Chương 8

Sáng hôm sau, Prem bước ra khỏi phòng, Boun nhìn thấy cậu mà bất ngờ, đôi mắt cậu sưng đỏ, gương mặt tiều tụy

- Cậu bị sao vậy? Khóc sao?
- Cậu Chủ quan tâm làm gì _ Cậu cúi đầu nhìn đường không nhìn anh
Prem vẫn đi, để lại Boun còn đang ngơ ngác

Đến lớp, Prem như người không hồn, ngồi xuống rồi nằm dài trên bàn mà ngủ, tối qua khóc quá nhiều, cậu vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi. Nhìn thấy cậu như vậy, Sam và Fluke cũng không làm phiền cậu ngủ

- Cậu ấy bị sao vậy? _ Sam nhìn Fluke nói xong xoay sang Boun nhíu mày nói _ Có phải anh ta lại làm gì Prem không?!?

- Anh cũng không biết _ Fluke nhìn Sam rồi quay sang Boun _ Có lẽ cậu ta lại làm gì Prem rồi, ngoài cậu ta ra còn ai khác chứ

- Thật là. Haiz _ Sam thở dài, nhìn Prem từ từ ngốc đầu lên _ Prem, cậu muốn chuyển đến chỗ mình ở không?

Lời nói của Sam lọt vào tay Boun, anh nhíu mày, đợi chờ câu trả lời của Prem
- Được sao? _ Prem mở mắt nhìn Sam
- Đương nhiên là được, nếu cậu muốn, mình đợi bác Ram về rồi xin phép bác ấy, nếu anh đồng ý thì bác ấy sẽ cho phép thôi

- Vậy ...... Đành làm phiền cậu rồi
- Sao mắt em sưng vậy? Tối qua khóc sao? Ai làm em khóc? _Fluke nói
- Em ... _Prem nhìn sang Boun, thấy anh úp mặt lên bàn, nãy giờ anh im lặng, Prem nghĩ rằng Boun đang ngủ nên mới nói _ Có lẽ vậy

"Có lẽ vậy" câu trả lời của cậu không biết tại sao lại làm anh đau lòng. Tối qua anh làm cậu khóc, nhưng tại sao? Chẳng lẽ do tin nhắn tối qua. Nhưng tại sao tại những tin nhắn đó lại khóc? Hay do cậu đã có tình cảm với anh?!? Nhưng tại sao lại trả lời thản nhiên như vậy? Hay cậu muốn để anh biết tình cảm của mình?!?

Bất ngờ với suy nghĩ của mình, Boun ngồi dậy

- A _ Prem thấy Boun không hề ngủ, ngồi dậy mà làm cậu giật mình _ Cậu không ngủ sao?!?
Thì ra là nghĩ rằng mình ngủ nên mới nói chứ không phải muốn mình biết tình cảm của cậu ấy sao

- Cậu nghĩ tôi ngủ sao? Tối qua tôi làm gì mà cậu khóc? _ Bực mình hóa tức giận, Boun nói lớn
- Anh còn nói! Anh không biết chỗ mua tài hả?!? _ Sam nổi nóng quát lớn

- Cậu vừa phải thôi! Cậu đã làm Prem khóc đến như vậy mà còn dám hỏi tại sao?!? _Fluke cũng tức giận lên tiếng
- Hai người đừng nói nữa _ Lần này đến lượt Prem nói lớn nhưng không phải vì cậu tức giận mà là vì mệt mỏi. Nói xong cậu chạy ra khỏi lớp

- Prem _ Sam gọi cậu, định chạy theo thì bị Fluke nắm cổ tay ngăn lại
- Boun, cậu còn không mau chạy theo cản em ấy _ Fluke nắm tay Sam, lắc đầu ra hiệu rồi quay sang nói với Boun

Lúc nãy nghe Prem hét lớn mà Boun đứng hình, giờ nghe Fluke gọi tên mình mà giật mình, theo phản xạ mà chạy theo.

- Prem _ Anh vừa chạy theo vừa gọi tên cậu _ Cậu mà không đứng lại thì đừng trách tôi
Boun chạy cách Prem chỉ vài cm, đứng trước cửa phòng y tế. Boun nhanh tay kéo Prem vào trong. Anh áp cậu vào tường, hai tay chóng hai bên gần thái dương cậu

- Cậu nói cho tôi biết, tôi làm gì cậu mà cậu nói tôi làm cậu khóc
- Anh quan tâm làm gì _ Prem vẫn như vậy, cúi gầm mặt không nhìn đến anh
Căm ghét cái thái độ của cậu, anh nâng mặt cậu lên

- Chẳng lẽ do mấy dòng tin nhắn vớ vẫn đó
- Buông tôi ra _ Prem xoay mặt sang hướng khác nhưng vẫn bị Boun giữ chặt đến đau _ Đau quá ... Buông ra

- Nếu vì mấy tin nhắn đó tại sao lại khóc? Hay là ... Cậu yêu tôi _ Quyết không buông tha, anh muốn cậu phải trả lời

- Đau quá ... Buông ra _ Prem đau đến khóc, cậu muốn tránh né câu hỏi của anh

- Cậu ... _ Thấy cậu khóc mà anh luống cuống cả tay chân, đưa tay định lau nước mắt cho cậu nhưng chưa kịp đã bị cậu gạt tay ra _ Đừng khóc

- Anh quan tâm làm gì _ Prem tự lau nước mắt cho mình, cố ngăn những giọt nước mắt chuẩn bị rơi

- Tôi ... Tôi không muốn làm cậu khóc
- Tránh ra _ Prem đẩy tay Boun ra nhưng không được
- Trả lời câu hỏi của tôi
- Không! Tôi không hề yêu anh!
- Vậy sao lại khóc vì tôi?!?
- Anh buông ra! _ Prem đẩy tay Boun không nổi thì cắn anh

- Cắn đi, cắn đứt luôn đi, nhưng trả lời tôi, "Em Có Yêu Tôi Không?!?" _ Mặc kệ cánh tay bị cậu cắn đến chảy máu, anh quyết bắt cậu phải trả lời

- Có! Giờ anh vừa lòng chưa! _ Prem nhả tay Boun ra, nhìn vào mắt anh mà trả lời

- Thật không? _ Boun lau hàng nước mắt vẫn chảy trên gương mặt thanh tú của cậu

- Anh quan tâm đến chuyện đó lắm sao!? Anh đừng lo, tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh cùng người yêu của anh thôi _ Prem hất mạnh tay anh

- Biến mất? Anh có bảo em phải biến mất sao

_ Nhân lúc cậu hất tay mình, Boun nhanh tay nắm lấy tay cậu

- Anh còn chưa hài lòng sao?! Anh còn muốn gì nữa?! _ Prem cố dãy dụa nhưng anh nắm chặt quá nên không được

- Anh cấm em rời khỏi anh! _ một tay nắm chặt tay Prem, tay còn lại lau nước mắt cho cậu

- Anh nói vậy là sao?! Anh đâu phải Gay cũng đâu có tình cảm với tôi, anh không cần phải thương hại tôi, tôi không cần

- Nghe anh nói cho rõ đây "Prem Warut chỉ mãi là của Boun Noppanut!" Ngoài anh ra, không ai được đụng vào người em!

- Anh! ... Anh có yêu tôi không
- Em không cần biết
- Tại sao không?! Không yêu tôi thì làm ơn đừng trói buộc tôi, tôi mệt mỏi lắm rồi

- Nhớ cho rõ "Em là "Vợ" tôi!"

- Người yêu của anh gần về rồi, anh sẽ trở lại với cô ta, anh sẽ rời bỏ tôi, đúng không _ Prem càng lúc càng khó lớn hơn

- Em ghen sao? Đồ ngốc _ Boun ôm cậu vào lòng, để đầu cậu dựa vào vai mình _ Anh đối với Anna bây giờ đã không còn tình cảm

- Thật sao? _ Prem nghiêng đầu nhìn Boun

- Thật, anh nói dối em làm gì chứ _ Boun cũng xoay đầu nhìn Prem _ Đừng khóc nữa

Prem khịt khịt mũi rồi nhìn xuống tay Boun bị mình cắn chảy máu

- Đau không _ Prem cầm tay anh lên, sờ lên _ Em xin lỗi

- Không đau, xin lỗi gì chứ _ một tay để cậu nắm, một tay xoa xoa đầu cậu

- Chảy máu mà không đau?! _ Prem nhăn mặt nhìn Boun

- Em cắn như muỗi vậy, đau gì chứ đồ ngốc _ Boun cười hạnh phúc

- Anh mới ngốc _ Prem nói xong kéo tay Boun ngồi xuống giường _ Anh ngồi yên cho em

Boun nhìn theo bóng dáng người thương chạy lấy hộp cứu thương mà lòng cảm thấy ấm áp. Đột nhiên anh nhận ra lúc ở bên Anna hoàn toàn không có cảm giác này mà đổi lại chỉ là sự tin tưởng, anh không yêu cô ta, anh chỉ đơn giản tin tưởng cô ta xem cô ta là một người "bạn" không hơn không kém. Anh lạnh lùng hơn là vì anh bị "người mình tin tưởng" phản bội chứ không phải bị "người mình yêu" phản bội, đó cũng là lý do lúc Anna bỏ đi, Boun vẫn giữ được bình tĩnh. Và điều đó cũng chứng minh người Boun yêu là Prem Warut, là cậu và chỉ riêng cậu thôi. Trong trái tim anh hoàn toàn không hề có người khác

Prem bước lại gần anh, cầm cánh tay bị cậu cắn, xoa nhẹ rồi đau lòng bôi thuốc lên
- Anh yêu em

Lời tỏ tình của Boun quá bất ngờ làm Prem chưa kịp chuẩn bị. Chớp chớp mắt vài cái, cậu mỉm cười hạnh phúc
- Em cũng yêu anh

Boun nhìn cậu rồi nâng Prem nằm lên giường, giường phòng y tế là giường đơn chỉ vừa đủ cho một người nên Prem đành phải nằm sát vào Boun khiến cậu có thể nghe được nhịp tim của Boun mà hạnh phúc. Anh ôm chặt cậu, tham lam hít lấy mùi thơm trên tóc cậu

Trong Lớp
- A~xi không biết hai đứa nó làm gì mà lâu vậy _ Fluke ngóng cổ ra cửa mà than

- Anh nhiều chuyện quá, lúc nãy ở phòng y tế, em với anh thấy rồi mà _ Sam cười ẩn ý rồi đột nhiên nhìn Fluke với ánh mắt viên đạn _ Nếu không phải anh kéo em theo thì em đã quay được cảnh hay rồi

- Trách móc gì chứ, còn không mau nhắn tin báo cáo tình hình cho bác Ram

- OK
- "Bác Ram, mọi chuyện đang chuyển biến theo hướng tốt đẹp, còn người đàn bà đó, gần về rồi"

- "Được, cháu và Fluke cứ theo dõi cho bác, có tin nhớ báo cho bác"
- "Vâng"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro