1.


"Không! Cháu không muốn làm chuyện đó và cô không thể ép cháu làm đâu!" - Tiếng hét của một thanh niên vang lên từ căn nhà nhỏ với cửa sổ mở toang. Mọi người trên đường chợt trở nên im lặng, ngay cả cây cỏ và hoa lá treo trên lan can cửa sổ dường như cũng ngừng rung lá đón nắng chỉ để hóng chuyện náo nhiệt gì.

"Sao lại không!? Cậu đã hai mươi ba tuổi rồi, Eddy! Hai mươi ba! Hầu hết chúng ta đã làm việc đó ở tuổi mười lăm!" Giọng một người phụ nữ trả lời. "Việc đó sẽ giúp cậu học tập và thực hành tốt hơn. Tại sao- Eddy! Cậu định đi đâu? Thử đặt một chân ra bên ngoài đi-"

"Thì sẽ như nào? Biến cháu thành một con ếch à?!" Eddy hét lên và phóng nhanh qua bậc cửa.

"Ta sẽ biến cậu thành một con chuột lang nếu cậu không ngừng cư xử như một đứa con nít đấy!" Một người phụ nữ trung niên chạy theo cậu. Mái tóc màu hạt dẻ với vài sợi bạc của cô ấy đung đưa theo từng bước chân. "Thôi nào! Chúng ta nói chuyện như bình thường đi, làm ơn! Đừng để một bà già chạy vòng vòng để bắt cậu- "

"Hả? Già?! Cô có thể dễ dàng vượt mặt cháu đấy! Với lại đừng vừa nói vừa chạy, cô sẽ bị hụt hơi- Á!"

Eddy cảm thấy có một sợi dây leo quấn quanh mắt cá chân mình và cậu ngã sấp mặt xuống mảnh vườn được chăm sóc cẩn thận trước nhà. Miệng phun ra đất đen khô khốc, Eddy càu nhàu:

"Hilary! Tại sao cô- Cô quá đáng thật đấy!"

"Nhưng cậu nói ta rất hóm hỉnh mà!" Người phụ nữ nắm chặt tay và dây leo quấn lấy toàn bộ cơ thể của Eddy, chừa mỗi cái đầu. Một nửa khuôn mặt của cậu bị tóc che khuất và cậu chật vật thổi nó sang một bên.

"Đó là chuyện của mười lăm năm trước! Cháu còn quá trẻ để bị mấy mụ phù thủy quyến rũ, đặc biệt là không phải cô!" Eddy phát khóc lên trong sự tức giận. Rồi cậu im lặng nhìn nữ phù thủy đến gần và ngồi xổm bên cạnh cậu. Cô ấy mang một biểu cảm vui vẻ và nhếch mép cười trong khi úp mặt vào một bên lòng bàn tay mình.

"Thế à? Vậy cậu có đồng ý với những gì chúng ta đang bàn hay cậu thích cái việc làm xấu hổ như này trước mặt tất cả mọi người ở đây? Hửm?" Cô hồn nhiên ríu rít.

Eddy cảm thấy gò má đỏ bừng và cậu cố gắng dời mắt mình khỏi đám đông. Cậu biết tất cả bọn họ, và tất cả họ đều biết cậu ấy - cậu lớn lên giữa những người này. Họ chấp nhận cậu, một đứa trẻ lạc lối xuất hiện từ nơi mà không ai thực sự biết rành rõ, và cậu cảm thấy ở đây giống như- giống như cậu thuộc về nơi này.

"Này, Hilary! Thả thằng bé ra đi, nhìn mặt hắn đỏ như thế, tôi sợ là bị dây leo của cô bóp cổ chết đấy, haha!" Đâu đó bắt đầu có tiếng cười khúc khích, và Eddy chỉ có thể thở dài - để mọi người nghe thấy - và cậu bỏ cuộc.

"Ugh, được thôi! Cháu sẽ làm điều đó nếu cô hứa với cháu là để cháu yên!

"Cậu biết là ta không thể làm thế mà. Nhưng thôi không sao, đi triệu hồi linh thú của cậu nào!"

Dây leo dần trở nên lỏng lẻo và Eddy nhanh chóng đứng dậy. Tay chân cậu tê rần, và cậu lết cái xác khập khiễng khi bước qua cánh cửa nhà của nữ phù thủy.

"Ờ... Cô Hilary? Cháu phải lấy máu của mình với con- con dao găm này ạ?!"

Vào nửa đêm rơi vào kỳ trăng non; sâu trong rừng, một ngọn lửa đang nhóp nhép những cành sồi và vân sam khô. Đốm lửa lách tách và bắn ra tia lửa, khói bay lên trời đêm và mang mùi thơm dịu lạ lùng. Ngọn lửa bập bùng trên mặt Eddy, ánh sáng màu cam hắt lên da cậu. Nếu có run rẩy, cậu có thể giả vờ đó là ngọn lửa đang chơi đùa với tầm nhìn của phù thủy. "Không có... ừm, lựa chọn nào khác sao ạ? Giống như, cháu không biết nữa, cây xô thơm cháy hay-"

"Eddy, cậu không bao giờ khiến phép thuật thực sự xảy ra bằng việc dâng hiến thứ không phải của mình. Cậu phải xé một phần của chính mình, và không mong lấy lại được nó. Phù thủy nào cũng biết điều đó mà." Hilary chuẩn bị tất cả những lá bùa cần thiết, sắp xếp theo thứ tự và đặt chúng thành vòng tròn xung quanh ngọn lửa. Cô thở dài với vẻ khó chịu, bước đến gần người 'sắp-sửa-có-linh-thú' và giật lấy con dao găm từ tay cậu.

"Úi!"

Giọt máu đầu tiên rơi xuống mặt đất, vào bên trong vòng tròn. Hilary nhanh chóng rời khỏi nơi bố trí và đảm bảo rằng cô ấy ở đủ gần phòng trường hợp... con linh thú được triệu hồi sẽ mạnh hơn Eddy rất nhiều.

Dòng máu lặng lẽ nhỏ xuống, bị mặt đất hấp thụ một cách tàn nhẫn và thèm khát. Eddy tập trung vào việc triệu hồi linh hồn, mặc dù thật khó để giữ cho đầu óc tỉnh táo với một cơn đau nhói như dao đâm xuyên qua lòng bàn tay. Cậu cảm thấy sự gắn kết, một đường mỏng mảnh trong suốt dẫn cậu đến một chiều không gian khác, nhưng nó... quá yếu. Eddy phải tập trung, phải bắt được sợi chỉ đó càng sớm càng tốt vì máu cậu đang không ngừng chảy, và điều đó khiến trái tim cậu hoảng loạn.

"Nào! Cậu đang ở đâu đấy? Cậu không thể nào ở xa như vậy... "

Chính vào lúc đó, cậu đi theo một giọng nói yếu ớt, gần như một lời thì thầm. "Tớ ở đây, lối này. Tớ ở đây..." Lúc này, tay Eddy đã ngừng chảy máu. Cậu thinh lặng trong vài khoảnh khắc dài đến đáng sợ, và sau đó - ngọn lửa trước mặt cậu cháy bùng lên với sức mạnh to lớn và tắt lịm ngay lập tức.

Bàn tay một người lạ lạnh ngắt khiến những ngón tay của Eddy run rẩy. Nhưng đôi mắt... Đôi mắt linh thú của cậu - đôi mắt ấy rất mãnh liệt, màu vàng hổ phách, xuyên thấu toàn bộ con người Eddy với niềm thích thú và sự quan tâm. Một gã trai, nếu đó là một con người, nhếch mép cười và biến mất khỏi tầm nhìn của Eddy. Cậu chớp mắt kinh ngạc, nhìn khói từ ngọn lửa bốc lên bầu trời đêm không trăng.

"Eddy! Này, cậu không sao chứ? Mọi thứ có ổn không?" Hilary đi xuyên qua bụi rậm, đảm bảo rằng cậu ấy không bị thực thể đó làm tổn thương.

"Ừm, cháu- chắc là cháu ổn? Ha- ý cháu là, cháu đã nhìn thấy anh ta..." Nhìn xung quanh, cậu không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào từ linh thú của mình. "Cháu chỉ không thể tìm ra anh ấy!"

"Ôi trời... Tức là cậu làm hại nó rồi?" Nữ phù thủy hỏi với vẻ sốt sắng. "Nó có hình dạng gì?"

"Chắc chắn trông giống con người nhưng... Hay là chạy đi mấ-"

"Meo!"

"Hả?" 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro