chap5
Sau khi hội trưởng chuồn, Bảo đứng lặng một lúc, tay vẫn còn đặt nhẹ trên lưng Giang để giữ cậu khỏi ngã. Tim cậu đập thình thịch, mặt nóng ran, cả người như vừa trải qua một trận “bão cảm xúc”.
Sau khi đứng yên một lúc, Bảo hít sâu, mắt nhìn thẳng vào Giang, giọng run run một chút:
“Ê… Giang… chơi với nhau lâu vậy… mày… mày có cảm giác gì với tao không?”
Giang khựng lại, môi khẽ mím, mắt nép sang một bên, hơi đỏ:
“Cảm giác gì… ư…”
Cậu quay nhìn Bảo, giọng dịu nhưng hơi ngượng:
“Tao… tao nghĩ… tao vẫn coi mày là bạn thôi.”
Bảo đứng im, tim nhói lên, mặt nóng bừng. Cậu không nói gì thêm, chỉ khẽ lẩm bẩm:
“Ờ… bạn thôi… được…”
Giang hơi cúi, kéo vài tờ giấy rơi lên, tay họ vô tình chạm nhẹ. Ánh mắt Giang thoáng đỏ, môi khẽ mím lại, nhưng vẫn cố đứng thẳng, giữ khoảng cách vừa đủ.
Bảo nhìn cái chạm tay ấy, trong lòng vừa bực vừa rung động. Tim cậu đập loạn nhịp, mặt nóng ran. Cậu thầm nhủ:
“Rốt cuộc… sao tao lại thấy… khó chịu mà lại muốn cười khi chạm tay với mày thế này…”
Khoảnh khắc yên lặng ấy kéo dài, chỉ có tiếng gió lùa qua hàng cây, nhịp tim Bảo và ánh mắt Giang lướt qua nhau. Không lời tỏ tình, chỉ có cảm giác ngượng ngùng, ngọt ngào và rung động âm ỉ, kéo trái tim Bảo dần dần tiến gần hơn với Giang.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro