Chương 12

Boun theo định kì vẫn đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe và lấy thuốc, dù biết tình trạng của mình ngày càng xấu đi. Yacht nhiều lần khuyên anh nên ở lại bệnh viện để bác sĩ có thể theo dõi kỹ hơn, nhưng mỗi lần như vậy, Boun chỉ lắc đầu. Anh hiểu rõ rằng thời gian mình còn lại chẳng bao lâu nữa, nhưng nếu ở lại bệnh viện, anh sẽ không thể nhìn thấy Prem. Được ở bên cậu, dù chỉ là một chút thôi, cũng đủ làm anh cảm thấy mình có lý do để tiếp tục sống.

Dù uống thuốc đầy đủ và chăm sóc sức khỏe, tình trạng của Boun không hề cải thiện mà lại càng ngày càng tồi tệ hơn. Anh liên tục chảy máu cam, ho ra máu, đau bụng dữ dội, chóng mặt, khó thở. Nhưng những cơn đau ấy không làm anh sợ hãi hay cảm thấy mệt mỏi. Anh không để chúng ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, vì chỉ cần còn có thể nhìn thấy Prem, anh sẽ kiên trì. Dù thân thể đang suy yếu từng ngày, trái tim anh vẫn không ngừng đập vì cậu.

Mỗi khi xuất hiện trước mặt người khác, đặc biệt là trước Prem, Boun luôn cố gắng duy trì một vẻ ngoài tươi tắn, nở nụ cười tỏa sáng, đôi môi đỏ như thể sức sống trong anh chẳng hề phai mờ. Anh không muốn cậu lo lắng, không muốn cậu thấy sự yếu đuối của mình. Trước mặt Prem, anh chỉ muốn mình là một người khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng, dù đó là một hình ảnh giả tạo.

Dạo gần đây, Yacht hay mang thức ăn đến cho Boun, nhất là khi Prem không có nhà. Hắn luôn nửa đùa nửa thật ép Boun ăn thật nhiều, cố gắng giúp anh giữ sức, dù biết rõ anh chẳng còn thiết tha gì với thức ăn. Hắn cười nói:

- Mày cố ăn thêm đi, béo lên một chút, chứ gầy như vậy thật không ổn.

Boun chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy rất nhanh đã tắt. Cơm rất ngon, thức ăn rất hấp dẫn, nhưng khi vào miệng anh, lại không hề có mùi vị gì. Mỗi miếng thức ăn như một gánh nặng, như một điều gì đó phải nuốt xuống dù không muốn.

Yacht nhìn Boun, trong lòng muốn hỏi một câu nhưng lại ngập ngừng không thể thốt ra. Hắn không hiểu nổi, tại sao Boun lại yêu Prem đến thế, yêu đến mức không tiếc hy sinh cả bản thân, không tiếc sự sống đang dần cạn kiệt. Hắn muốn hỏi, nhưng lại không đủ can đảm. Bởi vì nếu hỏi, mọi thứ có thể sẽ thay đổi, và Boun chắc chắn sẽ không bao giờ nói ra sự thật. Hắn cũng không thể ích kỷ mà phá vỡ sự tin tưởng mà Boun dành cho Prem. Vậy nên hắn chỉ biết im lặng, chứng kiến người bạn của mình dần dần gục ngã, nhưng không thể giúp anh thoát khỏi nỗi đau ấy.

Một lúc sau, Yacht nhận được cuộc gọi khẩn cấp. Hắn lặng lẽ đứng dậy, không muốn rời xa Boun, nhưng cũng không thể làm gì khác. Trước khi đi, hắn chỉ kịp nói một câu:

- Mày cứ ăn uống đi, tao đi đây.

Boun chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì thêm. Cánh cửa khép lại, để lại không gian tĩnh lặng trong căn phòng. Boun lặng lẽ ngồi đó, trong cơn đau đớn đang bào mòn cơ thể và tâm hồn anh. Anh biết mình không còn nhiều thời gian, nhưng vẫn không thể ngừng nghĩ đến Prem. Anh yêu cậu, và đó là lý do duy nhất khiến anh không buông bỏ, không đầu hàng số phận.

Mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc còn lại, dù ngắn ngủi, Boun đều muốn dành cho Prem. Anh không cần gì khác ngoài một cái nhìn, một nụ cười, chỉ cần biết rằng cậu còn tồn tại trong cuộc đời anh, vậy là đủ.

Cái không khí oi bức, ngột ngạt của Bangkok dường như dịu lại khi bầu trời chiều bắt đầu đổ bóng mát. Ánh sáng hoàng hôn chập chờn trong sắc vàng, trắng và cam, tạo nên một vệt sáng cuối cùng lướt qua thành phố, nơi những giấc mơ khởi nghiệp đang vươn mình.

Khoảnh khắc hoàng hôn đẹp nhất là khi mặt trời đã lặn hẳn, không còn vội vã và gay gắt nữa. Bầu trời giờ đây nhuộm đỏ như một vệt lửa ấm, nhưng lại dịu nhẹ, dần chìm vào nền tối dần.

Lòng người lúc ấy cũng như được thả lỏng, nhẹ bẫng. Một khoảnh khắc quý giá để dừng lại, để nghỉ ngơi, để thảnh thơi trong những suy nghĩ miên man, dẫu chúng chẳng thể gom lại thành gì. Tất cả những vụn vặt, những lo toan, đều như thể hòa vào bóng tối, không ai đủ sức để thu dọn những đổ vỡ.

Một ngày lại qua, ánh sáng nhường chỗ cho màn đêm với những ánh đèn điện sáng loá. Nhưng giữa khoảnh khắc chiều tà này, khi mà ánh sáng chưa bị những ngọn đèn đường và xe cộ vội vã xóa mờ, bóng tối lặng lẽ len lỏi vào từng ngóc ngách, như vẫn còn chất chứa những thổn thức chưa được thổ lộ.

Nắng rồi sẽ lên, ánh dương mai lại tiếp tục hành trình của mình, như những người ở đây. Họ đến rồi đi, một cách vô định và tạm thời. Đời người ngắn ngủi, không hoàn hảo, và mỗi ngày qua đi, chúng ta lại tự hỏi: “Nếu mỗi khoảnh khắc đều trôi qua như vậy, thì ta còn đợi chờ gì nữa?”

Rốt cuộc, Prem cũng về nhà, từng bước chân vang lên trong không gian yên tĩnh. Cậu bước vào mà chẳng buồn liếc mắt nhìn Boun, ánh mắt chỉ lướt qua anh một cách thờ ơ rồi lại chuyển hướng, như thể mọi thứ trong căn phòng này chẳng còn gì quan trọng với cậu. Prem cất giọng lạnh lùng:

- Từ nay về sau, cố gắng ăn nhiều vào, đừng dùng cái thân thể ngày càng gầy yếu đó mà mong em sẽ thương anh vì áy náy.

Boun không phản kháng, chỉ khe khẽ đáp lại:

- Anh biết rồi, anh sẽ ăn nhiều hơn.

Chẳng hiểu sao, một câu nói giản đơn của Prem lại khiến lòng anh thổn thức. Cậu có lo lắng cho anh không? Hay chỉ là trách móc, là khó chịu vì anh không chịu chăm sóc bản thân?

Boun muốn chìm đắm trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nơi anh có thể ảo tưởng, dù biết rằng đó chỉ là một thứ hạnh phúc giả tạo. Thời gian để mơ mộng chẳng còn nhiều nữa. Cơ thể anh ngày càng suy yếu, và những ảo tưởng nhỏ nhoi này có lẽ là tất cả những gì anh có thể níu giữ.

Prem không nói thêm gì, chỉ hừ một tiếng khinh miệt rồi bước lên lầu, không một lần quay lại. Làm sao cậu biết rằng dưới lớp trang điểm của Boun là một gương mặt nhợt nhạt, ốm yếu vì bệnh tật. Boun mỗi ngày phải chịu đựng sự đau đớn âm ỉ từ căn bệnh quái ác đang giày vò cơ thể anh. Mỗi lần ho hay mỗi lần máu vương ra, anh lại cảm nhận rõ rệt sự sống dần rời bỏ.

Chờ Prem đi khuất, Boun ôm lấy bụng, nhắm mắt và thở dốc. Mỗi cơn đau như xé nát cơ thể anh. Nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng, không để ai nhận ra, không để ai biết được anh đang quằn quại trong cơn đau ấy. Anh đứng dậy, lảo đảo đi về phía một góc khuất trong nhà, nơi mà chẳng ai có thể thấy anh đang bóc từng vỉ thuốc, mở từng hộp thuốc ra, không biết bao nhiêu viên thuốc anh đã nuốt, chỉ để có thể sống sót thêm một ngày, một giờ, một phút nữa.

Chỉ cần được ở gần Prem, dù biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ được yêu thương, dù biết rằng tất cả những điều này chỉ là sự giả dối, một phần của những ảo tưởng không thực. Nhưng với Boun, những ảo tưởng ấy, dù nhỏ nhoi, vẫn là thứ duy nhất mang lại cho anh một cảm giác hạnh phúc, dù đó chỉ là một cảm giác thoáng qua.

Chịu đựng nỗi đau trở thành cách duy nhất để anh cảm nhận được sự sống, cảm nhận được một chút tồn tại trong thế giới này. Đối với Boun, chịu đựng nỗi đau chính là cách để anh yêu, yêu bất chấp tất cả, yêu một cách âm thầm và lặng lẽ.

Sau khi ăn xong, dù miệng không còn một chút khẩu vị, Boun vẫn cố gắng nuốt từng miếng cơm, dù cơn đau trong xương tủy lại tái phát dữ dội. Anh nghiến chặt răng, kiềm chế sự đau đớn không cho mình bật ra tiếng. Cả cơ thể như sụp đổ từng chút một, nhưng Boun không dám để lộ ra ngoài. Anh ăn để sống, để níu kéo cái cuộc sống mong manh này thêm một chút.

Anh không ăn nhiều, không dám ăn nhiều. Anh sợ nếu ăn nhiều sẽ làm mất đi lớp son môi, sẽ để lộ ra sắc mặt tiều tụy, đôi môi trắng bệch như đang phản ánh sự tàn lụi của chính bản thân anh. Còn có thể giấu, anh sẽ giấu cho đến khi không thể nữa.

Sau bữa cơm, Boun về phòng uống thuốc, nhưng cơn đau lại tái phát.

“Chậc,” anh lẩm bẩm trong miệng khi lại bị chảy máu cam, vội vã tìm khăn giấy lau mũi. Mặc dù mệt mỏi, anh vẫn cố gắng leo lên giường, nhắm mắt và nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Một giấc ngủ nông, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy đau đớn.

Nhưng lúc này, anh chỉ muốn được quên đi tất cả, được chìm vào giấc mơ, dù biết rằng nó sẽ chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, giống như mọi thứ anh đã từng có trong đời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro