Chương 27

【Odasaku luôn là bị hiểu lầm】

Chương 27

Tác giả: Vân Trường Hội

Edit: Moriarty4869

[ Odasaku, có chuyện muốn nói cho anh nghe. ] hệ thống lắc lắc đuôi mèo, đem hình ảnh mình chiếu ở trên màn hình, [ Độ tổn hại thẻ bài Disaronno đạt tới 30. ]

[ Độ tổn hại? Là bởi vì ống thuốc Sherry tiêm cho tôi sao? ]

Oda Sakunosuke sờ sờ khăn lông đắp ở trên mắt, độ ấm khăn lông dần dần tan đi, đầu ngón tay chạm đến một tia hơi lạnh. Trên bàn trà để một chậu nước ấm, anh gỡ xuống khăn lông, nửa chống thân thể đem khăn lông từ trạng thái gấp mở ra, đem nó ngâm ở nước ấm.

Chậm đợi tầm ba giây, lại đem khăn lông xách ra từ nước ấm, vắt khô, gấp gọn.

Trải qua một lần chườm nóng, thị lực amh đã dần dần đã trở lại, chẳng qua vì bảo hiểm vẫn là đi đắp đủ thời gian thì tốt hơn.

Anh nằm thẳng về chỗ cũ, tầm mắt đảo qua, tay giơ khăn lông tay ngừng ở giữa không trung. Khăn lông cho dù vắt qua vẫn còn ướt át, bọt nước chậm rãi tụ tập, tí tách một chút tích ở trên mặt Oda Sakunosuke.

Bọt nước ấm áp chảy xuống từ gương mặt Oda Sakunosuke, trượt xuống dưới cằm rồi bị một bàn tay tùy ý quệt đi.

“Đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi thực thể hóa.” Oda Sakunosuke nói.

[ Cũng không tính thực thể hóa, chỉ là hình chiếu 3D mà thôi, không thể rời đi anh quá xa, cũng chỉ có anh có thể thấy. ]

Mèo đen lười biếng mà ghé vào trên lưng ghế sô pha, trên cao nhìn xuống Oda Sakunosuke. Rõ ràng không há mồm nói chuyện, thanh âm lại như cũ xuất hiện ở trong đầu Oda Sakunosuke.

Nó giống một con mèo chân chính, nghiêng đầu cọ cọ sô pha, còn giơ tay liếm liếm lông.

Oda Sakunosuke đem khăn lông lại ngâm một lần, mới nhẹ nhàng chợp mắt, đem khăn lông ấm áp để ở trên đôi mắt.

Không biết là buồn ngủ hay là sao, thanh âm anh nói chuyện khàn khàn nặng nề: “Hệ thống, ngươi rốt cuộc……”

Hệ thống chuyên tâm liếm lông, nghe được Odasaku kêu nó, theo bản năng đáp: “Gì cơ?”

“…… Không có gì,” Oda Sakunosuke trầm mặc một lát, nói, “Muốn hỏi một chút độ tổn hại là chuyện như thế nào.”

Hệ thống cảm thấy rất kỳ quái, vì sao không khí lại nặng nề như vậy chứ? Odasaku ngữ khí cũng quái quái nha. Cái đuôi nó ở không trung lắc lư, lực chú ý lại rất nhanh bị nửa câu sau hút đi.

[ À à! Chính là mặt chữ ý nghĩa độ tổn hại độ đó, ] hệ thống đem âm thanh thiếu niên bình thản đổi thành shota hoạt bát ánh mặt trời, ý đồ sinh động không khí, [ Một tấm thẻ bài có thể xuất hiện tổn hại, siêu thị chỉ phụ trách bán ra không bảo hành cho nên hư hao là không thể chữa trị ở siêu thị. Chờ đến khi hư hao 100 nhất định phải rời đi thế giới này. ]

“Không thể đổi thẻ bài sao?”

[ Không được nha, ] hệ thống kiên nhẫn giải thích, [ Nếu là có thể vô hạn đổi thẻ, trật tự thế giới liền sẽ lộn xộn. Vì bảo hộ thế giới ý thức không chịu tổn hại, cũng là vì bảo đảm linh hồn chính ký chủ an toàn, hành vi đổi thẻ là bị mệnh lệnh cấm rõ ràng. ]

Oda Sakunosuke đột nhiên nhớ tới túi thuốc còn ở trong áo gió, hỏi: “Sherry làm thuốc có lẽ có thể chữa trị bộ phận tổn hại.”

Hệ thống cổ vũ: [ Anh có thể thử xem. Dù sao đối với anh mà nói, ăn không ăn cũng chưa ảnh hưởng, ăn nói không chừng có cơ hội khôi phục một chút độ tổn hại. ]

Oda Sakunosuke theo bản năng định gật đầu, khăn lông chảy xuống mũi mới phản ứng lại mình còn đang đắp mắt.

Xê dịch, đem khăn lông điều chỉnh tốt vị trí, đợi đến lúc hơi ấm tan hết.

Sửa sang lại phòng khách, Oda Sakunosuke từ túi áo lấy ra bình thuốc, quơ quơ, đủ mọi màu sắc, viên thuốc hoa hòe loè loẹt va chạm nhai, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Hệ thống mèo đen nhảy đến trên bàn, để sát vào từ trên xuống dưới mà xem, cảm thán nói: [ Ui trời! Thật sự giống như kẹo! Không nghĩ tới Sherry có tính trẻ con như vậy. ]

Nam nhân tóc đỏ suy tư một lát, lắc đầu phủ định: “Đây hẳn là ngụy trang, đem thuốc làm thành bộ dáng kẹo, lại giấu giữa, tỷ lệ bị phát hiện sẽ hạ thấp rất nhiều.”

Anh vặn ra cái nắp, đổ ra một viên, liền uống nước nuốt vào.

[ Thế nào, hương vị gì vậy? ] hệ thống tò mò hỏi.

Oda Sakunosuke mặt không biểu tình: “Đắng.”

“Đây là thuốc đắng nhất tôi từng ăn,” anh rất là kính nể, ánh mắt xem bình thuốc cũng mang theo kính sợ.

Cho nên ngay cả Oda Sakunosuke cũng không yêu uống thuốc, đặc biệt là đắng đến nỗi lưỡi cũng tê dại.

Hệ thống an ủi anh: [ Thuốc đắng dã tật. ]

[ Thuốc hữu hiệu sao? ]

Hệ thống nhìn thoáng qua thẻ bài, nói không. Không chờ Oda Sakunosuke thở phào nhẹ nhõm, nó lại bổ sung nói: [ Đây không phải vật phẩm hệ thống, không khởi hiệu nhanh được. Anh ngủ một giấc, ngày mai mới biết được kết quả. ]

Ôm ấp tâm thái cực kỳ phức tạp, Oda Sakunosuke nặng nề ngủ.

Ngày hôm sau, Oda Sakunosuke như cũ dậy thật sớm.

Hệ thống nói chào buổi sáng với ạn.

Phòng chính trên giường lớn nam nhân tóc đỏ khẽ nhúc nhích, xốc lên mi mắt, hoảng hốt ở trong mắt chợt lóe rồi biến mất, nhanh chóng thanh tỉnh. Cặp mắt xanh xám kia hôi giống trời quang trước biển rộng, trầm tĩnh mà lại ôn nhu. Tóc anh hỗn độn, chống cánh tay ngồi dậy, chăn mỏng chảy xuống, khó khăn lắm che đậy eo bụng amh, lộ ra ngực và cơ bụng rắn chắc ngực cùng xinh đẹp.

Oda Sakunosuke trần trụi cánh tay ngồi ở trên giường, mới vừa tỉnh ngủ nên tiếng nói hơi hơi có chút mất tiếng. Anh gãi gãi tóc, đáp lại nói: “Buổi sáng tốt lành.”

Câu thứ hai anh nói là: “Độ tổn hại có biến hóa không?”

[ Có nha. ] hệ thống khụ một tiếng, [ Khôi phục một chút. ]

Ừm?

Oda Sakunosuke không hiểu, mờ mịt nhìn thoáng qua mèo đen nhảy đến trên chăn, đôi mắt diều sắc mèo đen tràn ngập vui sướng khi người gặp họa.

[ Chúc mừng anh, độ tổn hại anh từ 30 hạ xuống đến 29. Thuốc Sherry là hữu hiệu, chẳng qua một trình độ khôi phục của một viên thuốc rất nhỏ. ] hệ thống nói. Nó không phần còn lại nói ra, nhưng nó biết Odasaku khẳng định hiểu.

Oda Sakunosuke quả nhiên hiểu, anh trầm giọng nói: “Cho nên tôi mỗi ngày đều phải đúng hạn uống thuốc?”

[ Đúng vậy, ] hệ thống nhịn không được, cười rất lớn tiếng, [ Thuốc không thể ngừng nha! ]

……

Oda Sakunosuke ngồi ở tại chỗ trầm mặc vài giây, thu thập tốt tâm tình, rất nhanh tiếp nhận được giả thiết mới “Thuốc không thể ngừng”.

Một tiếng chuông dễ nghe vang lên.

Oda Sakunosuke xốc lên chăn xuống giường, hơi hơi khom lưng, từ trên tủ đầu giường cầm lấy di động, đưa lưng về phía cửa sổ nghe điện thoại. Tầm mắt anh dừng lại trên mèo con nằm giữa giường cười cười bắt đầu ngây ngốc nghịch đuôi mình, một chút nắng sớm chiếu vào phòng, tạo ra vài vệt nắng nhẹ nhàng.

"Ừm? Xin chào ——”

“Buổi sáng tốt lành, Disaronno.” Đầu kia điện thoại là một giọng nam ôn nhuận, “À, tôi là tới thuật lại thông báo của Gin.”

--------

Moriarty4869: Nhiều người muốn tiếp tục vậy thì tôi phải cố gắng thôi
(~ ̄³ ̄)~

Định làm một chương dài chúc mừng ai ngờ tác viết ngắn quá..

Hẹn mọi người chương sau dài hơn~
 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro