Chương 2: Gặp Mặt

Mặt hồ yên ả, thế mà lá vẫn rơi. Lòng tôi tĩnh lặng, thế mà cậu lại đến.

---

Hôm ấy, trời đẹp, nắng vàng rực rỡ trong buổi lễ chào đón tân sinh viên. Cậu cầm bó hoa hồng trong tay, đứng giữa những người bạn mới, mỉm cười tươi tắn hướng về phía máy ảnh. Mọi thứ như dừng lại trong khoảnh khắc ấy, khi ánh nắng chiếu xuống, làm cho bức tranh trước mắt thêm phần rực rỡ.

Nhưng ngay khi cậu đang thưởng thức những giây phút tươi đẹp ấy, ánh mắt trong veo của Prem vô tình dừng lại trên một dáng người quen thuộc ở xa xa. Không phải là ai khác, mà là hình bóng mà cậu tưởng như đã hoàn toàn rời bỏ trong quá khứ.

Prem không thể không nhìn về phía đó. Cảm giác kỳ lạ xâm chiếm, như thể có một lực hút vô hình kéo cậu lại. Cậu cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn, như thể đã nhận ra điều gì đó, nhưng lại không thể giải thích được.

Chẳng lẽ nào…

Nhưng mà người đó, rất giống...

Nếu dáng người mờ nhạt kia chỉ khiến Prem chợt nhớ về những ảo ảnh mơ hồ trong quá khứ, thì đôi mắt ấy, giống hệt đôi mắt của Jack, lại khiến trái tim Prem rung lên một cách dữ dội. Cậu không thể nào nhầm được. Dù gương mặt kia có chút khác biệt, nhưng ánh mắt ấy, đôi mắt mà cậu đã yêu thương biết bao, là một phần không thể tách rời trong tâm hồn cậu. Cả thế giới có thay đổi thế nào, đôi mắt ấy vẫn mãi khắc sâu trong ký ức của Prem, như một phần không thể quên.

Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, nước mắt không thể kiềm chế được nữa. Chúng rơi ra từ hốc mắt, lăn dài trên gương mặt cậu, chảy xuống như một dòng sông buồn không thể dừng lại. Prem không thể hiểu nổi vì sao mình lại khóc, chỉ biết rằng nỗi đau trong lòng như một vết thương không thể lành, cứ mỗi lần nhìn thấy thứ gì đó gợi nhớ lại Jack, lại khiến cậu đau đớn như lần đầu tiên.

Có những nỗi đau nhẹ nhàng như vậy, nhưng lại sâu sắc đến mức khiến ta day dứt cả một đời. Nó không gào thét, không bùng nổ, mà âm ỉ trong tim, như một vết cắt không bao giờ lành, khiến từng khoảnh khắc đều trở nên vô nghĩa, chỉ còn lại sự trống vắng không thể khỏa lấp.

Bỗng nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Prem, làm cậu giật mình. Cậu ngẩng đầu lên, rất rất giống, một bóng hình mà cậu không ngờ sẽ có một ngày lại có mặt ở đây.

Ánh mắt Prem ngỡ ngàng, lòng không khỏi chao đảo. Đôi mắt ấy... liệu có thể giống ánh mắt của Jack đến vậy không? Cậu không thể tin nổi, có phải mình đang mơ không?

Người kia nhìn cậu, ánh mắt đầy quan tâm. "Cậu sao thế?"

Prem cúi đầu, hơi bất lực thở dài. Cậu không muốn người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình. "Không, không sao đâu," cậu đáp, giọng nhỏ nhẹ, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Cậu mỉm cười, nhưng ánh mắt lại tránh đi, không thể đối diện. Dù cậu có cười, nhưng sâu thẳm trong lòng là nỗi đau không thể che giấu. Trái tim cậu vẫn đang rỉ máu, nhưng trước mặt người khác, cậu phải giấu kín tất cả, không để ai nhìn thấy nỗi buồn ấy.

Người kia không ai khác chính là Boun Noppanut. Cậu ta đứng trước mặt Prem với nụ cười nhẹ, rồi ngỏ lời muốn làm bạn với cậu. Một lời đề nghị đơn giản, nhưng lại khiến Prem không suy nghĩ lâu mà gật đầu đồng ý. Cậu không biết vì sao, nhưng cảm giác muốn có ai đó bên cạnh, một người để chia sẻ, là điều cậu không thể từ chối.

Ai da, mới vào trường mà đã đi cua trai rồi, ghê thật ghê thật! – Yacht đùa.

Mày bớt lo chuyện bao đồng đi. – Boun phản ứng, mặc dù trong lòng anh biết bạn mình nói đúng.

Boun đã say đắm trước nụ cười ấy của Prem, một nụ cười tươi sáng nhưng lại mang trong đó một nỗi buồn sâu thẳm, như thể cậu đang giấu kín những cảm xúc không thể diễn tả. Đôi mắt màu cà phê ấy, sâu lắng và thăm thẳm, chứa đựng một nỗi buồn man mác, một sự lặng lẽ như hồ thu vào lúc hoàng hôn, khi những đợt sóng nhẹ nhàng vỗ về bờ cát, nhưng vẫn không thể nào xóa đi được những vết lặng sâu. Đó là đôi mắt như một câu chuyện chưa kể hết, đầy những khúc quanh chưa tìm được lời giải, như một cuốn sách chưa mở ra hết, khiến Boun không thể rời mắt. Anh cảm nhận được sự mơ hồ, sự mất mát ẩn sâu trong đó, nhưng lại không thể hiểu hết được. Và chính điều đó làm anh không thể không bị cuốn hút, như một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo một cơn bão lặng lẽ trong lòng. Prem, dù có cười, nhưng ánh mắt ấy, lại như một vết thương chưa lành, cứ lôi kéo Boun vào những suy nghĩ không dứt.

Khi Boun nhìn thấy nước mắt Prem lặng lẽ rơi, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt, cảm giác khó thở tràn ngập, khiến anh không thể kiểm soát nổi từng nhịp đập. Cảm giác ấy, đau đớn đến mức anh không sao diễn tả nổi bằng lời. Anh không thể lý giải vì sao, nhưng sự bất lực trong ánh mắt của Prem như một vết thương chưa bao giờ lành, cứ thế lan tỏa trong lòng Boun. Dù chỉ là một giọt nước mắt, nhưng nó nặng trĩu như một thế giới đổ sập. Cảm giác ấy cứ xâm chiếm anh, như một cơn sóng dữ dội không thể nào ngừng lại, như thể anh muốn chạy đến, muốn xoa dịu nỗi đau ấy, nhưng lại không biết làm sao. Chỉ có sự im lặng và một nỗi buồn vô tận giữa họ, khiến mỗi khoảnh khắc trôi qua như một vĩnh hằng đau đớn.

Vào cuối ngày, khi ánh sáng nhạt dần và không gian trở nên tĩnh lặng, Prem quay về căn phòng riêng – nơi mà mỗi góc nhỏ đều in đậm những ký ức về Jack. Căn phòng này vẫn không thay đổi, mọi thứ vẫn giữ nguyên, nhưng không còn bóng dáng của anh, không còn âm thanh của những tiếng cười, chỉ còn lại sự im lặng bao trùm. Prem ngồi lặng lẽ, quay lưng về phía cửa, đôi mắt cậu xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Những hàng cây xanh đung đưa nhẹ nhàng trong gió, như muốn gửi đi những lời an ủi không thành tiếng. Hoàng hôn từ từ buông xuống, nhuộm đỏ bầu trời, màu cam nhạt lan tỏa khắp không gian, như một bức tranh dịu dàng, nhẹ nhàng. Nhưng trong lòng Prem, không có gì dịu dàng cả. Mọi thứ chỉ còn lại sự trống rỗng, cái khoảng không mà cậu không thể lấp đầy, không thể che giấu.

Căn phòng này, dù chẳng có gì thay đổi, lại trở thành một nơi chứa đựng bao nhiêu nỗi đau, nơi mà Prem cảm nhận rõ ràng sự vắng lặng của Jack. Từ khi anh ra đi, mọi thứ vẫn đứng yên, như thể thời gian ngừng lại. Nhưng không còn mùi hương ấm áp quen thuộc của anh, không còn hơi ấm của tình yêu khiến căn phòng trở nên sống động. Thay vào đó, chỉ còn lại một sự lạnh lẽo, một sự tĩnh lặng mà Prem không thể nào làm quen. Cậu cầm một bức ảnh lên, đôi tay run rẩy một chút khi nhìn vào hình ảnh đã cũ. Đôi mắt Prem ngấn lệ, không thể kìm nén được nỗi đau khi nhìn thấy Jack trong bức ảnh, như thể anh vẫn còn đó, vẫn hiện diện bên cạnh cậu. Nhưng tất cả những gì còn lại trong những bức ảnh ấy, chỉ là ký ức – những dấu vết không thể xóa nhòa, những hình ảnh không thể vẽ lại, và một quá khứ đã vụn vỡ, những mảnh ghép không bao giờ có thể hoàn chỉnh trở lại. Cậu nhận ra rằng dù có cố gắng đến đâu, những ký ức ấy vẫn mãi mãi ở lại, như một vết thương không bao giờ lành.

Khoảng cách giữa hai thế giới, liệu bên kia anh có khỏe không? Prem tự hỏi, như thể đang trò chuyện với một người vẫn còn hiện diện bên cạnh, dù chỉ trong ký ức mờ nhạt. Cậu nhìn chăm chú vào bức ảnh của Jack, những kỷ niệm ùa về như những làn sóng vỗ về tâm hồn cậu. Những ngày tháng ấy, khi anh còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Prem, giờ đây chỉ còn lại những dấu vết mờ nhạt nhưng không thể phai mờ trong lòng. Cậu nhớ về từng khoảnh khắc bên nhau, những cuộc trò chuyện, những nụ cười, những lời hứa mà giờ đây không còn có thể thực hiện. Và trong phút chốc, Prem tự hỏi liệu anh có cảm nhận được nỗi đau này, hay liệu anh có đang ở đâu đó, sống một cuộc sống khác, không còn là phần của cậu nữa?

Hôm nay em gặp một người rất giống anh. Đặc biệt là đôi mắt ấy… Nước mắt lại trào ra, lăn dài trên bức ảnh, làm mờ đi những hình ảnh yêu thương. Cái cảm giác mất mát lại trở về như cơn sóng cuốn lấy trái tim cậu. Prem ngước lên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nghẹn ngào, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời cho nỗi đau mà không thể diễn tả thành lời.

Em... em thật sự chán ghét bản thân, chán ghét cuộc sống này đến mức không thể chịu nổi. Nhưng em lại không thể chết được. Em sống, không phải vì em muốn, mà là vì những ký ức về anh còn mãi hiện hữu trong thế giới này. Chính những kỷ niệm ấy giữ em lại, dù trái tim em đã vỡ vụn từ lâu. Em không thể quên, không thể buông tay, bởi vì trong mỗi hơi thở, trong mỗi nhịp tim, anh vẫn là một phần của em, dù em chẳng còn gì ngoài sự trống rỗng và nỗi đau khôn nguôi.

Mỗi ngày, nỗi đau cứ như những mũi kim cắm vào trái tim cậu. Prem cảm thấy mình sắp kiệt sức, không còn đủ sức để gồng mình. Cậu không thể thở nổi nữa. Nhưng ngay cả khi muốn buông bỏ, những ký ức vẫn không buông tha cậu. Chúng cứ quấn chặt lấy trái tim, đau đớn, day dứt. Cậu ngồi đó, bất động trong căn phòng, để nước mắt rơi, không nhanh cũng không chậm. Đau đớn, giằng xé, nhưng lại không thể tìm ra câu trả lời. Tại sao, yêu một người lại phải chịu đựng sự đau khổ như thế này?

Đối với Prem, hạnh phúc nhất là khi được ở bên Jack, vui vẻ nhất là khi thấy anh cười mỗi ngày. Nhưng tình yêu ấy, lại giống như một bông hoa hồng đầy gai, dù biết rằng sẽ đau đớn khi ôm lấy, nhưng Prem không thể buông bỏ. Dù đau đớn đến mức gần như không thể thở nổi, cậu vẫn yêu. Vì tình yêu này như một loại độc dược, vừa ngọt ngào, vừa chết người.

Cậu lại khóc. Khóc cho chính mình, cho anh, cho tình yêu này, cho nỗi bất lực không thể giải bày. Khóc vì tất cả những gì đã mất đi, nhưng cũng vì tất cả những gì vẫn còn trong trái tim cậu.

Cậu không ngưỡng mộ mặt trời, vì nó không thể soi sáng được quá khứ của cậu, không thể mang Jack trở lại. Con đường trong thế giới này vô vàn, đầy ắp những ngã rẽ. Và con đường của số phận Prem, liệu sẽ dẫn cậu đi đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro