chap 2: tử thần chối bỏ, hố sâu lạnh lẽo.

˓˓nước mắt ngoài cửa u sầu,
cớ sao người lại trầm luân.
linh hồn thất lạc bốn phương,
tìm kiếm một mảnh chân tình. ˒˒

sau cái ngày định mệnh ấy, linh hồn tôi đã lưu lạc cõi trần đời một khoảng thời gian mà tôi chẳng nhớ nữa. hôm nay, khi tôi đang bay nhưng con đường quen thuộc ấy đã gặp hai người. họ nhìn thấy, nói với tôi những cổ ngữ hết sức khó hiểu.

" ѕασ ¢σ́ мσ̣̂т ℓιηн нσ̂̀η вι̣ ℓυ̛υ ℓα̣¢ яα ηнα̂η gισ̛́ι ¢нύ̛? "

" ¢α̣̂υ вᾰ́т кιє̂̉υ gὶ να̣̂у??? "

" ѕασ тσ̂ι вιє̂́т đυ̛σ̛̣¢ ¢нύ̛? "

hai người nhìn thấy vẻ mặt của tôi thì hiểu, chắc là có kẻ âm sai nào làm biếng quên nhiệm vụ đây mà. một người trong số đó, dùng ký hiệu bằng tay nói tôi đi theo họ. tôi gật đầu.

thì, một cánh cổng xuất hiện một cách lạ lẫm ở trước cửa hàng nhưng chẳng ai thấy nó. những họa tiết như quỷ dữ cuộn trào muốn thoát ra lại bị vô số bàn tay giữ lại. như một bức tranh mĩ lệ từ cõi chết tử thần.

tôi theo hai người từng bước vào trong cánh cổng, gặp một người phụ nữ khuôn mặt ngài bị màn đêm che giấu, chất giọng âm u khiến sống lưng tôi lạnh lẽo như bị mún vào làng nước lạnh giá của mùa đông vang vọng trong từng ngõ ngách bốn phương.

tôi quỳ xuống, chưa kịp lên tiếng thì người kia đã nói.

" trần gian ngõ ngách bốn phương, ấy sao ngươi lại lưu lạc không thấy? thân tàn ma dại vì tình, cớ sao vẫn không buôn bỏ chấp niệm? "

những câu nói đâm trúng vào nỗi lòng tôi, những mảnh hồi ức rời rạc chữ 'tình' bên một người ấy. dù không hỏi người trước mặt là ai, tôi vẫn biết mơ hồ ngài là Quảng Cung Công chúa. (Quảng Cung Công chúa trong thần thoại Việt Nam là người cai quản cõi âm phủ, đứng trên Thập Điện Diêm Vương chịu trách nhiệm phán xét linh hồn người chết.)

"xin thưa, chỉ còn mảnh kí ức mờ nhạt nhớ hay thương ai, chả nhớ nỗi rồi. gặp gỡ một người khó duyên, yêu một người do con phải lòng. "

"vậy giờ ngươi muốn đi đầu thai? "

"... "

tôi lặng im nghe câu hỏi ấy không đáp lại, vì tôi chưa muốn đi. những mảnh ghép ấy như kéo tôi lại, nỗi muộn phiền trong tôi càng nặng trĩu. nhìn thấy tôi như vậy ngài nói.

" vậy, ngươi có muốn du ngoạn dân gian. tìm lại những mảnh ghép rời rạc kia? "

" thật sao ngài, con xin cảm ơn ngàn vạn lạy. "

"miễn đi, ta không cần. giờ tạm biệt. "

nghe ngài nói tôi chưa kịp hiểu, thì một hố sâu ngay dưới chỗ tôi quỳ. tôi bị rơi, rơi xuống một hố sâu tĩnh lặng. giọng nói cuối cùng của ngài vẫn vang vọng trong đôi tai tôi.

" chúc ngươi có một chuyến đi vui vẻ. "

vui vẻ ư? miệng tôi bất giác lẩm bẩm hai từ ấy. như một thói quen ghi nhớ. để rồi khi tôi nhận ra ngài ấy, không nói tôi đến thế giới nào. linh hồn nhẹ như không trung của tôi đã có sự biến đổi, ánh sáng ở dưới chân đã rõ dần.

tôi rơi xuống một bãi cỏ xanh, mái tóc đỏ lướt qua quen thuộc mà tôi chẳng nhớ. đôi mắt tôi mơ màng ôm lấy anh như những ảo mộng tan biến. giọng nói khàn khàn, ánh nhìn anh dần tắt đi.

"Oda... Saku... "

người ôm tôi trong lòng đang vội vã chạy đi. tiếng *rầm* được bật mở.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ango#bsd