Chương 9

Không có duyên thì làm sao ta gặp gỡ.

Nếu đủ duyên đủ phận sẽ nương tựa vào nhau, còn có duyên nhưng chưa có phận, dù có thương nhau đến mấy cũng không thể nương vào nhau.

Nhưng dù có duyên hay không có duyên, ta đi với nhau được đoạn nào thì hãy trân trọng đoạn đó. Bởi có nhân duyên, ta mới gặp gỡ, đâu dễ gì gặp chốn nhân gian.

-----------------------------------------

Lắm lúc, Prem cảm thấy trái tim mình như một đống đổ nát, không còn nguyên vẹn, không còn là chính mình nữa. Cậu không biết liệu lựa chọn này có phải là đúng hay không?

Vì ngay cả khi lựa chọn bên cạnh Boun để tìm sự an ủi cậu lại chỉ thấy một nỗi trống vắng không bao giờ lấp đầy. Cậu cứ mãi phân vân, không biết mình đang chạy trốn điều gì, hay chỉ đang lẩn tránh những cảm xúc đau đớn không thể xóa nhòa.

Prem biết Boun yêu mình. Cậu hiểu rõ điều đó, nhưng lại không thể đáp lại bằng một trái tim trọn vẹn. Cậu muốn Boun hiểu, muốn giải thích, nhưng lời nói như thể bị nghẹn lại trong cổ họng. Lý do cậu làm ngơ không phải vì không yêu, mà vì cậu không thể yêu ai khác ngoài Y. Y – người mà đã rời xa cậu từ lâu, nhưng vẫn luôn hiện hữu trong từng nhịp đập của trái tim cậu. Mối tình đầu ấy giống như vết thương không bao giờ lành, không bao giờ có thể quên, dù cho cậu có gắng gượng đến đâu.

Mối tình đầu, dù đẹp hay xót xa, nó vẫn luôn để lại dấu vết sâu hoắm trong tâm hồn. Mỗi lần Prem nghĩ về Y, cậu lại cảm thấy như trái tim mình bị xé toạc ra, đau đớn mà không thể tránh được. Cậu không thể nào quên được những ký ức ấy, dù cho có muốn hay không. Đã bao lần cậu tự nói với mình rằng mình sẽ quên, nhưng hình ảnh Y lại cứ khắc sâu trong tâm trí cậu, rõ nét như ngày hôm qua.

Cậu không thể buông bỏ, vì làm sao có thể quên được cái cảm giác yêu lần đầu, cái cảm giác mà dù cho có trải qua bao nhiêu mối quan hệ khác, cũng không thể nào tìm thấy được. Y đã đi xa, nhưng tình yêu ấy vẫn còn đó, vẫn như một vết sẹo đau nhói trong trái tim Prem. Và dù có cố gắng yêu Boun, cậu vẫn không thể chạm đến được thứ tình cảm thuần khiết ấy.

Prem hiểu rằng mình sai, sai khi để quá khứ chiếm lấy hiện tại. Nhưng cậu không thể làm gì khác được. Cậu yêu sai cách, và yêu người không phải của mình. Mỗi giây phút trong cậu đều bị giằng xé giữa lý trí và trái tim, giữa việc muốn buông bỏ và việc không thể từ bỏ. Cậu cố gắng yêu Boun, nhưng tình yêu ấy không bao giờ đủ, nó mãi chỉ là một cái bóng, không bao giờ sánh kịp với Y, người mà đã quá xa, quá xa trong ký ức.

Cậu không biết liệu mình có thể tìm thấy sự bình yên hay không, chỉ biết rằng mỗi bước đi trong cuộc sống này đều đầy đau đớn, giằng xé, và không có lối thoát. Quá khứ ấy, tình yêu ấy, sẽ mãi mãi là một phần không thể thiếu trong con người Prem, dù cho cậu có cố gắng như thế nào đi nữa.

Lắm khi, Prem như một chiếc bóng lặng lẽ bước qua từng ngày, cứ mãi chìm trong những ký ức đau thương của quá khứ mà không thể nào thoát ra được. Cậu không thể nhận ra, trong lúc tự mình vùi dập cảm xúc, có một người đang luôn âm thầm ở bên, kiên nhẫn chờ đợi, dâng trọn yêu thương mà không hề mong đợi gì đáp lại. Boun yêu cậu, nhưng tình yêu ấy lại đầy ẩn ức, đầy đau đớn, không phải là thứ tình yêu vui vẻ, trọn vẹn mà Prem mong muốn. Đó là một tình yêu đầy hi sinh, không bao giờ có thể thay thế được những gì đã mất đi trong trái tim Prem.

Mặc dù vậy, Boun vẫn luôn là người mà Prem cần nhất. Anh là khoảng trời yên bình mà Prem không nhận ra mình đang tìm kiếm. Trong cái vô thức, cậu luôn mong muốn có một nơi để trú ẩn, một nơi không còn những cơn gió lạnh từ quá khứ, nơi chỉ có tình yêu của Boun, sự quan tâm dịu dàng mà anh dành cho cậu. Boun đã xây dựng cho Prem một thế giới nhỏ, nơi không có sự phiền muộn, nơi cậu có thể tìm thấy chút bình yên trong cuộc sống bộn bề. Anh không mong gì ngoài một tương lai bên cậu, nơi Prem sẽ cười thật sự, sẽ sống thật sự, không còn đắm chìm trong nỗi buồn đã vĩnh viễn thuộc về quá khứ.

Bảy năm bên nhau – một quãng thời gian không dài, nhưng cũng không ngắn. Những năm tháng ấy là cả một hành trình mà Boun chưa bao giờ rời xa, dù cho Prem luôn mang trong mình một vết thương sâu, không dễ lành. Dù Prem không bao giờ nói ra, Boun luôn cảm nhận được cái gì đó vẫn còn kẹt lại trong trái tim cậu, cái gì đó không thể quên được, không thể buông tay. Và trong cái sự im lặng ấy, Boun chỉ có thể lặng lẽ yêu, lặng lẽ chờ đợi, vì anh biết, tình yêu không thể vội vã, mà phải kiên nhẫn, phải chịu đựng nỗi đau của người mình yêu.

Gần đây, Boun cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết. Anh nhìn thấy Prem ngày càng mệt mỏi, gầy đi, những bữa ăn cứ dần trở nên ít ỏi, sức khỏe cậu yếu dần đi. Boun không thể cứ đứng nhìn cậu như vậy, không thể chịu đựng được khi thấy Prem bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần. Vì vậy, anh đã làm những điều nhỏ nhặt, chỉ để có thể chăm sóc cậu, làm cho cậu cảm nhận được sự quan tâm của mình. Anh mua thuốc bổ, mua yến, vì anh biết chỉ có những thứ đó mới có thể giúp Prem hồi phục. Nhưng thực ra, anh chỉ muốn cậu cảm nhận được rằng anh vẫn luôn ở đó, luôn sẵn sàng làm tất cả vì cậu, dù cậu có muốn hay không.

Một buổi chiều sau khi kết thúc công việc, Boun không về nhà ngay mà lái xe đến một quán bán tổ yến. Anh nhớ rằng yến rất bổ, có thể giúp Prem khỏe lại. Mua năm sáu hộp, anh không ngần ngại mang tất cả vào xe rồi lại vội vã lái về. Khi về đến nhà, Boun không hề tỏ ra mệt mỏi, dù anh biết cả ngày làm việc đã rất căng thẳng. Điều quan trọng nhất đối với anh lúc này là Prem, là việc cậu ăn uống đầy đủ, là sức khỏe của cậu không được phép tiếp tục yếu đi.

Anh mang một chén yến, dọc theo con đường nhỏ trải đầy sỏi trắng, tiến vào vườn hoa sau nhà. Mỗi bước đi như một hành trình, mỗi bước chân anh bước đi là sự chăm sóc mà anh muốn dành cho Prem. Vườn hoa ấy, nơi anh đã tự tay chăm sóc từng cánh hoa, giờ đây trở thành một không gian đẹp đẽ, dịu dàng và đầy ấm áp. Mỗi bông hoa như một lời nhắn nhủ rằng, trong thế giới này, có những thứ sẽ mãi tồn tại, dù thời gian có trôi qua.

Và rồi, khi anh bước vào nơi Prem đang ngồi, nơi có hoa, có gió, và có cả cậu – bỗng nhiên Boun cảm thấy trái tim mình thắt lại. Prem ngồi đó, trong bộ đồ trắng tinh khiết, mắt nhìn xa xăm vào những bông hoa đang nở, mái tóc mềm mại bay trong gió. Cậu như một bông hoa hồng, thuần khiết và đẹp đẽ, nhưng lại ẩn chứa bên trong là sự đau buồn, là những điều chưa thể buông bỏ.

- Prem.

Boun nhẹ nhàng gọi tên cậu, kéo một chiếc ghế gần bên và ngồi xuống. Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn vào cậu.

- Em xem gì vậy? Anh mang yến đến cho em ăn đây. Ngọt lắm, thử một chút đi nhé.

- Thôi, em không thích.

Prem lắc đầu, nhưng Boun không bỏ cuộc. Anh múc một muỗng yến, thổi thổi cho nguội rồi đưa đến miệng cậu, một cách dịu dàng, kiên nhẫn.

- Em ăn thử một muỗng thôi, anh cam đoan nó ngon lắm.

Prem quay mặt đi, tránh ánh mắt của anh. Nhưng Boun không nản lòng, anh tiếp tục dỗ dành, dù trong lòng có chút buồn, vì biết rằng Prem vẫn đang che giấu những cảm xúc của mình.

Cuối cùng, sau những lời dỗ dành, Prem cũng ăn một muỗng, dù không muốn nhưng vẫn cảm nhận được sự quan tâm ấm áp trong từng cử chỉ của Boun.

Sau đó, khi về phòng, Boun giúp Prem lấy đồ đi tắm, nhìn thấy cậu bước ra từ phòng tắm, mái tóc ướt, Boun không thể không lo lắng. Anh nhanh chóng kéo cậu ngồi xuống giường, lấy máy sấy tóc, chăm sóc cậu như chăm sóc một điều quý giá nhất trong đời. Prem ngồi yên lặng, không nói một lời, nhưng trong sự im lặng ấy, Boun cảm nhận được tất cả tình yêu, sự quan tâm mà cậu không thể thốt ra bằng lời.

Boun nhìn cậu, nụ cười dịu dàng nở trên môi, nhưng trong ánh mắt ấy lại là nỗi buồn không thể nói thành lời. Anh biết rằng, dù tình yêu anh dành cho Prem sâu đậm thế nào, vẫn có những khoảng trống trong trái tim cậu mà anh không thể lấp đầy. Những khoảng trống ấy, những ký ức cũ, sẽ mãi ở lại, không thể nào quên được.

Khung cảnh ấy, giữa họ, tuy đẹp nhưng cũng đau đớn. Boun biết, tình yêu của mình không thể chữa lành tất cả, nhưng anh sẽ luôn ở đây, bên cạnh Prem, dù cậu có mang vết thương nào trong lòng, anh vẫn sẽ kiên nhẫn yêu và chăm sóc, vì chỉ có vậy, anh mới có thể cảm thấy mình có ích, có thể làm một điều gì đó để khiến Prem cảm thấy bớt cô đơn, bớt đau khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro