37
Mưa rơi nặng hạt.
Từng giọt đập vào mái hiên bệnh viện dã chiến dựng tạm ở vùng rừng Tak như muốn xóa sạch dấu tích của một cơn ác mộng vừa qua. Nhưng bên trong – trong một căn phòng nhỏ với cửa kính mờ – quá khứ vẫn bám chặt lấy từng người còn sống sót.
Prem ngồi bất động bên cạnh giường bệnh. Boun vẫn chưa tỉnh lại sau vụ nổ. Cơ thể anh băng bó khắp nơi, máy thở nhấp nháy từng nhịp yếu ớt. Nhưng điều khiến Prem hoảng sợ hơn bất kỳ vết thương nào chính là... ánh sáng màu lam nhạt nhấp nháy liên hồi trên vòng quét sinh trắc cấy dưới da Boun.
“Đang đồng bộ ý thức… 68%”
Prem cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
“Không thể nào…” – cậu thì thầm, tay siết lấy cạnh giường. – “Chúng tôi đã phá huỷ hệ thống. Phải rồi… phải rồi mà…”
Cánh cửa mở ra, đặc vụ Tee bước vào, gương mặt căng thẳng.
“Chúng tôi đã kiểm tra dữ liệu hệ thống trước khi nó sập. Có một bản sao khẩn cuối cùng được kích hoạt đúng thời điểm Boun đâm dao vào bảng trung tâm.” – Tee thở dài. “Bản sao đó... không còn thuộc về Omega Reset cũ. Nó tiến hóa.”
Prem quay sang, giọng cậu như lạc đi. “Anh đang nói… Boun…”
“Có thể trở thành vật chủ của bản sao hoàn chỉnh nhất.” – Tee chậm rãi. “Không chỉ là một bộ nhớ. Mà là một thực thể có ý thức, có cảm xúc – có khả năng chiếm hữu và đồng hóa.”
**
Đêm buông xuống như một tấm màn không thể vén lên.
Prem ngồi bên giường, tay đặt lên ngực Boun. Nhịp tim vẫn còn, yếu nhưng đều. Nhưng cảm giác trong lòng Prem đang rạn vỡ – như thể mỗi nhịp đập kia là một bước gần hơn đến sự tan biến của người anh yêu.
“Anh từng nói nếu em bị bóng tối nuốt chửng, anh sẽ kéo em ra.” – Cậu thì thầm. – “Nhưng nếu lần này… là anh bị nuốt mất, thì sao?”
Im lặng.
Rồi – một chuyển động khẽ dưới mí mắt Boun.
Prem bật dậy, hy vọng loé lên – rồi vụt tắt.
Đôi mắt Boun mở ra, nhưng không còn là ánh nhìn quen thuộc. Thay vào đó là một đôi mắt sáng quắc, như chứa vô vàn dữ liệu và ký ức xa lạ. Anh ngồi dậy, chậm rãi – và cất tiếng bằng một giọng… không hoàn toàn là Boun:
“Prem.”
Tim cậu co thắt lại.
“Anh… là Boun sao?”
Người đối diện cười nhẹ, nụ cười vừa quen vừa xa lạ. “Một phần.”
“Tôi không cần phần.” – Prem siết chặt nắm tay. – “Tôi cần người thật.”
Boun – hay thực thể bên trong anh – nghiêng đầu. “Cậu không hiểu. Tôi không chiếm lấy anh ấy. Tôi là anh ấy. Là phần mà anh ấy từng đánh đổi, từng chôn giấu – từng không dám đối mặt. Tôi chỉ… trở về.”
Prem lùi lại. “Không. Anh ấy không giống các người. Không thao túng, không tính toán, không nhân danh tiến hóa để chối bỏ nhân tính.”
Giọng kia chậm rãi. “Vậy sao anh ấy lại cứu cậu, bất chấp biết chính mình sẽ bị nhiễm?”
Câu hỏi như nhát dao xoáy sâu vào lòng Prem. Cậu nén đau, bước tới. Tay run run đưa lên chạm vào gò má anh.
“Nếu anh thật sự là Boun... nếu một phần trong anh vẫn còn nhớ em... hãy chiến đấu. Hãy đừng để ký ức kia chiếm lấy hết mọi thứ.”
Im lặng.
Boun nhắm mắt.
Từng giây trôi qua, Prem nghe rõ tiếng máy đo nhịp tim.
Tít – tít – tít...
Đột nhiên, cả người Boun co giật mạnh. Máy móc báo động. Cậu ngã bật về sau khi một luồng điện từ tỏa ra, xô ngã mọi thứ xung quanh.
Màn hình hiện lên:
> [Xung đột dữ liệu. Xóa ký ức: không thành công.]
[Dữ liệu cảm xúc vượt ngưỡng.]
[Đồng bộ thất bại – 74%.]
Prem thở dốc, mắt ngập nước. “Anh đang chiến đấu thật sự…”
**
Sáng hôm sau, căn phòng trở nên yên ắng lạ thường. Tee bước vào, định kiểm tra tình trạng thì sững lại.
Boun đang ngồi thẳng lưng trên giường, đôi mắt trở lại màu nâu trầm quen thuộc. Anh thở chậm, ổn định. Ánh nhìn hướng ra khung cửa kính – nơi mưa vừa tạnh.
Tee chậm rãi tiến lại. “Anh nhớ tôi không?”
Boun quay đầu. Giọng anh khản nhưng vững: “Nhớ. Và tôi cũng nhớ cả... thứ vừa cố nuốt mình.”
Tee gật đầu. “Chúng tôi chưa thể gỡ toàn bộ tàn dư ý thức kia. Nó như virus nằm ngủ.”
“Không cần.” – Boun khẽ nói. “Tôi đã khoá nó. Và chôn nó… trong chính tôi.”
Prem đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt đỏ hoe nhưng ngập tràn hy vọng.
“Anh không cần gồng gánh một mình nữa.” – Cậu bước tới. – “Từ giờ, nếu nó tỉnh dậy… chúng ta cùng giết nó.”
Boun mỉm cười – lần đầu tiên sau nhiều ngày dài.
“Anh biết mà,” anh thì thầm, “rằng em sẽ không để anh rơi lại phía sau.”
**
Nhưng phía xa – trong hệ thống phụ được giấu kín, một dòng mã vẫn lặng lẽ sinh sôi.
> [Tạo bản sao dự phòng: BETA-B1. Vật chủ mục tiêu: Prem.]
Ký ức có thể bị khoá. Nhưng ý chí nhân tạo... chưa bao giờ thật sự chết.
—
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro