1. Cuộc đời này, anh chỉ thất hứa một lần duy nhất với em.
Bright tổ chức lễ đính hôn cùng bạn gái, buổi tiệc mời rất nhiều người, đa số đều là các gia đình danh giá có quan hệ làm ăn với nhà hắn.
Một tay khoác eo bạn gái, một tay đong đưa li rượu, chào hỏi với tất cả mọi người.
Bright cảm thấy nếu người khác nhìn vào cuộc sống của hắn, sẽ thấy thật ngưỡng mộ. Hắn hiện tại, là cái tình cũng có: cho dù là sự nghiệp, tiền bạc hay tình yêu.
Nhưng Bright lại cảm thấy trái tim mình trống rỗng, như khuyết mất một thứ gì đó. Song lại không biết "thứ đó" là gì.
Trong lúc đang trò chuyện vui vẻ cùng Gulf, bạn thân từ nhỏ của hắn. Bright bỗng liếc mắt, để ý đến một chàng trai trẻ đang đứng ở góc xa xa kia.
Cậu ta cầm li rượu, đơn độc đứng đó. Dường như đám người ồn ào này và cậu cách xa cả ngàn cây số. Cậu đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Đột nhiên, ánh mắt hai người giao nhau. Bright thấy.......cậu ta ban đầu có chút bối rối, sau đó rất nhanh bình tĩnh lại, mỉm cười, gật đầu với hắn.
Hắn có quen cậu sao?
"Gulf, người kia là ai vậy?" Bright hất nhẹ cằm về phía cậu. Cậu ta không còn nhìn sang phía này nữa, mà đang đứng ở quầy đồ ngọt, chọn bánh cho mình.
Gulf nhìn thấy người kia, sững lại một chút. Sau đó không hiểu sao, lại dùng một ánh mắt khiến Bright cảm thấy khó hiểu nhìn hắn.
"Thiếu gia nhà Opas, mày thật sự không còn nhớ cậu ấy à?"
"Đáng lẽ phải nhớ sao?" Bright nhíu mày hỏi lại.
Gulf thấy hắn như vậy, lại nhìn sang cánh tay vẫn còn ôm eo bạn gái của Bright, vẫn không đành lòng.......
"Mày không nhớ thì thôi, trước kia hai người cũng từng gặp nhau vài lần, không quá thân thiết."
Gulf nói xong câu này liền tránh đi ánh nhìn của Bright. Trong lòng đã toàn là thương cảm. Cậu không giỏi nói dối.
"Ồ?!" Bright kéo dài câu nói của mình.
Hắn không nhớ rất nhiều đối tác của mình, chắc hẳn cậu là một trong số đó. Bright không hỏi thêm nữa, nhưng ánh mắt cứ nhìn về phía người kia.
Bạn gái hắn nói muốn đi sửa lại lớp trang điểm một chút, nói hai người cứ tiếp tục.
Gulf thấy cô đã đi, mới hỏi Bright.
"Thế nào, lâu không gặp, không ngờ lần đầu gặp sau mấy năm lại là tại tiệc đính hôn của mày. Vừa đáp máy bay đã vội đến đây. Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
"Ba tháng" Bright nhẹ giọng trả lời.
Gulf sửng sốt hỏi lại.
"Mới ba tháng??? Liền đã đính hôn? Chắc hẳn mày rất yêu bạn gái mình nhỉ?"
"Không biết" Hắn đúng thật là không biết.
Gulf lại càng thêm chẳng hiểu ra làm sao.
"Mày bị sao thế? Bản thân có yêu không còn không biết? Thế tại sau ban đầu lại theo đuổi cô ấy."
Đột nhiên ánh bắt Bright trở nên mơ hồ, tay cầm li rượu cũng thả lỏng ra, khuôn mặt giống như đàn cố nhớ lại điều gì đó.
"Tao không biết. Chỉ nhớ rằng khoảnh khắc nghe thấy tên cô ấy, liền muốn cưới cô ấy rồi."
"Cô ấy tên là gì?"
"Winnie"
_________
Win trở về sau bữa tiệc, lại ngay lập tức úp mặt vào gối khóc.
Bây giờ, đến cả việc anh không thích cậu, anh cũng đã quên.
Bright Vachirawit! Tại sao?
Câu chuyện này thật giống như tình tiết trong phim.
Một buổi sáng bình thường như bao ngày, người bạn yêu thương nhất tỉnh dậy, không còn nhớ ra bạn là ai.
Hai người chia tay, bạn chuyển đi, vì anh ấy không muốn một "người lạ" xuất hiện trong nhà mình.
Anh ấy lại không nguyện ý tin bạn.
Nói rằng bạn nói dối, anh ấy làm sao có thể yêu một người con trai? Là bạn lừa anh ấy.
Metawin chính là đang ở trong tình trạng như vậy.
Ngày cậu rời đi, Bright cũng không có ở nhà tiễn cậu.
Win biết, ngày này cũng sẽ đến. Cậu cảm giác như là, đây là một loại giải thoát cho anh, dù nó khiến tim cậu đau đớn.
Tháng 4 ba năm trước, Bright nhận được chuẩn đoán về căn bệnh mất trí nhớ.
Một ảnh hưởng nào đó trong não bộ sẽ khiến anh dần mất đi một phần trí nhớ của mình, mới đầu, là kí ức vài phút trước, sau đó là vài ngày, vài tháng.
Bác sĩ nói, sau này, có thể anh sẽ quên hết kí ức trong vòng vài năm, sau đó sẽ không quên nữa.
Nhưng cụ thể là bao nhiêu năm, ông cũng không chắc chắn.
Hoá ra là vậy, tạo hoá thật trớ trêu, để anh quên hết những kí ức từ khi gặp cậu.
Đầu tiên, Bright hằng ngày đều viết nhật kí, những tờ note nhỏ dán khắp nơi, anh không muốn mình quên đi bất cứ điều gì, đặc biệt là về cuộc sống của hai người.
Thế nhưng về sau, bệnh tình của Bright càng trầm trọng, dần dần anh không còn nhớ mình bị bệnh nữa, thậm chí kì quái hỏi Win ai đã dán thật nhiều ghi chú khắp nơi, gạt hết chúng xuống, bỏ vào thùng rác. Nhật kí cũng không thèm viết nữa.
Sau đó, Win lại phải từ từ giải thích cho Bright, về căn bệnh của anh. Lần nào cũng vậy, Bright rất ngạc nhiên, song nhìn đến gương mặt của Win, anh liền tin tưởng.
"Anh không bất ngờ sao?"
"Bất ngờ, nhưng là lời em nói, anh đều tin. Người anh tin tưởng nhất chỉ có em, Metawin."
Win bị lời nói của anh làm cho cảm động. Vì mỗi ngày Win đều kiên nhẫn mà nhắc nhở anh, mọi chuyện cũng không tệ tới mức ấy.
Thậm chí, vào ngày kỉ niệm, Win còn nhận được rất nhiều món quà khác nhau. Sau đó lại thấy Bright hồi hộp mà đưa thêm một phần quà nữa cho cậu, nói là anh xin lỗi, anh quên, giờ mới vừa mua quà cho em, may là vẫn còn kịp.
Win bật khóc.
Hoá ra từ cả tháng trước, anh đã âm thầm chuẩn bị quà cho cậu. Nhưng mỗi lần kí ức biến mất, anh lại không nhớ gì về chúng. Vậy nên Bright lại hết lần này đến lần khác chuẩn bị quà.
Cậu tưởng tượng rằng, mỗi lần Bright tỉnh dậy, trong đầu lại trở nên trống rỗng, quên mất rất nhiều thứ. Thế nhưng điều đầu tiên anh nhớ đến, lại là mua quà cho cậu.
Bright phải là yêu cậu sâu sắc tới mức nào!?
Mỗi lần Bright phát hiện ra mình quên mất điều gì về Win, anh lại vô cùng hối hận, đau khổ, dằn vặt. Mỗi tối Bright đều chặt chẽ ôm cậu mà ngủ, nói với cậu anh sẽ không bao giờ quên em, nhất định không.
Anh không làm được, lần đầu tiên, anh thất hứa với cậu.
Anh cuối cùng cũng quên mất cậu.
Bright Vachirawit! Anh lừa em!
Bright Vachirawit! Em ghen tị với anh. Cực kì ghen tị. Đồ may mắn nhà anh! Tại sao em lại không phải là người bị mất trí nhớ.
Quên hết tất cả, liền thật dễ dàng đi.
Nhớ rõ tất cả, hoá ra lại là một loại tra tấn.
Cậu ước mình không còn nhớ khi anh theo đuổi cậu, đã từng nhiệt tình như thế nào, ước bản thân không nhớ những điều ngọt ngào anh tình làm, không nhớ rằng anh chiều chuộng cậu. Để giờ anh bỏ đi, không còn ai mỗi ngày chăm sóc, Win lại không biết phải làm sao.
Tất cả giờ đây đều trở thành nỗi chua xót trong lòng cậu.
Anh thật ích kỉ.
Đến cả việc anh đã đuổi em ra khỏi nhà như thế nào, cũng không nhớ nữa.
Anh làm chuyện xấu, quên đi là xong, cũng không phải dằn vặt nghĩ ngợi.
Cậu còn tưởng tượng, nếu như Bright phản bội cậu, ngoại tình với người khác, liệu có tốt hơn không? Ít nhất, anh cũng không hoàn toàn quên đi cậu như bây giờ.
Ngày mai, cậu sẽ mãi mãi rời khỏi Thái Lan, không bao giờ trở về.
Chỉ có làm như vậy, cậu mới có cơ hội quên đi Bright.
______
Ngày hôm sau, Win kéo vali đứng tại sân bay, quay người lại nhìn lần cuối, rồi tiếp tục bước thẳng, không lưu luyến nữa.
Cậu ra đi trong im lặng, cũng không nói với ai.
Bây giờ, Win chỉ muốn mọi người cũng quên đi cậu, như là Bright quên cậu.
Từ nay, Win Metawin sẽ biến mất, giống như là, tình yêu của Bright đối với cậu.
Biến mất mãi mãi.
________
Bright đang làm việc tại việc tại văn phòng, bỗng tâm trạng trở nên vô cùng khó chịu. Lo lắng, bồn chồn không yên, hắn cảm giác bản thân đang bỏ lỡ thứ gì đó.
Nhưng cuộc sống của hắn đang diễn ra rất ổn mà?
Chỉ là trong tim, vẫn là một khoảng trống rỗng.
Mỗi ngày tỉnh dậy đầu đều rất đau, tim cũng rất đâu, cảm thấy thấy nhớ, rất đau khổ, rất mong muốn.
Cuộc sống của hắn vui vẻ, hắn thì không. Dường như mỗi ngày là khổ sở mà sống.
Cảm giác thiếu hụt này khó chịu tới không tưởng.
Bright đứng dậy, đút tay vào túi quần, đứng ngắm bầu trời qua bức tường thực ra là tấm kính trong suốt sau lưng hắn.
Một chiếc máy bay chậm rãi lướt qua tầm mắt hắn.
Bright không biết mình đã đánh mất điều gì.
Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên làm hắn bừng tỉnh.
Bright cầm lấy điện thoại, mở loa, phát hiện là Winnie - hôn thê của hắn.
"Bright, không phải tối nay hẹn em đi ăn tối sao? Anh tan làm đừng qua đón em vội, em đang cùng bạn đi shopping. Tám giờ nhé, đừng quên!"
Bright cười cười trả lời cô.
"Tất nhiên rồi, anh có quên bao giờ đâu?"
"Được rồi, em cúp máy đây, yêu anh"
"Anh cũng yêu em, Winnie"
Tiếng điện thoại tút tút, Bright đặt nó xuống bàn, trầm tư một lúc, lại quay đầu tiếp tục ngắm phong cảnh bên ngoài.
Bầu trời hôm nay thật đẹp.
End. Lâu lâu làm tí ngược cho đau khổ nhỉ cả nhà iu.
Bảo hết truyện thật rồi không ai tin tức ghê.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro