Chương 24
---
Ánh nắng buổi sớm nhẹ nhàng vương trên gương mặt Prem, phủ lên làn da cậu một lớp sáng mỏng, khiến gương mặt vốn đã tái nhợt sau những ngày chịu đựng đau đớn trở nên mong manh hơn bao giờ hết.
Boun vẫn không rời mắt khỏi cậu. Hắn đã thức cả đêm, nhưng không phải vì lo sợ điều gì—mà chỉ đơn giản là hắn không muốn lãng phí dù chỉ một khoảnh khắc nhìn ngắm cậu.
Lúc này, đôi mắt nâu nhạt của Prem khẽ động đậy. Cậu mở mắt, chớp vài lần, rồi ánh nhìn mơ màng hướng về phía hắn.
Boun lập tức cúi xuống, giọng dịu dàng hơn bao giờ hết. “Em cảm thấy thế nào?”
Prem không trả lời ngay. Cậu hơi dịch người, cảm nhận vết thương nơi bả vai vẫn còn đau nhức nhưng không quá dữ dội. Điều đầu tiên cậu nhận ra chính là bàn tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay mình, hơi ấm của hắn chưa từng rời đi.
“Anh… có ngủ chút nào không?” Giọng Prem khàn khàn, vẫn còn yếu.
Boun không trả lời, chỉ nắm tay cậu chặt hơn, nhẹ nhàng áp nó lên lòng bàn tay mình. “Không quan trọng.”
Prem nhìn hắn, rồi bất giác cười khẽ.
“Anh lúc nào cũng như vậy…”
Boun nhíu mày. “Như vậy là sao?”
Prem không đáp ngay. Cậu lặng lẽ quan sát hắn một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng siết tay hắn.
“Luôn đặt em lên trước bản thân.”
Boun thoáng sững lại.
Hắn biết mình không giỏi bày tỏ cảm xúc, cũng không quen nghe những lời nói thẳng thắn như thế này. Nhưng từ tận đáy lòng, hắn biết—đúng như lời cậu nói, hắn chưa từng do dự khi đặt cậu vào vị trí quan trọng nhất.
Bầu không khí chậm rãi trôi qua trong sự im lặng. Ánh mắt Prem dịu dàng hơn, như muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thành lời.
Boun vươn tay, khẽ vuốt mái tóc mềm của cậu, đầu ngón tay lướt qua gò má gầy gò. “Em vẫn còn yếu, nghỉ ngơi thêm đi.”
Prem nhìn hắn một lúc, rồi bỗng nhiên chậm rãi đưa tay lên, chạm vào gương mặt hắn.
Boun thoáng ngạc nhiên. Hắn không né tránh, chỉ để mặc cậu lướt ngón tay dọc theo đường nét gương mặt mình.
Một lát sau, Prem khe khẽ thở dài.
“Anh đã thức cả đêm vì em…”
Giọng cậu nhỏ nhẹ, nhưng lại như cào vào lòng Boun.
Hắn hít sâu một hơi, cúi xuống gần hơn, trán kề trán với cậu.
“Chuyện đó… không quan trọng.” Hắn lặp lại câu trả lời ban nãy, nhưng lần này, giọng hắn trầm thấp hơn, có chút khàn khàn.Prem không nói gì. Chỉ có ánh mắt cậu, sâu thẳm và ấm áp hơn bất kỳ lời nào.
Rồi bất ngờ, cậu nhẹ nhàng nghiêng người, khoảng cách giữa hai người vốn đã gần nay càng thêm sát.
Hơi thở của họ quấn lấy nhau.
Boun có thể cảm nhận được hơi ấm của cậu, nhịp tim yếu ớt nhưng kiên định, và cả ánh nhìn như đang tìm kiếm điều gì đó trong hắn.
Hắn nuốt khan. “Prem…”
Cậu khẽ cười. “Anh không định hôn em à?”
Boun thoáng sững lại, rồi đôi mắt hắn tối đi.
Không đợi thêm một giây nào nữa, hắn cúi xuống, chạm môi lên môi cậu.
Nụ hôn đầu tiên rất nhẹ, chỉ như một cái chạm khẽ. Nhưng Prem không lùi lại. Cậu hơi nghiêng đầu, đôi môi hé mở, tạo cho hắn một cơ hội rõ ràng hơn.
Boun siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay cậu, rồi dứt khoát chiếm lấy môi cậu lần nữa.
Nụ hôn lần này không còn đơn thuần là sự dịu dàng ban đầu, mà là sự khao khát đã kìm nén từ lâu.
Prem không hề kháng cự. Cậu để mặc hắn dẫn dắt, để mặc hơi ấm của hắn bao trùm lên mình.
Tay Boun di chuyển, nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, kéo cậu sát vào mình hơn. Khi đầu lưỡi hắn quấn lấy lưỡi cậu, Prem khẽ run rẩy, nhưng không né tránh.
Hắn cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cậu, cảm nhận được cơ thể mỏng manh trong vòng tay mình, và hơn hết—cảm nhận được nhịp đập yếu ớt nhưng chân thật nơi lồng ngực cậu.
Boun không thể ngừng lại.
Hắn hôn cậu sâu hơn, tay lần dọc theo đường cong bên hông cậu, rồi trượt xuống, siết nhẹ như muốn khẳng định sự tồn tại của cậu ngay lúc này.
Prem khẽ rên một tiếng, nhưng không phải vì đau đớn. Cậu vòng tay ôm lấy cổ hắn, chủ động kéo hắn gần hơn.
Hắn gần như mất kiểm soát.
Lưỡi hắn càn quét khoang miệng cậu, từng nhịp hôn mang theo hơi thở nặng nề và dục vọng bị kìm nén. Hắn muốn có cậu. Muốn cảm nhận được từng hơi thở, từng phản ứng của cậu.
Nhưng rồi—hắn bất chợt dừng lại.
Hơi thở của cả hai vẫn còn gấp gáp, môi Prem sưng nhẹ vì những nụ hôn mãnh liệt, nhưng đôi mắt cậu lại không có chút né tránh hay sợ hãi nào.
Boun hít sâu, chạm trán vào trán cậu, giọng khàn đặc.
“Prem… em có chắc chắn không?”
Prem nhìn hắn, đôi mắt nâu nhạt ánh lên một tia sáng lấp lánh.
Rồi cậu nhẹ nhàng siết lấy tay hắn.
“Em chắc chắn.”
Boun cứng người.
Cậu vươn tay, chạm vào cổ áo hắn, kéo hắn xuống gần hơn.
“Em muốn anh.”Ba từ đơn giản, nhưng lại khiến hắn hoàn toàn mất kiểm soát.
Boun cúi xuống, lại một lần nữa chiếm lấy môi cậu, lần này mạnh mẽ hơn, không còn do dự.
Bàn tay hắn lần xuống, chạm vào làn da mềm mại dưới lớp áo. Prem khẽ run, nhưng vẫn chủ động ôm lấy hắn.
Căn phòng nhỏ chìm vào không gian ấm áp.
Chỉ có hơi thở gấp gáp của hai người, hòa vào ánh nắng dịu dàng buổi sớm.
Hôm nay, Prem không còn giữ lại gì nữa.
Cậu sẽ cho hắn tất cả—bao gồm cả chính bản thân cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro