Thành công không xoá được nỗi đau

Jess Aarons, 27 tuổi, là một doanh nhân trẻ tuổi thành công vang dội trong lĩnh vực nghệ thuật. Từ một cậu bé nghèo khó ở thị trấn nhỏ, anh đã trở thành một biểu tượng sáng tạo với chuỗi triển lãm nghệ thuật và các dự án sáng tạo mang tính đột phá. Tuy nhiên, đằng sau hào quang của sự thành công là một nỗi đau mà anh không bao giờ quên – ký ức về Leslie Bruke, người bạn thân nhất và tình yêu đầu đời đã mãi mãi rời xa anh.

Cảnh 1: Jess trong căn penthouse

(Nội thất căn penthouse hiện đại, với không gian rộng rãi, cửa kính lớn nhìn ra toàn cảnh thành phố New York. Đêm tối, ánh đèn từ thành phố rực rỡ, nhưng căn phòng lại bao trùm sự tĩnh lặng. Jess đứng bên cửa sổ, tay cầm một ly rượu vang, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời.)

Jess (độc thoại):
"Mười lăm năm rồi... nhưng mỗi lần nhắm mắt lại, tớ vẫn thấy nụ cười của cậu, Leslie. Cậu có bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, tớ sẽ trở thành như thế này không? Một doanh nhân thành công, một người mà thế giới ngưỡng mộ... nhưng chẳng ai biết tớ vẫn còn trói buộc trong quá khứ."

(Jess đặt ly rượu xuống bàn, bước tới một chiếc kệ gỗ nhỏ. Trên kệ là một khung ảnh cũ – bức ảnh Leslie và Jess cùng cười rạng rỡ bên khu rừng năm nào. Tay anh chạm nhẹ vào khung ảnh, gương mặt thoáng buồn.)

Jess (thì thầm):
"Leslie, cậu luôn bảo tớ phải mơ lớn, phải thoát ra khỏi cái thị trấn nhỏ bé đó. Nhưng khi đạt được tất cả những điều này, tại sao tớ vẫn thấy trống rỗng đến vậy?"

(Jess ngồi xuống chiếc ghế sofa lớn, mở một cuốn sổ phác thảo. Những bức vẽ trong đó đều là Leslie – mái tóc vàng óng ánh, đôi mắt xanh biếc, và nụ cười rạng rỡ. Anh lật từng trang, ký ức ùa về như một dòng thác lũ.)

Flashback
(Cảnh: Jess và Leslie chạy nhảy trong khu rừng tuổi thơ. Tiếng cười của họ vang vọng giữa không gian xanh mướt. Leslie cười lớn, tay chỉ về một cành cây cao.)

Leslie (trong ký ức):
"Jess, cậu thấy không? Chúng ta có thể làm mọi thứ nếu chúng ta tin vào nó. Cậu cũng vậy, Jess. Một ngày nào đó, cậu sẽ làm được những điều tuyệt vời!"

Jess (trong ký ức):
(Cười lớn, tay ôm một cây gậy) "Vậy cậu có tin tớ sẽ trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng không?"

Leslie:
(Mỉm cười tự tin) "Tất nhiên là có. Cậu sẽ vẽ ra cả một thế giới, và tất cả mọi người sẽ muốn nhìn ngắm nó."

(Flashback tan biến, Jess quay về thực tại. Đôi mắt anh đỏ hoe, nhưng anh cố gắng kìm lại cảm xúc.)

Jess (thì thầm):
"Cậu tin vào tớ, nhưng cậu lại không ở đây để chứng kiến. Leslie, cậu sẽ nghĩ gì về tớ bây giờ?"

Cảnh 2: Cuộc sống hào nhoáng nhưng cô đơn

(Cảnh chuyển: Jess bước ra khỏi tòa nhà penthouse, lên một chiếc xe sang trọng. Anh đến một buổi dạ tiệc dành cho giới thượng lưu trong ngành nghệ thuật. Phòng tiệc xa hoa, mọi người cười nói và bàn luận về anh.)

Người phụ nữ 1:
(Thì thầm với bạn bên cạnh) "Jess Aarons đúng là một thiên tài. Chỉ mới 27 tuổi mà đã xây dựng được cả một đế chế nghệ thuật."

Người đàn ông:
"Nghe nói anh ta xuất thân từ một thị trấn nhỏ bé. Đúng là một hành trình kỳ diệu."

(Jess mỉm cười xã giao với mọi người, nhưng anh cảm thấy xa cách với tất cả. Dường như thế giới này không thuộc về anh.)

Người bạn đồng nghiệp:
(Jess bước lại gần) "Jess, cậu làm được rồi! Buổi triển lãm của cậu tại Paris vừa rồi là một thành công lớn. Chúng ta phải chúc mừng chứ?"

Jess:
(Mỉm cười gượng gạo) "Cảm ơn. Nhưng tôi nghĩ tôi cần không gian yên tĩnh. Chúc mọi người vui vẻ."

(Jess rời khỏi buổi tiệc sớm, quay trở về căn hộ. Anh mở laptop, xem lại những bức ảnh cũ của khu rừng nơi anh và Leslie từng chơi đùa. Một ý nghĩ lóe lên.)

Jess (độc thoại):
"Có lẽ đã đến lúc tớ phải quay lại đó, Leslie. Tớ cần tìm lại điều gì đó mà tớ đã đánh mất... hoặc ít nhất là đối mặt với nó lần cuối cùng."

Cảnh 3: Quyết định trở về quê hương

(Một buổi sáng, Jess đặt vé máy bay và rời khỏi New York. Anh trở về thị trấn nhỏ nơi anh lớn lên. Những cảnh vật quen thuộc làm trái tim anh vừa đau nhói, vừa nhẹ nhõm. Anh ghé qua ngôi nhà cũ của gia đình, gặp lại bố mẹ già, rồi đi thẳng đến khu rừng.)

(Cảnh: Jess đứng ở lối vào khu rừng, ánh nắng xuyên qua những tán lá. Anh bước từng bước chậm rãi, từng chi tiết trong khu rừng gợi lại những ký ức cũ. Anh đi sâu vào bên trong, chạm vào những thân cây, những phiến đá quen thuộc.)

Jess (thì thầm):
"Terabithia... nơi này vẫn như cũ, nhưng tớ thì đã thay đổi. Leslie, cậu vẫn ở đây, phải không?"

(Đột nhiên, một tiếng cười vang lên từ xa. Tiếng cười ấy khiến Jess khựng lại. Nó quen thuộc đến mức khiến anh rùng mình.)

Jess:
(Căng thẳng, thì thầm) Tiếng cười này... Không thể nào...

(Jess bước về phía âm thanh. Giữa ánh sáng lung linh của khu rừng, anh nhìn thấy một cô gái đang đứng giữa những tán cây. Mái tóc vàng dài, đôi mắt xanh biếc, và nụ cười rạng rỡ của cô khiến anh đứng chết lặng.)

Jess (thì thầm):
"Leslie?"

(Cô gái quay lại, nhìn anh ngạc nhiên. Đó không phải là Leslie, mà là Lily – một giáo viên mỹ thuật trẻ tuổi, đến khu rừng tìm cảm hứng.)

Lily:
(Xoa gáy, hơi bối rối) Xin lỗi, anh đang nói với tôi sao?

Jess:
(Cố lấy lại bình tĩnh, giọng run rẩy) Không... không, tôi nhầm rồi.

(Jess đứng đó, nhìn Lily với ánh mắt vừa đau đớn, vừa ngỡ ngàng. Anh không thể rời mắt khỏi cô – vì cô trông giống Leslie đến mức kỳ lạ.)

Lily:
(Mỉm cười) Tôi là Lily. Còn anh?

(Jess không trả lời ngay. Anh cảm giác như số phận đã mang đến một điều gì đó không thể lý giải.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro