27 - 30
27.
"Anh đã làm thế nào?"
"Khi kết thúc phó bản, Xích sẽ hỏi: "Thiên hạ đại loạn, trăm họ lầm than, có người nói chỉ cần một vũ khí trong tay đã hơn nghìn quân, chiến trăm trận, bình thiên hạ, cứu vạn sinh linh, vang danh sử sách, ngươi đã biết vũ khí đó là gì chưa?". Ô trống thứ mười hai xuất hiện..." – Lâm Mặc nói. – "Khi đó, nếu cậu kick vào các đồ vật, khung cảnh xung quanh, thậm chí cả NPC, cậu sẽ nhận ra tất cả đều có thể di chuyển được, các vùng khác trong phó bản cũng xuất hiện tình huống tương tự."
"Lúc đầu em đã tưởng đó là bug nên mượn nick đứa bạn để thử lại, nhưng kết quả không có gì thay đổi." – Lữ Tiểu Bố bổ sung. – "Đa số người chơi không phát hiện ra nên tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ này mới thấp như vậy."
"Điều đó đồng nghĩa với việc, ở thời điểm đó, thứ gì trong phó bản cũng có thể được bỏ vào ô trống, không riêng gì vũ khí." – Lâm Mặc tiếp tục phân tích. - "Nếu theo logic thông thường, các vũ khí được chế tạo trong nhiệm vụ này đều là vũ khí của một ai đó trong phó bản cuối cùng, vậy Mộng điệp là vũ khí của ai?"
"Xích." – Lữ Tiểu Bố ngừng lại một chốc rồi nói tiếp. – "Mộng điệp" là vũ khí của Xích. Chính vì nghĩ như vậy nên em đã đưa Xích vào ô trống thứ mười hai."
"Trang Chu mộng điệp, điệp mộng Trang Chu. Ngay từ đầu phó bản, Xích đã nói "Ta có một giấc mơ..."
"Xích là Mộng điệp, Mộng điệp là Xích, không phải người xưa hay nói "Kiếm cũng như người, thấy kiếm như thấy người" sao? Nếu không phải Xích, chẳng lẽ là NPC Trang Chu, vật liệu chính để chế tạo Mộng điệp là lấy từ chỗ ông ấy..."
Mắt không rời khỏi màn hình hiển thị đang chạy chương trình trước mặt, Lâm Mặc trả lời: "Cũng không phải, tôi đã dùng clone để thử bỏ Trang Chu vào ô trống, nhưng điểm đánh giá chỉ dừng lại ở 84%, thấp hơn cả lựa chọn cậu đã thử."
"Trang Chu cầm Mộng điệp thì sao?"
"87%."
"Xích cầm Mộng điệp?"
"95%."
"Sáu khí giới sư nhận được đánh giá "thượng" đối với kỹ năng rèn đúc, một nửa là anh rồi còn gì?" – Lữ Tiểu Bố mắt tròn mắt dẹt.
"Clone của tôi có cả ở server khác nữa, chưa kể tôi có thể mượn của bạn."
"Nghĩ mà xem, cả server có sáu khí giới sư nhận được đánh giá "thượng" đối với kỹ năng rèn đúc, trong đó là ba là nick của anh, sợ vờ lờ."
Lữ Tiểu Bố đỡ trán, chìm trong suy tưởng của chính mình. Lâm Mặc khoác ba lô lên vai, đứng dậy, chỉ vào thanh tiến độ trên màn hình: "Có kết quả nhớ báo nhé?"
"Được thôi." – Lữ Tiểu Bố gật đầu lia lịa. – "Nhưng anh phải trả lời câu hỏi của em trước đã?"
"Hỏi đi."
"Phi thường hoàn mỹ đã đưa gì vào ô trống thứ mười hai?"
"Phi thường hoàn mỹ."
"Hả?"
"Tôi nói là tôi đã đưa chính mình vào ô trống ấy, vũ khí thứ mười hai, Phi thường hoàn mỹ."
28.
Ra khỏi cổng bệnh viện, đi về phía Tây hai con đường, có một quán ăn cũ. Nước sơn trên tường đã bạc, những dây thường xuân trên khung cửa gỗ nâu đung đưa, tiễng chuông gió văng vẳng bên thềm, hương nếp lắng đọng góc phố, những bước chân qua không còn vội vã.
Lưu Vũ mua một cái bánh gạo, vừa đi vừa cắn từng miếng nhỏ, lúc lại bần thần trông vệt nắng xiên xiên qua các mái nhà san sát bên đường vắt qua bàn chân mình rồi mới bước tiếp. Một chiếc xe chầm chậm tiến đến từ phía sau, nghe tiếng còi xe, Lưu Vũ nhìn sang, cửa kính xe hạ xuống, Trương Hân Nghiêu giơ tay chào: "Tiểu Vũ."
Đúng là giữa cậu và Trương Hân Nghiêu từng xảy ra vài chuyện không vui, nhưng điều đó không có nghĩa là Lưu Vũ sợ anh: "Xin chào."
"Em đang về nhà à?"
"Ừ."
"Anh đưa em về nhé?"
Lưu Vũ không từ chối.
Loa trên xe đang mở chương trình thời sự của một kênh phát thanh chuyên dành cho các phương tiện giao thông, Trương Hân Nghiêu đổi sang nhạc nhẹ, vặn nhỏ âm lượng.
"Em không đến buổi biểu diễn sao?"
"Không." – Lưu Vũ mỉm cười. – "Tôi không thích làm khán giả."
"Đúng là em vẫn nên đứng trên sân khấu hơn." – Trương Hân Nghiêu đồng ý. – "Vết thương của em vẫn ổn chứ?"
"Đã đỡ rồi."
Lưu Vũ nghĩ đến chính mình cách đây vài tháng, khi buộc phải thôi học và chuyển trường, cậu của lúc ấy có lẽ không ngờ lại có một ngày tự mình có thể nhắc đến vết thương của bản thân một cách dễ dàng đến thế.
Thời gian thật khắc nghiệt biết bao, vùi lấp nỗi đau và thay đổi con người trong khi giữ lại nguyên vẹn tàn tích của những vết thương.
Trương Hân Nghiêu bỗng dưng im lặng, Lưu Vũ theo phản xạ quan tâm: "Sao vậy?"
"Không có gì." – Anh giải thích. – "Nghĩ đến em."
Lưu Vũ không trả lời, chắc hẳn không nghĩ anh lại trực tiếp như thế, Trương Hân Nghiêu nói tiếp: "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
"Hôm ấy anh trốn học, tìm chỗ ngủ một giấc, em lén lút múa một mình trên sân khấu của trường, tiếng nhạc đánh thức anh." – Trương Hân Nghiêu kể lại. – "Lúc anh vỗ tay em còn giật mình suýt ngã, tưởng anh là bảo vệ nên chạy mất hút. Bây giờ nghĩ lại anh lại thấy may mà mình học thể thao, không thì chắc cũng không đuổi kịp em được."
Cùng trong khu các trường đại học, đại học thể thao và đại học nghệ thuật chỉ cách nhau một sân bóng, từ đại học Hải Hoa đến đai học thể thao mất hai mươi phút đi bộ, đến đại học nghệ thuật thì ba mươi phút. Số lượng sinh viên của đại học thể thao và đại học nghệ thuật bởi ngành học đặc thù nên cũng ít hơn nhiều so với đại học Hải Hoa.
"Tiểu Vũ, anh xin lỗi."
"Vì sao?"
"Anh đã gây rắc rối cho em, đúng không?"
Trương Hân Nghiêu vừa đánh lái vừa nghĩ đến những lời đồn ác ý nhắm vào Lưu Vũ khoảng thời gian cậu vẫn còn ở đại học nghệ thuật. Mới năm nhất nhưng đã xuất hiện công khai trên một số chương trình truyền hình và được mời biểu diễn tại các sự kiện nổi tiếng, gần như bước một chân vào hàng ngũ minh tinh, đó hẳn là lý do. Dù sau này anh họ của Lưu Vũ đã dùng biện pháp mạnh giải quyết vấn đề nhưng vẫn không thể phủ nhận Trương Hân Nghiêu là một trong những nguyên nhân và công cụ để những kẻ tung tin lợi dụng chĩa mũi dùi về phía cậu.
"Không còn quan trọng nữa."
Qua gương chiếu hậu, Trương Hân Nghiêu thỏa sức quan sát từng đường nét trên gương mặt người bên cạnh, gò má nghiêng nghiêng, hàng mi khẽ chớp, con ngươi sóng sánh, nốt lệ chí như họa bên khóe mắt, dường như cậu nhíu mày khi nhớ đến những chuyện đã qua.
Chính anh cũng không hiểu mình đang mong đợi điều gì. Không phải lòng thương hại, không phải lời hứa hẹn, không phải một khởi đầu lại, càng không phải sự tha thứ bình thản đến trống rỗng.
"Đừng lo, chúng ta vẫn là bạn."
Giống như bão tố, khi con người vụn vỡ, tất cả những gì còn lại là sự im lặng.
Trương Hân Nghiêu gượng gạo nhếch môi, nụ cười tràn đầy tự giễu.
"Với tư cách là bạn, anh có thể hỏi em chuyện này được không?"
"Việc gì thế?"
Xe dừng lại trong bãi đỗ của khu chung cư, Trương Hân Nghiêu lấy điện thoại, mở bài đăng đầu tiên chễm chệ trên mục "hot" của diễn đàn đại học Hải Hoa.
"Cậu ta là bạn trai em?"
29.
Đại hội biểu diễn các trường đại học là sự kiện được tổ chức để sinh viên có cơ hội thể hiện tài năng và cá tính của mình trên sân khấu. Các sinh viên có thể tự lập nhóm hoặc biểu diễn cá nhân. Trải qua vòng sơ loại, những tiết mục lọt vào vòng chung kết mới có thể biểu diễn trực tiếp trước khán giả. Được bình chọn là một trong những sự kiện giải trí có sức ảnh hưởng lớn nhất Hải Hoa, các tiết mục biểu diễn được lựa chọn và đầu tư vô cùng kỹ lưỡng, nếu không muốn nói là vượt quá tầm của một chương trình bình thường dành cho sinh viên.
"Chúc mừng nhé."
Hồ Diệp Thao nâng ly với Trương Gia Nguyên. Mấy việc xã giao này không thể trông cậy vào Lưu Vũ và Nine, Lâm Mặc trong trạng thái ổn định còn có thể gánh đỡ một chút, trạng thái ổn định nghĩa là không phải bây giờ.
"Cảm ơn anh."
Trương Gia Nguyên lịch sự cụng ly. Thật lòng mà nói, quen rồi mới biết, anh chàng này khá lịch sự và ga lăng, phải cái tội thẳng tính và nóng nảy, yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng.
"Cậu khác trước nhiều đấy."
"Khác" như thế nào? Tốt hay xấu?"
"Không hở tí là đòi nói chuyện bằng nắm đấm, cứ tạm coi là tốt đi."
Trương Gia Nguyên nhìn sang, trông thấy Lưu Vũ, Lâm Mặc và Nine đang chọn đồ ăn: "Lâm Mặc dạo này thế nào?"
Hồ Diệp Thao cười khẩy: "Tôi không phải cậu ấy, làm sao mà biết được?"
"Cũng đúng."
Cậu ta nhún vai, đi tới góc phòng, nói gì đó với Vương Chính Hùng đang lấy thêm rượu, Hồ Diệp Thao nhíu mày. Chuyện gì đã xảy ra giữa Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên? Không ai nói được chính xác, bởi hai người trong cuộc, cứ như có thỏa thuận nào đó từ trước, giữ mồm kín bưng.
Hồ Diệp Thao gặp Lưu Vũ trong buổi biểu diễn các trường đại học khi cả hai còn là sinh viên năm nhất. Nhóm của Hồ Diệp Thao biểu diễn tiết mục waacking dance, còn Lưu Vũ múa đơn. Hiện đại và truyền thống, hai phong cách trái ngược, vậy mà lại có thể cộng hưởng và giao hòa tựa những cung bậc của một bản nhạc, dù bùng nổ hay sâu lắng đều chạm đến trái tim người thưởng thức. Họ biết Lâm Mặc vào cuối năm hai, sau khi Lưu Vũ chuyển trường một tháng. Ban đầu chỉ là bạn bè trong game, có một hôm Lâm Mặc than thở khối lượng bài tập năm hai của khoa công nghệ thông tin quá là thử thách sức chịu đựng, nhận ra cả ba học cùng trường, Hồ Diệp Thao bèn gợi ý thử gặp mặt trực tiếp xem sao.
Hôm ấy, Lâm Mặc và một người khác to tiếng trong quán cà phê gần trường, thấy cậu trai kia hùng hổ xách cổ áo Lâm Mặc, Hồ Diệp Thao và Lưu Vũ không kịp suy nghĩ đầu đuôi đã chạy đến can. Đó là lần đầu tiên họ gặp Trương Gia Nguyên. Câu ta bay sang Mỹ theo yêu cầu của chương trình trao đổi sinh viên ngay ngày hôm sau. Lâm Mặc chỉ nói với Hồ Diệp Thao và Lưu Vũ hai việc, thứ nhất, cậu ta và Trương Gia Nguyên có mâu thuẫn không thể hòa giải, thứ hai, Trương Gia Nguyên là kẻ bạo lực.
Nine là sinh viên trao đổi đến từ Thái Lan. Ngày đầu tiên đến trường, tình cờ gặp Lưu Vũ, cậu đã giúp anh tìm đường đến phòng giáo vụ báo danh, còn dắt anh đi khắp khuôn viên trường một lượt để nhận biết vị trí các phòng học. Nhà trường sắp xếp cho Nine phòng đơn trong ký túc xá, Lâm Mặc đã chuyển đến phòng hai người của Hồ Diệp Thao, cuối tuần lại tụ tập ở căn hộ của Lưu Vũ, bốn người cứ thế xông pha đến giờ.
Ban nhạc của Trương Gia Nguyên, người thắng giải "Tiết mục được khán giả yêu thích nhất" trong đại hội biểu diễn các trường đại học và là lý do bữa tiệc được tổ chức, chơi vài bản nhạc freestyle. Thành viên đội bóng rổ vừa cười nói vừa chơi board game. Các thành viên khác của câu lạc bộ âm nhạc ngâm nga hát theo. Có bài Lâm Mặc biết, có bài thì không. Một cặp đôi chẳng hề e dè ôm hôn thắm thiết. Âm nhạc đối với những kẻ chìm đắm trong số liệu và mã lập trình luôn luôn là một sự tồn tại lãng mạn xa vời.
Không biết Hồ Diệp Thao đang giận dỗi gì Vương Chính Hùng mà cười như không cười thế kia, chắc có liên quan đến việc tiệc chúc mừng video Lưu Vũ ăn trưa với hotboy trường được một triệu lượt xem, trở thành hot topic không chỉ trên diễn đàn trường không hiểu sao lại trở thành tiệc chúc mừng ban nhạc của Trương Gia Nguyên.
Tay chơi guitar của ban nhạc đi đến, ngồi xuống chỗ trống Nine để lại đối diện Lâm Mặc.
"Xin chào." – Trương Gia Nguyên nói.
"Ừ." – Lâm Mặc gật đầu.
"Anh dạo này thế nào?"
"Đoán xem."
"Còn gây sự được là vẫn ổn."
Lâm Mặc đang định đốp lại, màn hình điện thoại trên bàn chợt sáng lên, hiển thị thông báo tin nhắn mới, thấy tên người gửi, cậu vội vàng kiểm tra. Đọc hết tin nhắn, Lâm Mặc thần người, chừng một phút sau, dường như đã hiểu, cậu đỡ trán, lòng bàn tay che gần hết mặt, chỉ để lộ khóe môi méo xệch.
"Đúng là cứ dính đến cậu là chẳng có chuyện gì tốt."
"Gì cơ?" – Trương Gia Nguyên khó hiểu, trong đầu điểm qua một lượt những việc mình làm, những lời mình nói, cậu ta chưa làm gì mất lịch sự nữa là.
"Tên tiếng Anh của Vương Chính Hùng là Oscar... Cậu là Trương Gia Đại Nguyên, vậy chắc hẳn Châu Kha Vũ là Daniel, tôi phải nghĩ ra từ sớm mới phải."
Lâm Mặc đẩy điện thoại về phía Trương Gia Nguyên, trên màn hình là video quay lại cảnh Châu Kha Vũ đang hôn Lưu Vũ. Cậu mặc trang phục vũ sư, đeo dải băng bịt mắt, bị người cao lớn hơn ép sát vào góc tường, vòng tay siết quanh eo khiến cậu vô thức nhón chân. Đây hẳn là chân cầu thang một tầng nào đó trong tòa nhà có phòng sinh hoạt của câu lạc bộ truyền thống. Góc quay từ trên cao như vậy chỉ có thể là camera an ninh của trường, không hiểu làm cách nào Lâm Mặc có được đoạn ghi hình này.
"Lưu Vũ đâu rồi?"
30.
"Lưu Vũ đâu rồi?"
Như chợt nhớ ra điều gì, Nine dáo dác nhìn quanh, không thấy người mình muốn tìm, Patrick trấn an: "Hay anh ấy về trước rồi? Em thấy anh ấy uống hơi nhiều..."
Dù sao căn hộ của Lưu Vũ cũng ở ngay bên cạnh căn hộ của Châu Kha Vũ, nếu như không biết Lưu Vũ như thế nào, có lẽ Nine đã tin rồi.
"Không." – Anh lắc đầu. – "Cậu ấy sẽ không say."
"Ồ, nhìn qua không nghĩ là anh ấy lại uống tốt như vậy." – Patrick nói, rót thêm vào cốc anh. – "Đúng là không thể trông mặt bắt hình dong được."
"Cậu không hiểu..." – Nine mơ màng chớp mắt, mỉm cười, dường như đang cho rằng Patrick quá ấu trĩ. – "Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm."
"Cậu ấy không say bởi vì vị giác bẩm sinh không cảm được vị ngon của rượu. Với cậu ấy rượu cũng giống nước uống bình thường vậy, chắc là chát hơn một chút."
"Ai ai cũng mượn rượu tìm say, nhưng lại có người dù mượn bao nhiêu rượu cũng không thể say..."
"Ai ai cũng mượn rượu quên sầu, nhưng lại có người dù mượn bao nhiêu rượu cũng không thể quên..."
Bắt gặp Châu Kha Vũ hút thuốc ngoài ban công lối cầu thang thoát hiểm, Lưu Vũ gật đầu thay cho lời chào. Bóng đèn ngoài này đã hỏng gần hai tháng nay rồi, những người sống cùng tầng đã phản ánh với ban quản lý tòa nhà, thế nhưng không hiểu vì sao việc khắc phục cứ bị trì hoãn. Lan can và những bậc cầu thang dựng nên một ranh giới quanh không gian của họ, ánh sáng yếu ớt từ tầng trên và tầng dưới không thể xâm phạm. Màn hình điện thoại hắt lên sườn mặt góc cạnh của Châu Kha Vũ những mảng sáng tối, từng đường nét sắc bén như chạm khắc.
"Cậu đang xem gì vậy?"
"Không có gì."
Châu Kha Vũ tắt điện thoại, nguồn sáng duy nhất giữa họ. Lưu Vũ chỉ kịp trông thấy bóng mình loang loáng trong mắt hắn trước khi nơi họ đang đứng chìm vào bóng tối, ánh đèn trên các tòa nhà cao tầng trong thành phố lấp lánh và xa vời như những vì sao.
Khói thuốc nhập nhoạng, hương thơm quanh quẩn, không cay đến mức khó chịu, cũng không quá nồng, vừa đủ.
Lưu Vũ nhẹ nhàng hít vào, vừa đủ ngọt hơn rượu mà không ngấy.
"Buổi biểu diễn thế nào?"
"Em đến cổ vũ Trương Gia Nguyên." – Lưu Vũ chắc mẩm Châu Kha Vũ đang cười, khóe môi khẽ nhếch. – "Chắc anh thấy bài đăng trên diễn đàn rồi, em không đến đó vì Viên Minh Minh."
"Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?"
"Những người khác nghĩ thế nào cũng được, em chỉ cần anh biết sự thật."
"Nếu tôi nói tôi không tin thì sao?"
"Vậy em sẽ đăng bài công khai." – Châu Kha Vũ nhún vai. – "Góc chụp lúc ấy không phải em đang nhìn Viên Minh Minh, trong máy Oscar vẫn còn ảnh gốc."
Đúng lúc Châu Kha Vũ nghĩ rằng Lưu Vũ không muốn đôi co với hắn nữa, cậu bật cười: "Tưởng cậu vẫn bị cảm chứ?"
"Ừ nhỉ."
Được nhắc nhở, Châu Kha Vũ như giật mình nhận ra, nhưng Lưu Vũ biết hắn chẳng hề bối rối.
Em lộ rồi à?
Châu Kha Vũ chưa kịp hỏi, Lưu Vũ tiến đến, gỡ điếu thuốc trong tay hắn, ấn môi mình lên môi hắn rồi lùi lại ngay tức khắc. Chỉ là một cái chạm, không hơn.
"Là cậu đúng không?" – Lưu Vũ nói. – "Người đã hôn tôi..."
Và Châu Kha Vũ trả lời cậu bằng một cái hôn sâu.
Cửa phòng đóng sập, hai bóng người quấn lấy nhau. Lưu Vũ đẩy Châu Kha Vũ ngồi xuống sofa, hắn thuận thế kéo cậu quỳ xuống, hai chân tách ra, đầu gối tì bên hông hắn. Lớp đệm dày nảy lên vì tác động đột ngột của trọng lực. Hai tay Lưu Vũ chống lên thành ghế sau lưng Châu Kha Vũ. Một tay hắn giữ eo cậu, tay kia nhẹ nhàng đặt tay cậu lên vai mình. Ngay cả khi ngồi, Lưu Vũ vẫn thấp hơn người đối diện một chút.
Động tác của Lưu Vũ vẫn còn trúc trắc, nhưng cậu học rất nhanh. Dưới sự dẫn dắt của Châu Kha Vũ, cậu vòng tay qua cổ hắn, lớp vải áo sau gáy nhăn nhúm, trong bóng tối, âm thanh môi lưỡi nhấp nhả dường như sánh và ướt hơn bao giờ hết.
Ánh đèn cảm ứng màu vàng cam ở cửa ra vào phơi bày những đồ vật bị xô ngã ngổn ngang, hình như có gì đó vỡ tan.
Khi Lưu Vũ bắt đầu gỡ cúc áo sơ mi của mình, Châu Kha Vũ khàn giọng: "Anh có biết mình đang làm gì không?"
"Cứ coi như tôi đang say đi."
Chỉ chờ có vậy, Châu Kha Vũ nhấc bổng cậu lên, vào phòng ngủ, thả người xuống giường. Hai cánh tay rắn chắc như gọng kìm giam cầm thân thể nhỏ nhắn. Áo sơ mi cởi ra vứt trên sàn, ánh mắt người bên dưới trong đến lạ, một cái bẫy xinh đẹp khiến những kẻ tò mò cứ mải miết theo đuổi để rồi nhận ra bản thân bị những rung chấn chôn giấu dưới bề mặt phẳng lặng ấy nhấn chìm.
Châu Kha Vũ nhếch môi.
Lưu Vũ biết mình đang tìm kiếm điều gì.
Một cơn say.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro