2. Nhà mới
Tháng đầu tiên ở trại trẻ trôi qua như một bản nhạc không lời, đơn điệu và lặp lại. Mỗi sáng, tiếng chuông báo thức vang lên đúng giờ. Ăn – học – sinh hoạt – ngủ. Winny làm theo mọi thứ, đúng giờ, đúng trật tự, như một chiếc đồng hồ được lập trình. Nhưng ai cũng biết: cậu không thật sự "ở đây".
Winny không cười. Cũng không khóc. Cậu chỉ luôn giữ Prem trong tầm mắt – dù là trong giờ ăn, giờ học, hay giờ chơi. Dù Prem bắt đầu dần quen với nhịp sống ở đây, bắt đầu thưa dần những lần giật mình nửa đêm gọi mẹ, thì Winny vẫn không thay đổi. Cậu lớn hơn Prem chỉ hai tuổi, nhưng im lặng và trầm đến mức người ta thường tưởng nhầm là anh cả của cả nhóm.
Một lần, khi một đứa trẻ khác giành đồ chơi với Prem, Winny không nói gì. Cậu bước đến, lấy lại món đồ từ tay kia, ánh mắt lạnh tanh. Không la hét. Không đánh nhau. Nhưng có gì đó trong ánh mắt ấy khiến thằng bé kia im re, bật khóc rồi chạy méc cô giáo.
Hôm đó, khi bị gọi lên phòng quản lý, cô phụ trách nhìn vào mắt Winny và hỏi:
"Con không thấy mình sai à?"
Cậu bé lắc đầu. Nhẹ. Lạnh. Rồi đáp:
"Nó khóc thì được. Nhưng Prem không được khóc nữa. Em ấy đã khóc đủ rồi."
Câu trả lời khiến căn phòng bỗng im lặng. Cô giáo không nói thêm gì. Không biết phải giận, hay chỉ thấy nghẹn.
Đêm hôm đó, trong phòng ngủ, Prem quay sang thì thầm vào tai anh:
"Em mơ thấy mẹ. Mẹ đứng ngoài cửa sổ, không nói gì... Mẹ nhìn anh... lâu lắm..."
Winny siết nhẹ tay em. Không trả lời. Chỉ nhắm mắt.
Mẹ không thể quay về. Nhưng cậu sẽ ở đây – sẽ sống, sẽ giữ lấy Prem – bằng mọi cách. Dù có phải làm người lớn, dù có phải nuốt hết nỗi đau, dù Giáng sinh năm nào cũng chỉ còn lại là một vết sẹo thâm tím trong lòng.
Một buổi chiều cuối đông, khi ánh nắng mùa lễ đã bắt đầu yếu ớt, Winny đang ngồi một mình ngoài sân trại trẻ, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời xám xịt. Prem chạy quanh chơi với vài đứa trẻ khác, nhưng rồi nhanh chóng chạy về bên anh, giọng nũng nịu:
"Anh Winny, sao em cảm thấy lạnh quá..."
Winny không trả lời ngay, chỉ kéo chiếc áo khoác mỏng của mình che chở cho em. Bất chợt, cánh cổng trại trẻ mở ra, một chiếc xe màu trắng tiến vào. Người bước xuống là một phụ nữ trung niên, ánh mắt ấm áp nhưng mang một vẻ mệt mỏi của những người đã trải qua nhiều sóng gió.
Bà ấy nhìn hai anh em, rồi tiến lại gần: "Chào con, nên giới thiệu tên chứ nhỉ, cô tên là Helen - người giúp đỡ các em mồ côi ở đây."
Ngươi phụ nữ quỳ xuống, nắm lấy tay Winny, giọng trầm ấm: "Cô biết câu chuyện của các con. Cô muốn giúp các con có một mái nhà, một gia đình thật sự."
Winny nhìn cô, trong lòng dấy lên một cảm giác khó gọi tên — vừa nghi ngờ, vừa hy vọng. Prem siết chặt tay anh, mắt ngấn lệ, nhưng không khóc. Lần đầu tiên, sau bao ngày đen tối, một tia sáng nhỏ lóe lên trong tâm hồn hai đứa trẻ.
Biến cố ấy không xóa nhòa nỗi đau, nhưng mở ra một cánh cửa mới — cánh cửa dẫn họ ra khỏi bóng tối, bước vào cuộc đời với những thử thách mới, nhưng cũng là hy vọng về một tương lai khác.
Chiếc xe sang trọng lăn bánh vào khu biệt thự lộng lẫy nằm giữa lòng thành phố, ánh đèn vàng rực rỡ phản chiếu trên những khung kính lớn khiến nơi đây chẳng khác gì một cung điện giữa đêm đông giá lạnh. Người phụ nữ bước xuống xe với dáng vẻ quyền uy pha chút mỏi mệt của người góa chồng – phu nhân của một gia tộc tài phiệt, bà Helen Wriffler. Đằng sau bà, vài người hầu thân thiện nhưng cũng giữ khoảng cách, theo sát.
"Đây là ngôi nhà của chúng ta... là nơi các con sẽ sống." bà nói giọng trầm ấm, vừa là lời đón nhận vừa là sự cam kết. Bà có bốn đứa con, ba trai và một gái, mỗi đứa đều mang những nét riêng biệt, sắc sảo và phức tạp như chính gia đình quyền lực mà họ thuộc về.
Winny và Prem, bước chân vào không gian mà trước đây chỉ từng thấy trong những bộ phim xa hoa, bỗng chốc cảm thấy nhỏ bé và lạc lõng. Những bức tranh cổ kính, đèn chùm pha lê, sàn gỗ bóng loáng – tất cả đều là một thế giới khác hẳn với góc phố cũ kỹ và căn nhà mục nát mà hai anh em đã trải qua.
Nhưng sự xa hoa ấy chẳng làm dịu đi vết thương trong lòng họ. Winny nhìn bà Helen với ánh mắt dè dặt, trong khi Prem lặng lẽ nắm lấy tay anh, tìm một điểm tựa vững chắc nhất giữa biển người lạ.
Bà Helen nhìn hai đứa trẻ, ánh mắt pha trộn giữa sự mềm mỏng và quyết đoán: "Ta biết các con đã trải qua nhiều đau thương. Ở đây, các con sẽ không cô đơn nữa. Nhưng gia đình chúng ta cũng có những quy tắc và trách nhiệm riêng. Ta hy vọng các con sẽ cố gắng."
Ba người con trai của bà quan sát hai đứa trẻ bằng những ánh mắt khó đoán. Đại thiếu gia – Boun Noppanut, một thanh niên lạnh lùng, luôn giữ khoảng cách; Nhị thiếu gia – Santa Ponsapak, hay pha trò nhưng cũng đầy tham vọng; chàng trai nhỏ nhất – Leon Noppanut, ít nói và bí ẩn. Cô con gái, một thiếu nữ dịu dàng nhưng kiên cường, dường như là người duy nhất nhìn thấy nỗi đau thật sự sau đôi mắt cứng rắn của Winny, Nhị tiểu thư - Elarra Ponsapak.
Ngày đầu tiên trong gia đình giàu có ấy là sự pha trộn giữa ngỡ ngàng, dè dặt, và những khoảng lặng đầy cảm xúc. Winny vẫn giữ khoảng cách, không dễ dàng mở lòng. Prem thì lặng lẽ quan sát mọi người, từng bước làm quen với không khí mới, nơi mà tiền bạc và quyền lực là thước đo của mọi thứ, nhưng không thể thay thế cho tình thương mà hai anh em vẫn khao khát.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro