35
Gió tháng bảy thổi qua vùng núi phía Bắc, mang theo làn sương mỏng như tấm khăn tang phủ lên những bí mật chưa từng được chôn cất.
Đã ba tháng kể từ ngày “Dự án Alpha” chính thức bị khai tử. Trại Hoàng Lan sụp đổ, người đứng đầu bị bắt giữ. Tưởng chừng như tất cả đã khép lại.
Nhưng rồi một xác chết không đầu được tìm thấy trong căn phòng giam kín đáo nhất của Cục Tình báo Đặc biệt. Kẻ bị giam – nữ đặc vụ đầu não, nhân vật đứng sau kế hoạch "Kết nối cuối cùng" – mất tích. Chỉ còn lại những giọt máu loang lổ và một ký hiệu kỳ lạ được khắc bằng móng tay trên vách tường: ΩR3.
**
Boun nhận tin khi đang làm nhiệm vụ hỗ trợ tái hòa nhập cho các Alpha sống sót. Anh thẫn thờ nhìn hình ảnh hiện trường: dấu hiệu không chỉ là một lời cảnh báo, mà là lời triệu hồi – một phép khai ấn.
“Prem đâu rồi?” – Giọng Boun trầm hẳn, mắt ánh lên sự căng thẳng.
“Cậu ấy đã rời khỏi trung tâm sáng nay. Nói sẽ đến mộ mẹ.” – Một đồng đội đáp.
Ngay lập tức, Boun lao ra ngoài.
**
Cánh rừng quanh nghĩa trang chìm trong sương chiều. Prem đứng một mình trước ngôi mộ đá đơn sơ, bên dưới là người mẹ từng phản bội cậu, rồi cũng chính tay cậu giải thoát cho bà bằng một viên đạn.
Gió lướt qua, mang theo tiếng vọng kỳ lạ. Prem nhắm mắt lại, lòng dậy sóng.
Cậu không biết vì sao trong những đêm gần đây, cậu lại mơ về một căn phòng trắng toát – nơi không có cửa ra, không có âm thanh, chỉ có một giọng nói thì thầm bên tai:
> “Anh tưởng cắt đứt hệ thống là đủ? Vậy để tôi chỉ anh thấy cái chết không bao giờ là kết thúc…”
“Prem!”
Tiếng Boun vang lên giữa rừng cây. Nhưng Prem không quay lại.
Vì lúc này, đôi mắt cậu đang mở to – đờ đẫn – và giọt máu đỏ chảy ra từ khóe môi.
Boun chạy tới, đỡ lấy cậu, giọng đầy hoảng hốt. “Prem, em làm sao thế?!”
“Có… một thứ gì đó… đã thức tỉnh.” – Prem thì thào, ánh mắt cậu mờ dần rồi đột nhiên sáng rực. “Boun… em nghe thấy tiếng nói… của những đứa trẻ chưa từng được sinh ra.”
Rầm!
Một âm thanh chấn động vang lên dưới lòng đất. Ngôi mộ rung lên, rồi nứt ra. Từ bên dưới, một khe hở sâu hun hút mở ra, mùi hóa chất trộn với tro người bốc lên nồng nặc.
Boun vội kéo Prem lùi lại, nhưng cậu đột ngột bị kéo ngược xuống – không phải bởi lực vật lý, mà bởi một dòng năng lượng đang lôi linh hồn cậu đi.
“Một mã nguồn mới…” – giọng nói kỳ lạ vang lên từ chính miệng Prem, nhưng không phải là tiếng của cậu – mà là thứ gì đó khác đang nói mượn thân thể. “Omega Reset – giai đoạn cuối… đã bắt đầu.”
“Không!” – Boun hét lên, ôm chặt lấy Prem, áp trán mình lên trán cậu. “Nếu em bị lôi đi, anh sẽ đi cùng!”
Tia sáng bùng lên. Mảnh đất nứt toác, nuốt trọn cả hai.
**
Khi Boun mở mắt ra, trước mặt anh là một không gian trắng xóa, y hệt giấc mơ Prem từng kể – nơi không có đường ra, không có vật thể, chỉ có bóng người ngồi quay lưng lại, từng chút một quay đầu lại.
Và đó là Prem.
Nhưng không phải Prem anh yêu – mà là một phiên bản khác, như thể bị tạo ra từ nỗi đau, sự căm giận và tuyệt vọng. Ánh mắt cậu trống rỗng, không có linh hồn.
“Bọn họ giữ một bản sao ý thức của em trong hệ thống Omega.” – Prem thật nói, giờ đã hiện ra bên cạnh Boun. “Đây là phần dữ liệu họ không thể xóa. Và giờ nó… muốn trở thành ‘em mới’.”
“Không. Anh không để chuyện đó xảy ra.” – Boun siết chặt tay, quay sang đối mặt với thực thể kia. “Ngươi không phải là Prem. Ngươi chỉ là vết thương chưa được chữa lành.”
“Vậy hãy chữa lành tôi…” – Bản thể bóng tối cười nhạt. “Nếu dám.”
Nó lao tới.
**
Trong không gian ý thức, trận chiến không dùng súng, không dùng nắm đấm – mà là ký ức, là đau thương, là vết cắt quá khứ bị xé toạc lần nữa.
Mỗi ký ức của Prem bị sao lưu – từng trận tra tấn, từng lần bị gọi bằng mã số, từng tiếng hét của những đứa trẻ khác – đều trở thành mũi dao đâm vào Boun.
Nhưng anh không gục ngã. Anh gào lên, ôm chặt lấy bản thể đó – như ôm lấy chính nỗi đau của Prem.
“Em không phải quái vật. Em là người. Và nếu em không thể tha thứ cho bản thân – thì để anh làm điều đó cho em.”
Trong khoảnh khắc ấy, dòng sáng từ trái tim Boun tỏa ra, bao trùm bóng đen. Không phá hủy – mà hòa giải.
Tiếng gào rít lịm dần.
Không gian trắng nổ tung.
**
Cả hai tỉnh lại trên mặt đất. Trời đã tối. Gió rừng thổi nhẹ, khe nứt dưới mộ đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Boun ôm chặt Prem, ánh mắt rưng rưng. “Em trở lại rồi…”
Prem gật khẽ. “Không. Chúng ta trở lại rồi…”
**
Từ xa, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang theo dõi qua màn hình. Trên bàn ông ta, là hồ sơ “Omega Reset – Bản Thử Nghiệm Thứ Hai.”
Góc giấy có ghi một dòng chữ bằng tay, nghiêng nghiêng, như một lời hứa ác độc:
“Lần này, sẽ không ai thoát được.”
—
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro