Chương 16: Khi thế giới ngoài kia không ngừng soi
Sáng sớm, Bangkok vẫn còn âm u sau cơn mưa đêm qua.
Prem thức dậy, điện thoại rung liên tục, toàn là tin nhắn và thông báo từ fan hâm mộ, mạng xã hội, và vài bài báo soi mói:
"Boun và Prem hôm qua ở đâu? Sao lại cùng nhau ra ngoài khi công khai?"
"Chắc chắn có điều gì khuất tất, liệu có phải tình cảm thật?"
Prem nhìn vào màn hình, tim nhói vì áp lực.
Cậu nhắn tin cho Boun:
"Anh... fan và báo chí đang hiểu lầm chúng ta, em không biết phải làm sao."
Không lâu sau, Boun xuất hiện trước cửa phòng, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy yêu thương:
"Prem... đừng lo. Tôi sẽ giải quyết tất cả. Em chỉ cần ở bên tôi."
Prem thở dài, dựa vào vai anh:
"Nhưng... họ nói nhiều quá, em sợ..."
"Không sao đâu. Tôi sẽ che chắn cho em. Em là của tôi, và tôi không để ai làm em tổn thương."
⸻
Trong buổi họp báo bất ngờ, khi một số phóng viên soi mói về mối quan hệ của họ, Prem lo lắng.
Boun nắm chặt tay cậu:
"Prem, nhớ nhé... đừng để lời họ làm cậu sợ. Chỉ cần tôi và em hiểu nhau là đủ."
Prem nhìn vào mắt Boun, cảm giác bình yên lan tỏa: dù thế giới ngoài kia ồn ào, trong vòng tay anh, cậu không còn sợ hãi.
⸻
Chiều hôm đó, họ quyết định ra ngoài đi dạo, tránh ánh mắt tò mò.
Boun kéo Prem vào một con phố nhỏ yên tĩnh, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt đường còn ướt nước mưa.
"Anh à... em vẫn thấy lo lắng," Prem thì thầm.
"Vậy thì để tôi xua đi hết nỗi lo đó. Tôi sẽ làm cho em yên tâm, bằng mọi cách."
Boun ôm cậu từ phía sau, áp má vào lưng cậu:
"Prem... em có biết, dù fan có hiểu lầm, dù báo chí soi mói, tôi chỉ muốn em hiểu một điều duy nhất: tôi yêu em, và sẽ không rời đi."
Prem khẽ cười, áp mặt vào ngực anh, cảm giác mọi áp lực dần tan biến.
"Em tin anh... và em cũng yêu anh."
⸻
Tối đến, Boun dẫn Prem tới một quán cà phê nhỏ ven sông, nơi chỉ có ánh đèn vàng và tiếng nước chảy róc rách.
Họ ngồi cạnh nhau, nắm tay, nói về những chuyện nhỏ nhặt trong ngày, để xua đi mọi căng thẳng.
Prem chợt hỏi:
"Anh... nếu họ tiếp tục hiểu lầm chúng ta, thì sao?"
Boun mỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc cậu:
"Prem à... tôi sẽ luôn ở bên cậu, bất kể thế giới có nói gì. Tôi sẽ bảo vệ em, và không ai có thể thay thế em trong lòng tôi."
Prem dựa vào vai anh, thầm nghĩ: Có lẽ sợi chỉ đỏ đã kéo chúng ta về bên nhau từ kiếp trước... và giờ, không gì có thể cắt đứt.
⸻
Buổi tối, họ đi dạo ven sông, mưa lâm thâm rơi tạo thành màn sương nhẹ.
Boun bất ngờ kéo Prem vào lòng, ôm chặt, hôn lên trán, tóc và môi cậu.
"Prem... dù thế giới có bão giông, tôi vẫn muốn ôm em như lúc này mãi."
Prem khẽ mỉm cười, mắt long lanh:
"Em cũng muốn... chỉ bên anh thôi."
Họ ngồi đó, chỉ có hai người, hòa vào tiếng mưa và ánh đèn phản chiếu trên sông.
Mỗi cái chạm, mỗi cái ôm đều như nhắc nhở rằng, dù thế giới ngoài kia có ồn ào, tình yêu chân thật vẫn vững bền.
⸻
Đêm khuya, về tới căn hộ, Boun kéo Prem vào giường, quấn chăn cùng nhau.
Anh thì thầm:
"Prem à... mỗi lần thấy em cười, tôi lại cảm thấy mình may mắn. Tôi muốn che chở em suốt đời."
Prem đặt tay lên má anh, giọng dịu dàng:
"Em biết... và em muốn ở bên anh trọn đời."
Boun hôn lên trán, má, môi cậu từng cái chạm, ngọt ngào, dịu dàng, chữa lành mọi nỗi sợ hãi còn sót lại.
Prem nhắm mắt, thở dài hạnh phúc, cảm giác như mọi áp lực ngoài kia đều tan biến trong vòng tay Boun.
⸻
Ngày hôm sau, khi fan và báo chí vẫn bàn tán, Boun và Prem đi dạo cùng nhau, tay trong tay.
Họ cười khúc khích, trò chuyện, không để ánh mắt tò mò làm ảnh hưởng.
Prem nhìn anh, tim rung động:
"Anh à... em biết dù thế giới có ồn ào, em vẫn an toàn bên anh."
Boun mỉm cười:
"Đúng rồi... và tôi sẽ luôn làm cho em cảm giác an toàn như vậy."
Trong khoảnh khắc ấy, Bangkok trở nên yên bình, chỉ còn hai người.
Sợi chỉ đỏ vô hình kéo họ chặt hơn, chữa lành mọi nỗi đau, mọi hiểu lầm, và nối kết hai trái tim trong một tình yêu bền vững.
Prem áp đầu vào vai Boun, thì thầm:
"Em yêu anh... và em muốn mỗi ngày đều như hôm nay."
Boun ôm chặt cậu, khẽ cười:
"Tôi cũng vậy, Prem à... trọn đời này, chỉ có em bên tôi."
⸻
💞 Hết chương 16 💞
#BounPremXSợiChỉĐỏ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro