Chương 20: Một ngày mưa - Boun chăm Prem

Sáng sớm, tiếng mưa rơi rào rạt ngoài cửa sổ. Bangkok chìm trong không khí ẩm ướt, mùi đất và mưa hòa lẫn tạo cảm giác dịu nhẹ.
Prem thức dậy, cảm giác lạnh run, mệt mỏi trong cơ thể. Cậu nhấc tay lên, thấy trán nóng hầm hập.

"Anh... em không ổn rồi..." – giọng khàn khàn, yếu ớt.

Boun ngay lập tức xuất hiện, ánh mắt lo lắng:
"Prem... sao lại vậy? Anh sẽ chăm sóc em."
Anh nhanh chóng kéo cậu vào lòng, đặt cậu lên giường, quấn chăn ấm.

Prem dựa đầu vào ngực Boun, cảm giác ấm áp lan tỏa:
"Anh... em... không muốn phiền anh."
Boun khẽ cười, vuốt mái tóc cậu:
"Prem à... em đừng nói vậy. Chăm sóc em là niềm hạnh phúc của tôi."

Cả buổi sáng, Boun chuẩn bị nước ấm, thuốc, và súp nóng.
Anh nhẹ nhàng giúp Prem uống từng ngụm, kiểm tra nhiệt độ cơ thể, lau mồ hôi trên trán.
"Anh... cảm ơn anh..." – Prem thều thào.
"Đừng cảm ơn... chỉ cần em ngoan và khỏe lại là đủ. Tôi sẽ ở đây, không rời em nửa bước." – Boun thì thầm, áp má vào trán cậu.

Prem nhìn vào mắt anh, tim nhói lên vì xúc động.
"Anh... em yêu anh..."
Boun ôm cậu chặt hơn, giọng dịu dàng:
"Và tôi cũng vậy... Prem à, mỗi giây phút bên em đều quý giá."

Chiều mưa càng nặng hạt, tiếng mưa rơi đều trên mái nhà tạo thành nhịp điệu nhẹ nhàng.
Boun kéo Prem lên ghế sofa, quấn chăn, đặt chiếc gối mềm dưới đầu cậu.
Anh ngồi bên, tay nắm tay cậu, đọc sách nhẹ nhàng, kể những câu chuyện vui để cậu cười.

Prem mỉm cười khẽ, cảm giác như mọi đau nhức đều tan biến trong vòng tay Boun:
"Anh... em thấy bình yên quá..."
Boun nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
"Prem à... bình yên là khi em biết tôi luôn ở đây. Dù mưa gió bên ngoài ra sao, tôi sẽ là nơi che chở cho em."

Tối đến, Boun chuẩn bị một bữa tối nhẹ, súp nóng và bánh mì mềm, đặt trước mặt Prem.
Cậu nhìn anh, mắt long lanh:
"Anh... em không muốn làm phiền anh... nhưng em đói rồi..."
Boun mỉm cười, dịu dàng:
"Phiền gì đâu... ăn đi, Prem à. Tôi muốn em khỏe lại, và không gì làm em tổn thương cả."

Prem ăn từng thìa súp, Boun liên tục hỏi han, lau nước mũi, vuốt tóc, hôn trán cậu nhẹ nhàng.
Khoảnh khắc ấy, thế giới ngoài kia như biến mất, chỉ còn hai người, hòa vào nhịp mưa và vòng tay dịu dàng.

Đêm khuya, Prem ngủ thiếp đi, Boun nằm bên, tay vòng qua cậu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc.
Anh thì thầm khẽ:
"Prem à... từ ngày gặp em, sợi chỉ đỏ đã kéo chúng ta về bên nhau. Và tôi sẽ không bao giờ để điều gì chia cắt chúng ta. Ngay cả những ngày mưa gió này, tôi cũng muốn ôm em thật chặt, chữa lành mọi nỗi đau."

Prem mơ màng mở mắt, áp mặt vào ngực anh:
"Anh... em biết... em muốn ở bên anh... mãi mãi."
Boun mỉm cười, hôn trán cậu, thì thầm:
"Vậy thì chúng ta cùng nhau bước tiếp... không gì có thể chia cắt chúng ta."

Trong suốt đêm, Boun luôn thức cùng Prem.
Anh kiểm tra nhiệt độ, chỉnh chăn, vuốt tóc, hôn trán và môi cậu mỗi khi Prem trở mình.
Prem cảm giác như được chữa lành toàn bộ cơ thể và tâm hồn.
Mọi nỗi đau, mọi mệt mỏi tan biến trong vòng tay dịu dàng, kiên định của Boun.

Sáng hôm sau, trời vẫn mưa nhè nhẹ.
Prem tỉnh dậy, nhìn Boun ngủ say bên cạnh, tim rung động:
"Anh... em biết, em thực sự may mắn..."
Boun mở mắt, nhìn cậu, nụ cười dịu dàng:
"Prem... tôi cũng vậy. Tôi biết sợi chỉ đỏ đã kéo chúng ta về bên nhau. Và tôi sẽ luôn giữ em, che chở em suốt đời."

Prem áp mặt vào ngực Boun, thầm nghĩ: Có lẽ cả đời này, chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ không còn sợ hãi nữa...

Cả buổi sáng, mưa vẫn rơi ngoài trời, nhưng căn hộ nhỏ đầy ấm áp và tiếng cười của hai người.
Prem nhìn Boun, mắt long lanh:
"Anh... em yêu anh... và em muốn mỗi ngày đều bên anh như hôm nay."
Boun ôm cậu chặt, hôn lên tóc, trán, môi:
"Tôi cũng vậy, Prem à... trọn đời này, chỉ có em bên tôi. Mưa gió bên ngoài không sao... vì tôi sẽ luôn là nơi em tìm về."

💞 Hết chương 20 💞
#BounPremXSợiChỉĐỏ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro