Chương 7: Khi trái tim cần chữa lành

Sau buổi tối dạo bên bờ sông, Prem bắt đầu cảm nhận rõ rệt sự hiện diện của Boun trong cuộc sống của mình.
Nhưng cuộc sống showbiz không bao giờ yên ả.

Ngày hôm sau, Prem nhận được tin nhắn từ quản lý:
"Prem, hôm nay có fan gặp chuyện khóc lóc ngoài studio, họ nói em khiến họ xúc động quá..."
Cậu mỉm cười, nhưng trong lòng lại nhói nhẹ. Thế giới bên ngoài luôn nhìn họ qua lăng kính, không phải sự thật.

Boun đến studio sớm như mọi khi. Nhìn thấy Prem đang ngồi một mình trong phòng nghỉ, anh tiến lại, giọng trầm:
"Cậu sao rồi?"
Prem nhìn lên, ánh mắt hơi buồn:
"Em ổn... chỉ là cảm giác áp lực từ fan và báo chí..."

Boun ngồi xuống, nắm tay cậu.
"Em không cần phải gồng mình đâu. Tôi biết cậu có thể chịu đựng, nhưng tôi cũng ở đây."

Prem lặng im, cảm giác ấm áp từ bàn tay anh lan khắp cơ thể. Lâu rồi, cậu mới thấy bình yên đến thế.
Cậu dựa đầu vào vai Boun, giọng khẽ:
"Anh biết không, em từng sợ... mình không đủ tốt để ai đó thực sự quan tâm."

Boun khẽ vuốt mái tóc cậu, dịu dàng:
"Đủ tốt? Prem à... em luôn đủ tốt. Chỉ là chưa có ai đủ kiên nhẫn để nhìn thấy điều đó thôi."

Buổi quay bắt đầu, nhưng Prem vẫn lạc lõng trong suy nghĩ.
Cảnh quay hôm nay là phân đoạn nhân vật Prem bị tổn thương trong quá khứ.
Khi máy quay lia qua, Boun thấy Prem khẽ run, tay cậu nắm chặt áo.

Anh đi tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, giọng thì thầm:
"Cậu không phải chịu một mình đâu."

Prem nhìn anh, nước mắt lăn dài. Không phải cảnh quay, mà là cảm xúc thật.
Boun không rút tay ra. Anh nắm chặt, dịu dàng như thể muốn giữ toàn bộ thế giới của cậu trong tay mình.

Buổi tối, sau khi quay xong, cả hai ra ban công phim trường.
Prem thở dài, nhìn ra dòng ánh đèn thành phố.
"Anh Boun... em sợ."
"Sợ gì?" – giọng Boun dịu dàng.
"Sợ một ngày em sẽ mất anh..."

Boun quay sang, ánh mắt trầm, nắm lấy bàn tay cậu:
"Prem, tôi không bao giờ để điều đó xảy ra. Dù cả thế giới có quay lưng, tôi vẫn ở đây. Tôi là người của cậu."

Cậu ngẩn ra, tim nhói, nước mắt trào ra vì hạnh phúc.
Boun nhẹ cúi xuống, hôn lên trán cậu.
"Không ai được làm tổn thương cậu nữa. Tôi sẽ chữa lành tất cả."

Ngày hôm sau, báo chí bắt đầu soi hai người nhiều hơn.
Fan hâm mộ bàn tán:

"Hai người này thật sự phải hẹn hò ngoài đời!"
"Boun và Prem quá ngọt, không thể tin là diễn viên thôi!"

Nhưng Prem không còn hoảng sợ nữa. Cậu quay sang Boun, ánh mắt đầy quyết tâm:
"Anh... em không sợ nữa."

Boun mỉm cười, kéo cậu lại gần, đặt tay lên má cậu, vuốt nhẹ:
"Vậy thì chúng ta cùng nhau bước qua tất cả."

Họ đứng đó, giữa tiếng ồn showbiz, giữa ánh đèn flash, nhưng chỉ còn nhau — hai trái tim đã tìm thấy chỗ bình yên của mình.
Sợi chỉ đỏ vô hình siết chặt, không còn là dự đoán hay ảo tưởng, mà là một nhịp sống thật, mà hai người cùng nhau duy trì.

💞 Hết chương 7 💞
#BounPremXSợiChỉĐỏ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro