Chương 20: Đồ Lưu Manh


Buổi chiều hôm đó trong lúc nhóm Thanh Bảo đi học thì mẹ Thế Anh đến trường đón cậu về nhà, ngủ lại nhà một hôm rồi buổi sáng hôm sau được mẹ đưa đến bệnh viện khám tổng quát, cũng may cơ thể cậu không có vấn đề gì cả, bà Kiều Mỹ nhận được kết quả thì mới yên lòng để cậu trở về trường vào cuối tuần.

Thế Anh buồn chán nằm ở nhà hết mấy ngày rồi được cha đưa đến trường, lúc này đã là buổi chiều, trên sân trường vào cuối tuần chỉ có lát đát vài bóng người, Thế Anh một mình đi trên con đường dẫn vào kí túc xá, vừa đi đến cổng kí túc thì đúng lúc gặp phải Thanh Tuấn. Cậu ấy thấy cậu thì vội vã chạy đến bá vai hỏi thăm.

- Khỏe rồi à, trông sắc mặt cậu hôm nay tốt hơn hôm trước nhiều rồi đấy !

Thế Anh cười cười nghiêng đầu nhìn Thanh Tuấn, hai người vừa đi lên lầu vừa trò chuyện, Thế Anh còn ghé ngang phòng cậu ấy để mượn vở về chép bài, ban đầu cậu vốn định mượn của bọn Thanh Bảo, sau đó lại nghĩ đến việc có lẽ hôm nay bọn họ vẫn chưa đến trường, thế nên đành mượn của Thanh Tuấn luôn cho tiện.

Hai người nói chuyện thêm một lát rồi Thế Anh mới đi về phòng mình, leo đến lầu 6 thì cậu đã thở hồng hộc, đúng là không thể nào quen được với việc leo cầu thang mà!

Tra chìa khóa vào rồi mở cửa phòng, đúng như dự đoán thì bên trong phòng lúc này chẳng có ai, Thế Anh đem mấy quyển vở mượn từ Thanh Tuấn đặt lên bàn học, cậu đi đến giường giũ sạch chăn nệm rồi mới đi vào nhà vệ sinh tắm rửa thay đồ, leo lên đến phòng thì cả người cậu sớm đã đỗ mồ hôi thấm ướt cả lưng, thế nên đành phải đi tắm lại lần nữa .

Thanh Bảo mở cửa đi vào phòng thì phát hiện balo của Thế Anh xuất hiện trên giường, bên trong nhà vệ sinh còn có tiếng nước chảy, anh bỏ balo của mình xuống giường rồi đi đến cửa nhà vệ sinh gõ mấy cái, nói vọng vào bên trong.

- Thế Anh, cậu tắm nhanh lên, tôi muốn đi vệ sinh !

Ở bên trong nhà vệ sinh Thế Anh bị anh làm cho giật bắn cả người, cậu điều chỉnh lại hơi thở của mình rồi cất giọng đáp lời người bên ngoài.

- Cậu chờ một lát, tôi xong ngay đây !

Nói dứt câu thì Thế Anh liền tăng nhanh tốc độ kì cọ cơ thể, chưa đến một phút thì cậu đã mặc xong quần áo mở cửa đi ra bên ngoài. Thanh Bảo đang thảnh thơi ngồi trên giường vắt chéo chân bấm điện thoại, nhìn thấy Thế Anh mang quả đầu ướt sũng chưa lau khô đã đi ra thì anh khẽ mắng.

- Để đầu ướt như thế, muốn bị bệnh nữa à ?

Thế Anh mím môi lấy khăn từ trong tủ ra lau khô tóc, cậu nhìn anh khẽ nói.

- Không phải vì cậu gấp đi vệ sinh à ?

Thanh Bảo dừng động tác bấm điện thoại, anh nghiêng đầu nhìn cậu rồi bậc cười nói.

- Tôi lừa cậu thôi, không ngờ cậu lại tin lời tôi thật!

Người đang lau tóc nghe thấy Thanh Bảo nói xong liền dừng động tác, cậu quả thật đã tin lời anh nói, không ngờ người kia vậy mà chỉ là đang đùa giỡn cậu. Thế Anh nổi giận trừng mắt nhìn anh, cậu đem khăn lông vứt sang một bên rồi đi đến nắm lấy tay Thanh Bảo, kéo anh đứng dậy.

Anh bị cậu kéo thì bất ngờ nhưng vẫn đứng lên, Thế Anh tức đến đỏ mặt, cậu lôi Thanh Bảo đi đến nhà vệ sinh rồi đẩy anh vào trong đó, Thanh Bảo đưa tay vịnh lấy cánh cửa rồi buồn cười hỏi cậu.

- Cậu đây là đang làm gì vậy, giận dỗi với tôi đó à?

Thế Anh trừng mắt nhìn anh, ánh mắt của cậu vốn không có sức sát thương gì cả, nhìn qua chỉ giống một con thỏ nhỏ đang xù lông mà thôi, sức công kích hoàn toàn bằng không. Tuy nhiên Thế Anh vẫn cố trưng ra biểu hiện tức giận của bản thân, cậu không thể để người khác bắt nạt mình được.

- Phải, là tôi đang giận dỗi với cậu đấy, tốt nhất cậu nên ở trong đó thành thành thật thật đi vệ sinh cho tôi, không thì tôi sẽ không để cậu ra khỏi nhà vệ sinh !

Bị mấy lời này làm cho bật cười, thấy Thanh Bảo ôm bụng cười lớn càng khiến cho Thế Anh tức giận đến cực điểm, nhưng cậu lại không thể làm gì khác, chỉ biết đứng ở trước cửa nhà vệ sinh chặn đường anh mà thôi, cậu tin Thanh Bảo sẽ không đánh mình.

Đúng thật là như vậy, Thanh Bảo cười đủ rồi thì ngừng lại, anh liếc nhìn vẻ mặt còn đang trừng mắt nổi giận của Thế Anh khẽ hỏi.

- Thế thì làm sao cậu biết được tôi có đi vệ sinh hay không ?

Thế Anh bị hỏi liền đơ cả người, cậu đảo mắt suy nghĩ rồi nhanh chóng đáp lời.

- Tôi dùng tai để nghe là sẽ biết được thôi !

Thanh Bảo lắc đầu, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm khiến Thế Anh nuốt nước bọt lùi lại vài bước, giọng của anh vang lên đều đều bên tai cậu.

- Tôi thấy như vậy cũng không chính xác đâu, hay là cậu vào cùng tôi để xem trực tiếp đi !

Lời nói nói ra một cách vô cùng tự nhiên nhưng lại khiến Thế Anh đỏ cả mặt, cậu lắc đầu quay người định bỏ chạy nhưng Thanh Bảo đã nhanh tay hơn, anh kéo lấy tay Thế Anh rồi cưỡng ép cậu phải vào nhà vệ sinh với mình, cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại, bên trong truyền ra tiếng la hét của Thế Anh cùng tiếng cười man rợn của Thanh Bảo.

...

Một lát sau.

Thế Anh ngồi trên giường hai mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm Thanh Bảo ở giường đối diện, anh bị cậu nhìn riết cũng thành quen nên liền quay sang cười cười hỏi cậu.

- Tôi có sức hấp dẫn đến vậy à, sao cậu cứ nhìn tôi mãi vậy !

Thế Anh đem gối ném về phía anh rồi quay mặt đi không thèm nhìn anh nữa, Thanh Bảo bị ném gối thì cười ha hả, không hiểu sao dạo này anh cứ thích trêu chọc Thế Anh, mặc dù hai người không thân lắm, còn chỉ mới quen nhau hơn 10 ngày mà thôi.

Thấy Thế Anh đang nằm lướt điện thoại không thèm quan tâm đến anh nên Thanh Bảo đành phải lên tiếng kéo sự chú ý của cậu.

- Này !

- ...

- Bùi Thế Anh !

Cậu nghiêng đầu sang trừng mắt với anh, Thanh Bảo liền xuống giường rồi đi đến giường của cậu ngồi xuống.

- Tôi nói này, sao cậu lại có thể giận tôi vì một chuyện nhỏ như hạt cát thế hả?

Thế Anh ngồi dậy đem gối tiếp tục ném về phía anh, cái tên lưu mạnh trước mặt này còn dám nói chuyện ban nãy chỉ nhỏ như hạt cát, đúng là muốn chọc điên cậu đây mà.

Thế Anh thật không hiểu bản thân nhìn trúng điểm gì ở trên người của Thanh Bảo, thật muốn quay trở lại khoảnh khắc rung động đó mà đánh bản thân một cái cho tỉnh mà!

- Cậu còn dám nói chuyện đó nhỏ như hạt cát hả, đồ lưu manh!

Thanh Bảo buồn cười, một tay cầm lấy cái gối mà Thế Anh vừa ném tới, một tay vươn đến nhéo má cậu rồi khẽ nói.

- Sao cậu cứ giận dỗi như con gái vậy, con trai với con trai như nhau, nhìn một chút thì đã làm sao đâu!

Thế Anh đẩy tay anh ra, giơ chân muốn đạp Thanh Bảo như anh đã nhanh chóng né tránh, cậu đang không biết nên làm gì tiếp theo nữa thì đột nhiên cửa phòng mở ra, giọng nói của Trung Đan vang lên, sau đó cả người cậu ta liền xuất hiện trước mặt hai người, cậu ta nhìn Thanh Bảo cùng Thế Anh rồi giơ tay vẫy chào.

- Đại ca cùng bạn mới đến sớm thế, em còn tưởng mình là người đến sớm nhất cơ. Bạn mới đã hết bệnh chưa vậy?

Thế Anh nghiêng đầu cười với Trung Đan cậu mặc dù đang giận Thanh Bảo nhưng cũng không thể trưng ra vẻ mặt khó chịu với Trung Đan.

- Tôi khỏe như trâu ấy, hôm ấy bị sự cố tí thôi!

Trung Đan nghe vậy liền bật cười, Thanh Bảo nhìn điện thoại trong tay rồi đứng lên nói với hai người.

- Tôi đi ra ngoài đây, tối nay ăn tối không cần chờ đâu!

Trung Đan đang sắp xếp giường, cậu ta nghiêng đầu cười trêu chọc Thanh Bảo.

- Đại ca lại đi hẹn hò với em nào à ?

Thanh Bảo cười cười nhìn cậu ta đáp lời.

- Đại ca mày có nguyên tắc lắm, đang quen cô này thì sẽ không đụng đến cô khác đâu!

Trung Đan nghe vậy liền hóng hớt hỏi.

- Thế đại ca đã chia tay với hoa khôi trường chưa, hôm trước có em khóa dưới nhờ em hẹn anh đi chơi đấy, em vẫn chưa trả lời người ta này!

Thanh Bảo nghe xong thì gật đầu, mắt nhìn điện thoại nhưng miệng thì vẫn nói chuyện với Trung Đan.

- Chưa chia tay,  thế nên mày biết phải nên làm gì mà phải không ?

Trung Đan ra dấu “Ok” rồi tiếp tục sắp xếp chăn cùng sách vở, Thế Anh ngồi ở một bên sớm đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người, cậu khẽ mím môi nâng mắt nhìn Thanh Bảo, xui xẻo chạm lại phải ánh mắt của anh, thế là Thế Anh nhanh chóng đổi thái độ trừng mắt với Thanh Bảo.

Anh thấy cậu lật mặt nhanh như cơn gió thì liền khó hiểu, giây trước còn đang như con thỏ lén lút nhìn anh, giây sau đã đổi thành con sóc nhỏ sù lông lên, Thanh Bảo âm thầm cảm thán trong lòng, đúng thật là khó hiểu hơn cả mấy cô bạn gái cũ mà anh đã từng quen.

Đợi đến khi Thanh Bảo đã rời đi thì Thế Anh mới nằm xuống giường lăn lộn vài vòng, Trung Đan nhìn thấy liền khó hiểu hỏi.

- Cậu bị cái gì à ?

Thế Anh hoàn toàn quên mất trong phòng còn có sự hiện diện của một người khác, cậu đau khổ gào thét trong lòng, có phải mấy hành động ngu ngốc vừa rồi đã bị Trung Đan nhìn thấy hết rồi không?

Cậu cười cười có hơi ngượng nhìn Trung Đan.

- Không có gì, chỉ là tôi đang ngứa lưng nhưng gãi không tới, cho nên mới lăn lộn cho bớt ngứa ấy mà!

Mấy lời giải thích điên khùng này của cậu mà cũng có thể làm cho Trung Đan tin sái cổ, cậu ta còn nhiệt tình đem đồ gãi lưng ném cho cậu, Thế Anh ngoài mặt tươi cười nhận lấy nhưng trong lòng lại đang âm thầm đem Thanh Bảo ra mắng một trận cho bỏ tức.

Thanh Bảo đang đi xuống lầu thì đột nhiên hắc hơi mấy cái liên tục, anh xoa xoa mũi rồi tiếp tục di chuyển, hoàn toàn không biết ở trong phòng 503 đang có người đang điên cuồng mắng mình.

Còn Thế Anh sau khi đã mắng đến chán thì lăn ra ngủ một giấc cho đến khi hai người Tấn Đạt cùng Tất Vũ tới phòng thì mới dậy, bốn người kéo nhau xuống nhà ăn ăn cơm tối, sau đó còn đi đến sân bóng rổ ở trong nhà thể chất đánh một trận, cho đến gần tám giờ tối thì mới trở về phòng. Ngày cuối tuần của tuần đầu tiên đi học cứ thế trôi qua, sắp tới đây cả bọn còn phải trãi qua một kì thi đầu năm tràn đầy sự căng thẳng.

.....











Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro