Chương 26
Mỗi một năm, công ty lại tổ chức một đại hội lớn, Prem tuy chỉ là một trưởng ban nhỏ nhưng hễ là quản lý thì phải lên tầng họp. Vì vậy, chỉ trong một buổi sáng mà cậu đã phải tham gia ba cuộc họp.
Ngồi ở trước bàn hội nghị, nghe lãnh đạo bên trên dõng dạc diễn giải, Prem chỉ cảm thấy lờ đờ buồn ngủ, ngay cả hội nghị kết thúc khi nào, cậu cũng không biết.
"Trưởng ban Prem, cuộc họp đã kết thúc rồi, chúng ta về thôi."
Prem mơ màng mở mắt, nhìn thấy mấy người đang cười trộm vây quanh cậu. Prem nhận ra mấy người này là đồng nghiệp vừa họp cùng, nhưng là những người nào thuộc bộ phận nào thì cậu không rõ lắm .
Nhưng vừa rồi cậu đang nghe các lãnh đạo diễn giải mà, sao lại ngủ béng đi mất?
"Trưởng ban Prem thật không hổ là đại mỹ nam của công ty chúng ta, ngay cả điệu bộ khi ngủ gật cũng rất đẹp trai." Có người ở bên cạnh tấm tắc tán thưởng .
Tuy rằng nói là tán thưởng nhưng ngữ khí lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, Prem vẫn mơ hồ hỏi, "Cuộc họp kết thúc khi nào vậy?"
"Cũng được một lúc lâu rồi. Trưởng ban thật tốt số, ngủ gật ngay trong buổi họp mà không bị quản lý trách mắng. Đúng là làm cho người khác thấy bất ngờ." Có người lạnh lùng lên tiếng.
Prem ngẩng đầu nhìn họ. Mọi người bây giờ đều dùng thái độ căm ghét như vậy nói với người khác ư?
Mà sao cậu lại gặp phải những loại người này? May là cậu đã trải qua không ít những việc như thế này, nên giờ đối mặt cũng không đến mức phải chết lặng.
"Cám ơn mọi người đã đánh thức tôi, nếu không có chuyện gì thì giờ tôi trở lại văn phòng đây". Prem đứng lên, lạnh lùng đi về phía cửa.
"Chỉ là chụp cùng Boun boss một cái áp-phích, kiêu căng gì chứ..." Đột nhiên có người sau lưng buông một câu như vậy, lập tức chọc những người khác cười vang.
Prem cảm thấy choáng váng đầu óc. Đối với những lời khiêu khích, châm chọc của họ, cậu đã sớm miễn dịch, không muốn dây dưa nữa.
Mới vừa đi tới cửa thì cửa phòng họp đã bị đẩy ra từ bên ngoài, một đám người nối đuôi nhau đi vào. Prem nhanh chóng quét mắt, thấy họ đều từ cấp trưởng phòng trở lên thì hết hồn. Giờ đã là giữa trưa, sao vẫn còn họp nữa?
Đám người vừa khiêu khích Prem thấy vậy bèn cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Trong đám người, Boun đi ở cuối cùng, khi thấy người đứng ở cửa là Prem thì anh lấy làm ngạc nhiên. Lúc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cậu, anh cau mày, không chú ý tới những người xung quanh mà đi thẳng tới trước mặt.
"Trong người không thoải mái hay sao mà sắc mặt kém vậy?".
Prem hết hồn trước động tác của anh, lắc đầu theo bản năng, "Không sao, tôi...Tôi về văn phòng..." Nói vừa xong bèn vội vàng rời đi, để lại Boun với sắc mặt âm u khó xác định.
Những người ở lại cũng không dám thở mạnh, sợ làm kinh động đại boss.
Nhìn Prem hoảng sợ, Boun bất đắc dĩ thở dài. Mọi việc đã đến như vậy cậu nghĩ còn có thể giấu được bao lâu?
Phục hồi tinh thần, chứng kiến bộ dạng muốn hóa đá của mọi người, Boun boss lạnh lùng buông một câu "Họp" rồi dẫn đầu đi vào.
"Hami, em có thuốc cúm không?" Prem vẫn còn chưa hết hoảng, lúc trở lại văn phòng bèn vội vàng tìm Prem lấy ít thuốc cúm. Lâu lắm rồi cậu không bị ốm, chắc là do chiếc điều hòa tối qua để nhiệt độ quá thấp.
"Anh Prem, anh bị cúm?" Hami đi tới sờ trán của cậu, "May quá, không sốt, sắc mặt chỉ hơi kém một chút."
"Sắc mặt rất kém à?" Prem vẻ mặt lập tức suy sụp. Sắc mặt tái nhợt như vậy, chẳng trách vừa rồi cậu thấy Boun lo lắng. Vậy mà cậu chưa nói gì đã bỏ chạy, anh hẳn là rất lo lắng.
"Anh Prem, anh nghỉ ngơi một chút, em giúp anh đi mua thuốc. Nếu thấy không khỏe, buổi chiều anh xin phép nghỉ ốm đi." Hami rót giúp Prem một ly nước ấm, rồi vội vàng đi ra ngoài mua thuốc. Sự chu đáo của cô gái nhỏ làm cho cậu rất cảm động.
Hami vừa đi khỏi, di động Prem liền báo có tin nhắn, là của Boun, "Vừa rồi em lại chịu uất ức?"
Prem nhìn tin nhắn, cẩn thận nghĩ lại, chẳng lẽ lúc cậu bị mấy người kia khiêu khích đã bị anh thấy được? Hay sức tưởng tượng của anh phong phú, liên tưởng thành như vậy?
"Không có gì đâu ạ." Prem mím môi hồi âm.
Thật lâu sau, mới thấy anh trả lời, "Em cảm thấy nhất thiết phải lùi bước sao?"
Bằng vài lời đơn giản như vậy, Prem không đoán ra được tâm tư Boun, chỉ có thể cảm thấy giờ phút này hẳn anh đang rất tức giận.
Uống thuốc Hami mua, Prem cảm thấy đỡ hơn nhiều, không cần phải xin nghỉ ốm.
Buổi chiều là đại hội toàn thể công nhân viên chức, Prem ăn xong cơm trưa, cảm thấy bứt rứt không yên, giống như sắp có chuyện gì không hay xảy ra. Cảm giác này cứ đeo bám cậu đến khi kết thúc buổi họp mới giảm bớt.
Giữa trưa nhìn lại tin nhắn quá mức nghiêm túc của Boun, Prem cảm giác như Boun nói những lời này là muốn tuyên bố cái gì. Chẳng lẽ anh muốn công khai quan hệ trước mặt mọi người? Ý nghĩ này làm tâm trạng cậu trở nên căng thẳng.
Đại hội dần dần đến hồi kết thúc, Prem cũng chậm rãi trấn tĩnh lại. Boun tuy rằng ngồi ở thủ tọa, nhưng ngoại trừ vài câu ngắn gọn phát biểu lúc mở màn thì không nói gì thêm nữa.
Phó giám đốc đọc một bài diễn văn dài dòng xong, cuối cùng đại hội cũng hạ màn. Đang lúc mọi người lục tục chuẩn bị rời đi, phó tổng đột nhiên cầm micro cất tiếng:
"Xin mọi người yên lặng một chút, tổng giám đốc có mấy câu muốn nói."
Nghe thấy tổng giám đốc còn có lời muốn nói, mọi người đang xôn xao, lập tức đều im lặng, lòng Prem lại càng bứt rứt không yên.
"Lần này công ty ra áp-phích mới, hiệu quả của nó, tôi tin mọi người đều đã rõ ràng. Về phần cái nhìn của mọi người đối với việc tôi hợp tác cùng Prem, tôi cũng đã nghe không ít những lời đồn đại." Boun đứng ở trên bục, vẻ mặt lạnh nhạt, khóe miệng hơi cong lên, nhìn trông càng quyến rũ hơn thường ngày.
"Ở đây, tôi cảm thấy cần giải thích một chút, mọi người cũng không cần tiếp tục phỏng đoán quan hệ chúng tôi, bởi vì tôi và Prem từ hai năm trước đã sống chung với nhau."
Đối mặt với đại hội lặng ngắt như tờ, Boun mỉm cười, "Tin rằng mọi người sẽ không còn nghi vấn gì thêm nữa. Vậy tan họp!"
Boun boss nói xong, bước chân nhẹ nhàng rời đi, còn mọi người ở đây, mãi về sau vẫn chưa hoàn hồn trở lại...
Đại hội nhân viên chấm dứt, bên trong King nổi lên một trận bão có lực sát thương cực lớn, gió bão quét đến đâu thì để lại những cảnh thương tâm đến đó. Phải biết rằng, ở tập đoàn, trong cảm nhận của phần đông phụ nữ chưa lập gia đình, Boun boss đang đứng đầu bảng tình nhân trong mộng, là bạch mã hoàng tử, là tiêu chuẩn chọn chồng! Các cô gái đang ôm ấp tình cảm có người nào không mơ mộng? Trong mơ, có người nào không mong Boun boss dành tình cảm chân thành cho mình? Có người phụ nữ nào lại không ảo tưởng việc trở thành vợ Boun Noppanut sẽ như thế nào?
Bây giờ tất cả những ảo tưởng tốt đẹp, sáng lạn, những tâm hồn đang chờ mong lại bị một câu nói của Boun boss "Tôi với Prem từ hai năm trước đã sống cùng nhau" làm tan thành tro bụi trong nháy mắt.
Kết quả này chứng tỏ đây là cơn bão táp khủng khiếp nhất từ trước đến nay, làm tập đoàn King bị chấn động mạnh mẽ.
Prem là người nổi tiếng ở công ty, không chừng ngay cả dì quét dọn vệ sinh cũng biết mặt cậu. Lời của Boun cũng không phải là lời nói bông đùa, nhìn theo biểu hiện của anh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Prem rất có thể trở thành con rể nhỏ nhà họ Noppanut.
Trước kia, Boun boss đã trải qua nhiều mối tình, nhưng anh chưa từng che giấu, cũng chưa từng công khai như bây giờ, trịnh trọng tuyên bố quan hệ tại đại hội. Hành động này của boss hiển nhiên là muốn tuyên bố Prem không giống người bình thường.
Hơn nữa với gia thế hiển hách của Boun boss, chuyện yêu đương đâu cần lén lút? Huống chi là tận hai năm, thời gian lâu như vậy, giấu diếm cẩn thận như vậy, chứng tỏ Prem là người rất quan trọng trong lòng anh.
Cho nên trải qua đủ loại phân tích, Prem tám chín phần chính là người may mắn bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Kỳ thật, giờ này khắc này, người bị chấn động nhất chính là Prem. Cậu không ngờ bí mật được mình cẩn thận giữ kín hai năm, cuối cùng lại bị câu nói nhẹ như mây của Boun làm đổ bể trong phút chốc.
Quá trình này giống như bạn đang vùng vẫy giãy dụa trong bể nước, đột nhiên có người đến nói cho bạn biết, kỳ thật nước chỉ ngập đến ngực bạn, bạn hoàn toàn có thể tự mình đứng lên. Cảm giác này, ngoài mệt mỏi còn có bất lực. Vì bạn quá sợ nước nên ngay từ đầu không dám thử xem nước nông hay sâu...
Prem cảm thấy tâm trạng của mình lúc này cũng bất lực giống như đang ở trong bể nước.
Thái độ cố chấp của Boun làm cho hai năm cực khổ của cậu hoá thành bọt nước, cũng khiến cậu cảm thấy hai năm cẩn thận chỉ là lo sợ không đâu.
Nếu anh nhìn ra cậu đang tự mua dây buộc mình, tại sao không làm rõ sớm hơn, mà lại lựa chọn che giấu cùng cậu?
Boun yêu cậu, điều ấy cậu chưa bao giờ hoài nghi. Nhưng nội tâm anh quá phức tạp làm cho Prem cảm thấy uể oải. Hai người yêu nhau đã hai năm, tại sao cậu càng ngày càng không hiểu anh?
Quan hệ công khai, Prem có bao nhiêu thứ cần chuẩn bị. Tâm trạng sau khi công khai sẽ rất phức tạp, gánh nặng trên vai từ trước tới nay đột nhiên mất đi khiến tâm trạng không thoải mái lắm, làm cho Prem thật khó xử...
Về sau cậu có thể quang minh chính đại ngồi xe Boun đi làm. Về sau cậu có thể không kiêng nể gì cùng Boun dạo phố.
Có lẽ, về sau sẽ có càng nhiều người chú ý đến cuộc sống của họ, sẽ có càng nhiều trở ngại ngăn cách họ, bắt buộc họ phải vượt qua, sẽ có càng nhiều dư luận điên cuồng chèn ép cậu, đến nỗi xương cốt cũng chẳng còn.
Từ sau khi quan hệ công khai, rất nhiều nhân tố không xác định cũng dồn dập kéo đến. Đến lúc đó, liệu cậu có được dũng khí để đối mặt với tất cả những vấn đề nan giải ấy không?
"Anh Prem, từ khi kết thúc đại hội đến giờ, anh cứ ngồi ngẩn ra ở đây, có phải Boun boss thông báo khiến anh cảm động không nói nên lời không?" Thấy sắp đến lúc tan tầm, Hami đã thu dọn xong mọi thứ, nhìn sang Prem vẫn ngồi xuất thần trước máy tính, Hami lại không nhịn được đùa giỡn.
"Anh Prem, buổi chiều Boun boss thật sự rất đẹp trai. Ở hội nghị, anh ấy thoải mái nói với mọi người người yêu của anh ấy là anh, quả thật vô cùng tuyệt vời, thật không hổ là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong lòng em a a a..."
Prem làm ngơ với cô bé đang om xòm bên cạnh, nhìn đồng hồ, cậu cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn. Âm báo tin nhắn đột nhiên vang lên, Prem mở ra xem, khẽ cong môi, rồi bỏ điện thoại di động vào trong bao.
"Tan tầm cùng nhau về nhà." Tin nhắn anh gửi cho cậu nói như vậy.
Tim Prem đập hơi nhanh, giờ quan hệ đã công khai, cậu có thể trực tiếp đến bãi đỗ xe, nơi để xe của anh không nhỉ?
"Anh Prem, đừng ngẩn người nữa, nhanh về thôi, nếu chần chừ thêm nữa thì thang máy nhất định sẽ rất đông đấy." Hami nhìn đồng hồ, lo lắng thúc giục, thấy cậu vẫn còn chậm chạp bèn vươn đôi tay tròn vo, kéo Prem đi.
Prem bất đắc dĩ mỉm cười, nhanh chóng cùng cô rời khỏi văn phòng.
Từ văn phòng đến thang máy, lại từ thang máy đến cửa tầng một, thật ra chỉ là một khoảng cách rất nhỏ. Bình thường đi làm lên xuống vội vã, chưa bao giờ thấy có gì không ổn, nhưng hôm nay, khoảng cách ngắn ngủi này lại khiến Prem cảm giác như đang tiến hành trận đấu chạy marathon, quá trình vừa dài vừa gian khổ.
Trước đó, chỉ cần là đồng nghiệp cùng tầng khi nhìn thấy cậu đều tươi cười chào hỏi, người không biết, nhìn thấy cậu sẽ làm như không thấy.
Nhưng giờ không giống vậy, mọi người đều rõ về cậu, vì thế mặc kệ có quen biết hay không, chỉ cần thấy mặt cậu là họ chăm chú nhìn. Tuy rằng sắc mặt họ có vẻ kính nể, nhưng quá nhiều sự chú ý vẫn làm Prem thấy không tự nhiên.
Bình thường rõ ràng thang máy chen chúc rất đông, đến phiên Prem , đột nhiên mọi người đều nhường đường, thậm chí còn có vài người tình nguyện ra khỏi thang máy, chứ không dám chen chúc cùng cậu.
Vậy là một cảnh tượng kì lạ xuất hiện, bên ngoài cửa thang máy rất tấp nập, nhưng bên trong thang máy chỉ có vài người ít ỏi, hơn nữa toàn là đồng nghiệp cùng ngành với Prem.
Tình huống này làm cho đầu Prem đầy mây đen, cũng khiến Hami buông lời trêu chọc: " Anh Prem , nhờ phúc của anh, tự nhiên không cần phải chen thang máy, hạnh phúc quá đi thôi!"
Prem buồn bực liếc Hàm: "Em có thể im lặng mấy phút được không?"
"Anh Prem, anh làm khó em, anh biết rõ em không có cách nào bình tĩnh lại mà."
Những đồng nghiệp cùng ngành ở trong thang máy nghe cuộc đối thoại giữa hai người, sắc mặt đều trở nên u ám. Nhìn khí chất tao nhã của trưởng ban Prem, lại nhìn dáng vẻ lưu manh của Hami, trong lòng mọi người đều xúc động không ngớt. Một người là người yêu tổng giám đốc, một người là cô nàng đàn ông khó lấy chồng. Hai người khác nhau như vậy, làm sao có thể trở thành bạn bè, quả thực là khó tin!!
Bên ngoài tầng một có vẻ yên tĩnh, hơn nữa mùa đông ban đêm thường đến sớm nên mọi người ra cửa lớn đều bước đi vội vàng, nhanh chóng giải tán.
Hami và Prem về khác đường, bèn chia tay nhau ở cửa.
Prem nhìn bầu trời, khẽ thở dài, trong lòng do dự có nên đi đến bãi đỗ xe xem Boun ở đâu không, nhưng vừa định xoay người bước đi, liền bị một đám người đứng trên bậc cửa lớn thu hút.
Bên cạnh, một chiếc xe vô cùng quen thuộc với Prem đang đỗ.
Nhìn thấy anh vẫy tay với cậu, Prem thấy áy náy, đôi chân không chịu theo khống chế, tự giác đi về phía anh.
Mọi người thật ra đang vây quanh Boun, thấy Prem xuất hiện thì đều dạt sang hai bên, khép nép nhìn cậu.
Anh cười khẽ, trong ánh mắt loé lên vẻ cưng chiều, vẫy tay bảo cậu đến bên cạnh anh. Prem giống như bị thôi miên, ngập chìm trong ánh mắt của mọi người, tim đập như trống, bước đi chậm rãi đến bên anh.
"Sao trể vậy, anh chờ em lâu rồi, còn làm phiền trưởng phòng đứng lại đây cùng anh." Boun tự nhiên nắm lấy tay Prem, tuy là những lời trách cứ nhưng trong giọng nói ngoại trừ sự cưng chiều thì không tìm ra ý gì khác.
Prem hai má đỏ bừng, cúi đầu khẽ nói "Em xin lỗi." Sau đó im bặt.
Boun khẽ cười, quay sang nói với người bên cạnh: " trưởng phòng, đây là người yêu tôi, Prem Warut. Về sau đừng bảo là tôi không giới thiệu chính thức cho mọi người đấy."
"Boun tổng, anh thật là, sống chung hai năm mà không nói một tiếng, chiều nay ở đại hội anh vừa thông báo, tôi suýt chút nữa bị phát bệnh tim." Một người ở bên cạnh cười.
Lập tức có ai đó phụ hoạ: "Đúng vậy, tôi cũng sợ hết hồn, lúc trước ông Nok còn giới thiệu con gái cho Boun tổng, may là buổi gặp mặt không thành, nếu không tôi thật chẳng biết làm sao, ha ha..."
Mấy nhân vật tầm cỡ đứng ở vị trí người người qua lại, thoải mái trò chuyện, tất nhiên là sẽ rước lấy ánh mắt tò mò của mọi người. Mà cảnh bị săm soi nhiều nhất chính là nửa người Prem đang bị Boun ôm vào trong ngực. Có hâm mộ, có ghen tị, cũng có tò mò, tất cả đều âm thầm đoán, cậu trai này đã dùng biện pháp gì khiến Boun boss yêu say đắm như vậy?
"Đều do tôi, muốn bảo vệ em ấy nên nên mới giấu diếm mọi người lâu đến thế."
"Boun tổng, nếu đã công khai, vậy hôm nào tôi được uống rượu đây?" Đột nhiên có người hăng hái hỏi.
Boun nhíu mày, mỉm cười, ung dung trả lời: "Tôi cũng rất mong ngày đó sẽ sớm đến."
"Vậy hãy nắm chặt lấy cậu ấy nhé, chúng tôi chờ được uống rượu mừng của anh đấy."
"Nhất định rồi." Cuối cùng, Boun cười hứa hẹn.
Lên xe, Prem vẫn thẫn thờ nhìn cảnh vật bên ngoài, trầm ngâm không nói. Xe gặp đèn đỏ liền dừng lại, cảm giác tay mình bị bàn tay của anh nắm lấy, Prem quay đầu lại nhìn, tầm mắt cậu rơi trên mắt anh.
Anh thở dài một tiếng, hỏi: "Trách anh sao? Vì chưa thương lượng với em đã công khai quan hệ hai người."
Prem khẽ lắc đầu: "Anh cũng biết, em chưa từng có ý kiến gì với quyết định của anh."
"Vậy em lo lắng điều gì?" Anh nhướn mày, cười hỏi cậu.
"Về quan hệ chúng ta, về tương lai chúng ta, chuyện phải lo lắng có rất nhiều..."
Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu, đưa lên miệng hôn, vẻ mặt vô cùng kiên định nói, "Paopao, em chỉ cần yêu anh là đủ, tất cả những sự việc khác, hãy giao cho anh xử lí."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro