Chương 14: Những bức thư giấu trong hộp gỗ
Một chiều mưa nhẹ, Prem tình cờ lên gác nhà Boun để tìm mấy món đồ cũ.
Cậu mở hộp gỗ cũ mà Boun từng bảo là "không ai được động tới", và bất ngờ thấy bên trong là một tập những bức thư xếp ngay ngắn, nét chữ quen thuộc – của Boun.
Prem run run mở ra bức đầu tiên, ánh mắt đọc từng dòng:
"Prem à... nếu cậu đang đọc bức thư này, có nghĩa là tôi đã để nó ở đây từ lâu. Tôi viết vì không muốn giấu bất cứ điều gì, nhưng cũng sợ cậu hiểu nhầm. Mỗi ngày nhìn thấy cậu, tim tôi lại nhói lên... và tôi biết... tôi không thể sống thiếu cậu."
Prem nhìn lên, tim nhói, nước mắt trào ra.
"Anh... đã nghĩ về em nhiều như thế sao?" – cậu thầm thì, tim như muốn vỡ ra vì xúc động.
⸻
Bức thứ hai kể về những ngày Boun lặng lẽ quan sát Prem:
"Hôm nay cậu cười với fan, nhưng tôi thấy trong mắt cậu một nỗi cô đơn. Prem à... tôi muốn là người xóa đi tất cả cô đơn đó. Nếu có thể, tôi muốn ôm cậu thật chặt, và không để cậu một mình bao giờ."
Prem cắn môi, cảm giác như mọi lời yêu thương Boun giấu kín bấy lâu nay đang vỡ òa trong tim.
Cậu ôm tập thư vào lòng, quay xuống dưới, thấy Boun đứng lặng lẽ ở cầu thang.
"Anh... sao lại giấu em những bức thư này?" – Prem hỏi, giọng nghẹn ngào.
Boun bước tới, nắm lấy tay cậu, ánh mắt dịu dàng:
"Tôi muốn cậu thấy chúng khi đã sẵn sàng... vì tôi sợ em sẽ hiểu nhầm hoặc thấy phiền. Tôi muốn cậu biết rằng... tình cảm tôi dành cho cậu chưa bao giờ thay đổi, từ ngày đầu tiên đến bây giờ."
Prem dựa vào ngực anh, nước mắt rơi, cảm giác như được chữa lành hoàn toàn.
"Em... em yêu anh, Boun. Từ bây giờ, em muốn nhìn thấy tất cả, chia sẻ tất cả với anh."
Boun hôn trán cậu, nhẹ nhàng:
"Vậy thì... chúng ta sẽ không giấu gì nhau nữa. Tôi muốn Prem của hôm nay và ngày mai đều thuộc về tôi, hoàn toàn."
⸻
Cả buổi chiều, Prem đọc từng bức thư, từng dòng chữ đều chứa đựng tình cảm chân thành, sâu sắc của Boun.
Có bức thư kể về khoảnh khắc Boun lần đầu thấy Prem cười trên phim trường, có bức kể về những giấc mơ anh muốn cùng Prem đi du lịch, cùng trải qua những ngày bình yên.
Prem cảm giác như trái tim mình được nâng niu, từng nỗi sợ hãi, cô đơn đều biến mất.
"Anh... em không còn sợ nữa. Em muốn bên anh suốt đời." – cậu thì thầm.
Boun cười khẽ, hôn môi cậu, nắm chặt tay:
"Tôi cũng vậy, Prem à... từ ngày gặp cậu, tôi biết sợi chỉ đỏ đã kéo chúng ta về bên nhau. Và tôi sẽ không để điều gì chia cắt chúng ta nữa."
⸻
Đêm về, họ ngồi cạnh cửa sổ, ngắm mưa nhẹ rơi ngoài trời.
Prem đặt đầu lên vai Boun, giọng khẽ:
"Anh... những bức thư này... em sẽ giữ mãi."
"Còn tôi, sẽ giữ cả em nữa." – Boun thì thầm, ôm chặt cậu.
Trong khoảnh khắc ấy, thế giới dường như chỉ còn hai người.
Sợi chỉ đỏ vô hình đã kéo họ chặt hơn bao giờ hết, chữa lành mọi nỗi đau cũ, và nối kết hai trái tim trong một tình yêu bền vững.
Prem nhắm mắt, thở dài hạnh phúc, cảm giác như cả đời này chỉ cần có Boun bên cạnh là đủ.
Boun vuốt mái tóc cậu, mỉm cười dịu dàng:
"Prem à... chúng ta cùng nhau viết tiếp câu chuyện của mình nhé."
"Vâng... cùng nhau."
⸻
💞 Hết chương 14 💞
#BounPremXSợiChỉĐỏ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro