có đủ để vượt qua tất cả những đau đớn này hay không. Nhưng giờ, cậu cảm thấy như mình đã mất đi tất cả.

Boun nhìn vào mắt Prem, ánh mắt anh dịu dàng nhưng chứa đựng một sự kiên quyết mà có lẽ chỉ mình anh mới hiểu rõ. Những lời anh nói, mặc dù có vẻ như an ủi, nhưng trong lòng anh không thể giấu nổi cảm giác đau đớn đang xé nát trái tim mình. Anh biết, tất cả những gì mình đã làm, mọi thứ cậu đã trải qua, không thể đơn giản chỉ bằng những lời nói mà xoá bỏ được.

"Ngoan, em hãy suy nghĩ lại cho kĩ đi," Boun tiếp tục, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại có sự khẩn thiết không hề che giấu. "Ngày mai anh sẽ trở lại."

Anh nhìn Prem thêm một lần nữa, như muốn ghi lại hình ảnh cậu trong tâm trí mình, để không bao giờ quên đi khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà anh biết tình yêu của mình đã khiến cậu đau khổ đến nhường nào.

Prem không đáp lại. Cậu chỉ đứng đó, đôi mắt đỏ hoe không giấu nổi nỗi tuyệt vọng. Cậu không muốn nói thêm gì nữa, không muốn đối diện với những lời hứa, những lời xin lỗi mà Boun đã nói. Mọi thứ dường như đã quá muộn. Cảm giác của cậu như bị xé nát từ bên trong. Nhưng cậu không thể nói ra, không thể thốt lên lời từ chối. Cậu vẫn còn yêu Boun, nhưng nỗi đau quá lớn khiến cậu không thể tiếp tục.

Boun quay lưng đi, trái tim anh nặng trĩu. Anh biết, có lẽ mọi thứ sẽ không dễ dàng như anh nghĩ. Nhưng anh vẫn quyết tâm. Anh sẽ quay lại, anh sẽ tìm cách sửa chữa mọi thứ, dù có phải đánh đổi tất cả.

Một đêm dài ảm đạm trôi qua, thế giới xung quanh như dừng lại, và chỉ còn lại bóng tối, những ký ức và tình yêu đang dần phai nhạt.

____________

Boun cảm thấy đau đớn đến cùng cực, lồng ngực anh co thắt như thể có vật gì đó nặng nề đè lên, mỗi cơn khóc nấc đều khiến anh nghẹt thở. Cả căn phòng chìm trong bóng tối tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng thở dốc và nhịp tim đập bất thường, như một bản nhạc thảm thiết không thể dừng lại.

Anh từng tưởng rằng, khi nhận ra sai lầm, anh sẽ có cơ hội sửa chữa, có thể tìm lại người yêu thương mình. Nhưng trái lại, trong sâu thẳm lòng mình, anh nhận ra một sự thật đau đớn: tình cảm trong người ấy đã nguội lạnh từ lâu.

Boun vật vã trong nỗi đau, thiếp đi trong một giấc ngủ ngắn ngủi, rồi lại tỉnh dậy, tiếp tục chìm trong cảm giác bế tắc và tuyệt vọng. Những giờ phút cứ lặp đi lặp lại như thế, mãi cho đến khi trời sáng, ánh sáng mờ nhạt của bình minh lấp ló qua khung cửa sổ. Mắt anh đỏ hoe, đầy tơ máu, nhưng không còn chút đau thương nào đọng lại, như thể tất cả những gì đã xảy ra chỉ là một cơn ác mộng, và khi tỉnh dậy, nó đã tan biến.

Boun đến bệnh viện, anh trực tiếp đem người nhốt lại tại tổ ấm tình yêu của bọn họ, mỗi ngày đều canh giữ ở trong nhà, cẩn thận từng li từng tí lấy lòng cậu.

Khi Prem một lần nữa đề cập đến việc muốn ra ngoài, Boun chỉ nhẹ nhàng từ chối, không một chút kiên nhẫn hay thỏa hiệp. Prem im lặng, không phản kháng, chỉ đành cam chịu với thực tại.

Ngày qua ngày, cậu sống một cách bình thản, không phản đối dù không có tự do. Boun không cho cậu ra ngoài, nhưng cậu cũng không có ý định rời đi. Sau mỗi bữa ăn, Prem chỉ đơn giản nằm xuống giường, chìm vào giấc ngủ, trôi qua một ngày trong im lặng và sự chấp nhận.

Boun trơ mắt nhìn Prem từng ngày, từng ngày một, gầy đi một cách rõ rệt. Cậu không còn mở miệng nói chuyện nữa, im lặng đến mức khiến Boun cảm thấy như thể Prem đã tự mình làm mình trở nên bệnh tật, thậm chí câm lặng. Anh cảm thấy một nỗi đau đớn không thể tả được khi nhìn người mình yêu thương trở nên như vậy, như thể cậu đang tự rút dần sức sống ra khỏi chính mình.

Anh bắt đầu lo lắng thực sự, không thể làm ngơ. Boun, vì Prem, đã gọi hết bác sĩ này đến bác sĩ khác, không ngừng tìm kiếm cách để giúp cậu. Mỗi lần bác sĩ rời đi, ánh mắt của anh lại trở nên đầy tuyệt vọng, nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, bởi anh biết, nếu cậu không khỏe lại, anh sẽ không thể sống yên ổn.

Mọi người nói với anh rằng đây là một căn bệnh tâm lý, nếu tiếp tục như thế, Prem sẽ không thể chịu đựng thêm nữa. Nhưng Boun không tin vào điều đó, anh từ chối chấp nhận sự thật đó. Anh không thể để điều tồi tệ này xảy ra.

Boun đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, hai mắt anh đỏ ngầu, như thể đã mất đi sự kiểm soát. Anh bước vào phòng, không hề do dự, và ôm lấy Prem thật chặt, như thể ôm lấy báu vật quý giá nhất trên đời.

"Prem, em chỉ ảnh hưởng do bệnh thôi," anh thì thào, giọng nói nghẹn ngào. "Anh biết, thân thể em yếu lắm, phải chăm sóc, phải bồi dưỡng cẩn thận... Anh sẽ không để em rời xa anh, không bao giờ."

Anh vùi mặt vào tóc Prem, mắt nhắm nghiền, cố gắng truyền tải tất cả sự ấm áp và tình yêu của mình qua từng cử chỉ, nhưng trong lòng anh, nỗi lo sợ không bao giờ nguôi ngoai.

Boun cảm thấy một cơn đau nhói trong tim khi nhìn thấy Prem như vậy. Những ngày tháng qua, anh đã quên mất chăm sóc bản thân mình. Râu ria lởm chởm không cạo, quần áo xộc xệch, cơ thể anh cũng không còn giữ được sự chăm chút như trước. Nhưng vào lúc này, anh không còn quan tâm đến hình thức nữa, chỉ muốn lao vào ôm lấy Prem, cố gắng truyền hết tất cả sự ấm áp mà mình có.

Khi anh ôm lấy mặt Prem, những cọng râu thô ráp đâm vào làn da mềm mại của cậu, khiến cậu nhíu mày, dù đau nhưng cũng chẳng phản ứng lại. Cậu không nói gì, không động đậy, đôi mắt ươn ướt trước đây giờ đây chẳng còn chút sức sống nào. Từng là đôi mắt sáng ngời đầy hy vọng, giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng, lạnh lùng.

Prem cứ như một con búp bê bị bỏ quên, thân thể mảnh mai vô hồn nằm trong tay Boun. Dù đẹp đẽ, tinh xảo đến thế nào, nhưng tất cả chỉ còn lại vẻ ngoài, không còn là sự sống hay cảm xúc nữa. Cậu im lặng, hệt như một cái xác không hồn, không còn phản kháng cũng chẳng còn cảm nhận.

Boun không thể ngủ, mỗi đêm anh đều trằn trọc. Dù nằm ôm lấy Prem, thân thể gầy gò ấy như chỉ còn lại bộ xương yếu ớt, nhưng anh không thể an lòng. Mỗi khi anh nhắm mắt, cơn lo sợ lại ùa về. Anh không thể ngừng nghĩ, liệu có phải lúc anh không để ý, Prem sẽ không còn thở nữa.

Mỗi lần anh đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào người cậu, cảm nhận từng nhịp thở yếu ớt, trái tim anh lại đập loạn nhịp. Chỉ cần cảm nhận được hơi thở đó, dù là mong manh, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chẳng bao lâu, sự lo lắng lại trở lại, anh lại vội vàng mở mắt, nhìn chăm chú vào Prem, kiểm tra xem cậu có còn ở bên anh không.

Đêm cứ thế trôi qua, anh thức giấc rồi lại thiếp đi, trong khi nỗi lo sợ không ngừng xâm chiếm tâm trí. Anh cứ lặp lại hành động ấy, đôi mắt đỏ ngầu, mệt mỏi nhưng không thể buông bỏ nỗi lo lắng không ngừng đè nặng lên trái tim mình. Cả đêm dài, anh chỉ có thể ôm chặt lấy Prem, tìm kiếm chút an yên trong hơi thở yếu ớt ấy, dù biết rằng chỉ một khoảnh khắc nữa thôi, mọi thứ có thể thay đổi.

Boun không còn thiết tha gì đến công ty, mọi thứ bên ngoài dường như chẳng còn quan trọng nữa. Mỗi ngày anh đều ở bên Prem, từng bữa ăn, từng bộ quần áo, tất cả đều do chính tay anh lo liệu.

Nếu là trước đây, có lẽ Prem sẽ vui lắm, nhưng giờ đây, cậu chỉ lặng lẽ ngồi đó, khuôn mặt vô cảm, không chút phản ứng với thế giới xung quanh. Cậu không chống cự, cũng không từ chối, chỉ đơn giản là để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Boun biết Prem vẫn có thể nghe thấy anh nói, nhưng cậu không còn muốn để ý đến anh nữa. Nghĩ đến đây, lòng anh quặn đau, cảm giác cay đắng len lỏi khắp tâm can.

Sau khi đút cơm cho Prem ăn xong, anh lặng lẽ nhìn cậu chậm rãi bước đến bên cửa sổ. Cậu cứ đứng đó, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài, không nháy mắt.

Ngoài kia chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một khoảng trời trống rỗng. Nhưng Prem có thể nhìn nó suốt cả ngày, như thể thế giới này chẳng còn gì khác đáng để cậu quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro