Chương 14

Trong phòng bệnh tĩnh mịch, Boun nằm lặng lẽ trên giường bệnh, cơ thể đã gầy đi quá mức, đến mức bộ đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình, lỏng lẻo quanh thân. Gương mặt anh hốc hác, xanh xao, tiều tụy, khiến người nhìn không khỏi đau lòng. Thân thể anh giờ đây chỉ còn là một hình bóng mờ nhạt của chính mình, mà mọi sức sống như đã rời xa từ lâu.

Boun đã tỉnh dậy từ lúc nào, nhưng mọi thứ vẫn mơ hồ trong đầu. Tiếng đóng cửa khiến anh khẽ động đậy, đôi mắt mờ mịt nhìn về phía cửa. Không có gì bất ngờ, người bước vào chính là Yacht, người bạn không rời xa anh kể từ khi anh vào bệnh viện.

Yacht bước vào, ánh mắt hắn đỏ hoe, không giấu được sự lo lắng. Hình ảnh anh ngất đi trong vườn hoa ngày hôm đó vẫn còn ám ảnh hắn, khiến hắn không thể chịu đựng được nỗi đau khi nhìn thấy Boun trong tình trạng như vậy. Hắn bước đến gần, ôm chặt lấy Boun, như để bảo vệ anh khỏi mọi nỗi đau.

- Không sao đâu, mày sẽ không sao đâu. Tao sẽ không để mày xảy ra chuyện gì đâu. Chỉ cần mày chấp nhận điều trị, rồi mày sẽ khỏe lại thôi. Mày sẽ ổn, đừng sợ. Có tao ở đây rồi..."

Boun không đáp lại, không nói lời nào. Anh chỉ im lặng để Yacht ôm lấy mình. Chỉ có điều, trong khoảnh khắc này, anh nhoẻn miệng cười nhẹ, nhưng nụ cười đó không mang theo niềm vui nào, nó chỉ làm cho anh càng thêm đau đớn. Nụ cười đó, đối với anh lúc này, còn buồn tủi hơn cả những giọt nước mắt. Anh đã chấp nhận thực tế, chấp nhận cuộc sống mong manh này mà không thể thay đổi.

Từ ngày đó, Boun đã ở lại bệnh viện để tiếp tục điều trị xạ trị, và Yacht, không rời khỏi anh một bước. Anh càng ngày càng gầy yếu, sức ăn suy giảm nghiêm trọng. Mỗi bữa ăn chỉ làm anh thêm đau đớn, vì mỗi lần ăn vào lại phải nôn ra, cơ thể không thể tiêu hóa được. Để duy trì sự sống, anh cần phải tiêm thêm chất dinh dưỡng.

Sau mỗi đợt xạ trị, Boun đau đớn nằm im trên giường, gương mặt vốn sáng sủa và đẹp trai nay chỉ còn là một làn da trắng xanh, hốc hác, chỉ còn lại những gò má và xương hàm nhô lên, trơ xương. Nếu không nhìn thấy hơi thở mỏng manh của anh, người ta có thể tưởng rằng anh đã hoàn toàn ra đi.

Yacht vẫn ngồi lặng lẽ bên cạnh anh, không nói gì, chỉ thi thoảng thì thầm như một lời trấn an chính bản thân mình.

- Rồi mày sẽ khỏe lại, mày sẽ khỏe lại như trước thôi. Đến lúc đó, tao sẽ đứng im để mày đánh tao, mày mắng tao, mày làm gì tao cũng được, miễn sao mày khỏe lại. Mày phải khỏe lại, Boun... Tao không thể mất mày."

Dù hắn nói thế, nhưng trong lòng, Yacht vẫn không thể giấu được nỗi sợ hãi. Hắn sợ rằng mình sẽ mất Boun, mất người bạn duy nhất mà hắn luôn coi là quan trọng nhất. Nhưng hắn vẫn kiên trì bên cạnh anh, không rời đi, hy vọng vào một điều kỳ diệu sẽ xảy ra, một phép màu để cứu lấy người bạn thân thiết của mình.

Boun mở mắt mệt mỏi nhìn Yacht, cơ thể anh như không còn sức lực để duy trì sự tỉnh táo, và tâm hồn anh cũng dường như đã buông bỏ. Mỗi lần cơn đau của xạ trị dâng lên, anh chỉ muốn đắm chìm vào giấc ngủ mãi mãi, không cần phải thức dậy, không cần phải gánh chịu những đau đớn không nguôi này. Mùi sát trùng nồng nặc tràn vào khoang mũi, mỗi lần hít thở lại làm anh cảm thấy nôn nao, nhưng dù có cố gắng thế nào, anh vẫn không thể thích nghi với nó.

Giây phút cuối cùng của đời mình, Boun cảm thấy như đang bị tra tấn, mỗi đợt xạ trị càng làm anh đau đớn hơn, như thể cơ thể mình đang dần dần tan rã, không thể chịu đựng thêm nữa. Anh biết mình không còn sống được lâu, vậy thì sao không để anh chết một cách thoải mái? Sao lại phải bắt anh tiếp tục sống trong sự đau đớn này?

Boun quay đầu, đôi mắt mờ đục tuyệt vọng nhìn Yacht, môi anh khẽ nhúc nhích, thều thào gọi tên hắn:

- Y.a...c.h.t...

Yacht giật mình, vội vã bước đến bên giường bệnh, lo lắng hỏi:

- Có phải mày lại cảm thấy khó chịu ở đâu không?

Ánh mắt Boun vẫn đờ đẫn, không có chút sức sống nào. Anh lắc đầu, đôi mắt anh không rời khỏi Yacht, như muốn nói lên tất cả những nỗi đau trong lòng mà không thể thốt thành lời. Anh chỉ muốn buông tay, chỉ muốn kết thúc nỗi đau này.

- Nếu mày... thật lòng muốn tốt cho tao, thì tao cầu xin mày, hãy cho tao chết một cách thoải mái... Đi...

Lời nói của Boun như một tiếng thở dài tuyệt vọng, dường như đã là lời chia tay cuối cùng. Anh không muốn tiếp tục gắng gượng nữa, không còn gì để tiếc nuối.

Nghe Boun nói những lời đó, tất cả những nỗi lo lắng và sự đè nén trong lòng Yacht bùng nổ. Hắn đứng lên, như người mất kiểm soát, đập phá mọi thứ trong phòng. Nhưng hắn không dám làm tổn thương Boun, không dám để anh thấy nỗi đau trong hắn. Cái gì đã đè nén quá lâu trong lòng hắn giờ đã bộc phát hết.

Boun im lặng, đôi mắt nhắm lại, không muốn nhìn thấy sự bất lực trong mắt Yacht. Hắn là người bạn thân duy nhất của anh, nhưng anh không thể chịu đựng nổi sự đau khổ trong ánh mắt hắn khi thấy anh sống trong cơn đau đớn.

Yacht lúc này hoàn toàn mất kiểm soát. Hắn lao đến bên giường bệnh, cúi xuống nhìn Boun, đôi mắt hắn đầy đau đớn và tuyệt vọng:

- Boun, tao không cho phép mày chết! Mày không được chết đâu!

Giọng hắn run rẩy, nhưng Boun chỉ có thể lặng lẽ nhìn hắn, không thể nói gì. Yacht bật khóc như một đứa trẻ, như một đứa trẻ sợ mất đi người thân yêu nhất. Hắn sợ, hắn rất sợ, sợ rằng Boun sẽ ra đi mãi mãi, giống như ba mẹ hắn đã bỏ hắn mà đi từ lâu. Sợ rằng, một ngày nào đó, khi tỉnh dậy, hắn sẽ không còn thấy Boun nữa.

Nhưng ngay lúc đó, căn bệnh của Boun đột ngột tái phát mạnh mẽ, cơ thể anh bắt đầu co giật dữ dội. Yacht hoảng loạn, vội vã gọi bác sĩ. Chỉ trong vài giây, bác sĩ và y tá chạy vào phòng, đưa Boun đi cấp cứu ngay lập tức.

Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, Yacht đứng ngoài, lo lắng nhìn vào trong. Tim hắn như bị bóp nghẹt khi thấy Boun vẫn còn nhìn mình, đôi mắt anh đầy lo lắng, như đang cầu xin hắn đừng bỏ rơi anh. Nhưng khi cánh cửa khép lại, Boun lại mỉm cười nhẹ, nhắm mắt lại, cảm thấy như mình sắp được giải thoát.

- Cuối cùng rồi cũng đến trạm dừng, anh phải xuống đây thôi.

Boun thầm nghĩ, cảm giác cuối cùng anh cũng sắp được nghỉ ngơi.

- Mong Prem sẽ luôn bình an và hạnh phúc trong suốt cuộc đời sau của em. Anh trả lại trái tim cho em, để em có thể yêu người em thật sự yêu...

Bên ngoài, Yacht không thể đứng yên, tim hắn đau nhói, không ngừng nghĩ về Boun. Hắn sợ, hắn thật sự rất sợ.

Ba tiếng trôi qua, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt. Bác sĩ chính bước ra, và Yacht lập tức lao đến, nhưng vì lo lắng quá mức, hắn không thể mở miệng nói được.

Bác sĩ nhìn hắn, hiểu ngay hắn muốn hỏi gì, nhẹ nhàng nói:

- Cậu ấy đã không sao rồi! Ngài cứ yên tâm.

Yacht như trút được gánh nặng, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống. Niềm vui của hắn không được lâu, khi hai y tá từ trong phòng phẫu thuật chạy ra, sắc mặt tái nhợt.

- Bác sĩ, bác sĩ... không hay rồi... Bệnh nhân đột ngột chảy rất nhiều máu không cầm máu lại được. Bệnh nhân còn bị sốc thuốc, e là không ổn...

Vị bác sĩ vội vàng quay lại phòng cấp cứu, nụ cười trên mặt Yacht cứng lại, sự lo lắng lại dâng lên, tim hắn như ngừng đập.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro