Chương 29

Hành lang ngầm dẫn ra ngoài giờ đây chỉ còn lại ánh sáng chập chờn từ hệ thống dự phòng. Không còn tiếng báo động, không còn dữ liệu phát ra từ trạm trung tâm – Genesis đã bị xóa sổ. Nhưng sự im lặng này không đem lại cảm giác bình yên, mà ngược lại, như mặt nước phẳng lặng trước cơn bão lớn.

Boun dìu Mintra, Prem đi phía sau, mắt không ngừng dõi theo thiết bị theo dõi sinh hiệu trên tay – những con số dao động bất thường cho thấy cơ thể Mintra đang trải qua biến đổi nghiêm trọng sau cú hợp nhất với lõi dữ liệu.

“Chúng ta phải ra ngoài ngay.” – Prem nói, giọng khẩn trương.

“Cửa thoát phía Đông có đường dây truyền tải điện ngầm, nối thẳng lên tầng nổi.” – Mintra thều thào, tay run rẩy chỉ hướng. “Từ đó, anh có thể tiếp cận kho dữ liệu dự phòng… vạch trần toàn bộ dự án.”

“Còn cô thì sao?” – Boun hỏi, không giấu vẻ lo lắng.

Mintra cười nhẹ, môi trắng bệch. “Tôi còn đủ thời gian… nếu các anh giữ lời.”

Tiếng bước chân vang lên phía xa. Prem quay phắt lại, rút súng – nhưng chỉ thấy bóng đen vụt qua rồi biến mất. Hệ thống bảo mật tuy bị vô hiệu hóa, nhưng tổ chức vẫn còn người. Và họ không định để ai rời khỏi nơi này sống sót.

**

Lối đi dẫn lên tầng nổi là một cầu thang xoắn cũ kỹ, nằm khuất sau dãy tủ chứa linh kiện. Mỗi bước chân nện xuống nền kim loại vang vọng như tiếng đếm ngược. Đến giữa cầu thang, cả ba khựng lại khi đèn báo đỏ chớp liên tục.

“Mìn chấn động.” – Boun nghiến răng. “Bọn chúng tính san bằng mọi thứ.”

Prem mở thiết bị phá mã. “Tôi sẽ vô hiệu hóa hệ thống kích nổ. Boun, anh đưa Mintra lên trước.”

“Không.” – Mintra nói, cố đứng vững. “Tôi… sẽ ở lại giúp anh phá mã. Chỉ tôi mới biết thuật toán đa tầng mà Genesis dùng để bảo vệ dữ liệu.”

Prem do dự. “Nhưng…”

“Tôi đã quyết định rồi. Đây là cách duy nhất để tôi sửa lại lỗi lầm của chính mình.” – Cô nhìn vào mắt anh, giọng trầm tĩnh nhưng ánh lên một điều gì đó rất người, rất thật. “Làm ơn… đừng từ chối lần cuối cùng này.”

Boun không nói gì, siết chặt nắm tay rồi gật đầu, trước khi đưa cho Prem một thiết bị dự phòng. “Tôi sẽ quay lại khi đưa cô ấy đến điểm an toàn.”

**
Trên tầng nổi, cánh cửa thép khổng lồ nặng trĩu mở ra trong tiếng rít. Boun đỡ Mintra qua dãy hành lang dẫn ra một bãi đáp trực thăng đã bỏ hoang. Trời lúc ấy đang chạng vạng, mảng sáng đầu tiên của bình minh vừa tách mây, nhuộm nền trời xám chì một dải đỏ máu.

Mintra lảo đảo ngồi xuống bậc thềm, ánh mắt ngước nhìn bầu trời như lần đầu được thấy tự do.

“Tôi từng nghĩ... nếu một ngày được tự chọn cuộc sống của mình, tôi sẽ chọn làm người bình thường. Một người có thể yêu, có thể tổn thương, và có thể tha thứ.” – Giọng cô nghèn nghẹn. “Nhưng có lẽ, tôi được sinh ra... để kết thúc điều này.”

Boun im lặng. Anh không nói lời an ủi. Chỉ ngồi cạnh cô, để yên lặng lên tiếng.

**

Dưới tầng ngầm, Prem đang chạy đua với thời gian. Những lớp mã bảo mật cuối cùng đang bị giải mã từng tầng, từng lớp.

40%... 65%... 82%...

Chỉ còn chưa đầy 3 phút trước khi hệ thống phát nổ.

Một dòng dữ liệu hiện lên – Genesis Archive: Thí nghiệm Omega. Dẫn nguồn – “CHA TRẮNG” – Chủ đầu tư: Tập đoàn ALTHERON.

Prem nín thở. Tập đoàn Altheron – đứng sau hầu hết các dự án sinh học quân sự ngầm trên toàn cầu. Và kẻ ký tên trên hồ sơ quản lý:

“CEO: Vorajet Wongsuwan.”

Tim Prem như ngừng đập.

“Vorajet…” – anh lẩm bẩm. “Cha… của Boun?!”

Ngay lúc ấy, hệ thống bắn ra một tia xung điện dữ dội. Prem bật ngửa ra sau, nhưng tay vẫn kịp nhấn nút “TẢI DỮ LIỆU NGOẠI TUYẾN” trước khi tất cả chìm vào bóng tối.

Trên tầng nổi, mặt đất rung lên.

Boun chồm dậy. “Prem!”

Một lát sau, từ dưới lối thoát khẩn, bóng dáng Prem hiện ra – lấm lem, mồ hôi ướt đẫm, nhưng trong tay là ổ cứng dữ liệu bọc lớp bảo vệ đặc biệt.

Mintra bật cười khẽ. “Anh làm được rồi.”

Prem gật, nhưng ánh mắt vẫn chưa rời khỏi chiếc tên hiển thị trên màn hình: “Vorajet Wongsuwan”.

Anh nhìn Boun – người vẫn đứng đó, sững sờ, ánh mắt dần trầm xuống.

“Boun… anh có biết không?”

Gió thổi ào qua khoảng sân thượng. Boun không trả lời ngay. Rồi anh khẽ lắc đầu.

“Không. Nhưng giờ thì tôi biết vì sao mọi chuyện… luôn bị dẫn về phía tôi.”

Prem siết chặt nắm tay. “Chúng ta phải đưa sự thật này ra ánh sáng. Nhưng Boun, nếu anh không muốn—”

“Không.” – Boun ngắt lời, giọng trầm nhưng chắc. “Nếu cha tôi đứng sau tất cả, tôi là người phải đối mặt. Không trốn chạy. Không do dự.”
Anh quay sang Prem, ánh mắt giao nhau như một lời thề không nói thành lời.

Còn Mintra – cô ngồi đó, ánh sáng bình minh rọi lên gương mặt xanh xao nhưng thanh thản. Đôi mắt nhắm lại, và nụ cười cuối cùng nở trên môi.

“Cảm ơn… vì đã coi tôi là con người…”

Và rồi… cô thiếp đi, lặng lẽ như cơn gió cuối mùa.

**

Họ đứng giữa ánh sáng của ngày mới, mang theo một chiếc ổ cứng chứa cả sự thật lẫn máu, nước mắt và bóng tối của bao thế hệ.

Cuộc chiến chưa kết thúc. Nó chỉ mới bắt đầu – lần này, không còn ẩn danh.

Và kẻ đứng cuối con đường đó… là “Cha Trắng”.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro