1. Huyết vị cà chua + Bóng bay trọng lượng

Yokohama đang trong thời kỳ yên lặng hiếm có, cứ ngỡ khoảng thời gian này sẽ kéo dài thêm lâu chút, nhưng không ngờ......

Vào một ngày nào đó, trên bầu trời của Yokohama xuất hiện một cái màn sáng, giống như là màn hình máy chiếu, chiếm nửa cái không trung của thành thị này, cho dù người ở nơi nào, đều có thể thấy rành mạch.

Người thường ban đầu cũng thực kinh hoảng, nhưng sống trong thành thị đầy phong ba này, mọi người đều thói quen, nhìn nó cũng chẳng giống là vật có hại gì.

Nhưng những người có năng lực đặc biệt — dị năng giả, lại có suy nghĩ khác.

Bọn họ ngửi thấy được drama hương vị.

Nhất là canh ba duy trì cân bằng của thành phố cảng này, càng là có loại cảm giác, không thể thiếu bọn họ được.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào màn hình lớn, chú ý đến nó sẽ có tác dụng gì.

Thực mau, bọn họ liền sẽ biết.

Trên màn hình lớn lập loè như TV kiểu cũ chờ đợi bắt sóng, sau đó một dòng chữ đánh máy xuất hiện ở giữa màn hình, nhìn như là tên của một bộ phim.

Văn Hào Dã Khuyển • Quái Bệnh Thế Giới

Thực tốt, mọi người đều đọc hiểu tên, nhưng Văn Hào? Có gì liên quan sao?

Còn Dã Khuyển, thực thích hợp bọn họ đâu.

Edogawa Ranpo hôm nay không có ra nhiệm vụ, ở trong trinh thám xã mà nhai khoai tây chiên 'răng rắc', Fukuzawa Yukichi mở ra cửa văn phòng, cau mày hỏi Ranpo: "Ranpo, cái này?"

Edogawa Ranpo được xã trưởng hỏi chuyện vui vẻ đáp lời, nhưng ánh mắt lại thực không xác định, giống như không muốn thừa nhận giống nhau: "Là xem phim nha, xã trưởng coi như đang xem điện ảnh đi."

Fukuzawa Yukichi thực tin tưởng Edogawa Ranpo, gật đầu, nhưng không có về văn phòng, mà là ngồi trên sô pha nhìn màn ảnh lộ ra ngoài cửa sổ.

Màn ảnh bắt đầu chiếu, mọi người nghe được tiếng bước chân, sau đó nghe được thanh âm mà đa số người đều cảm thấy quen thuộc.

"Mori tiên sinh chỉ biết bóc lột sức lao động trẻ em, xứng đáng bị người đồn là biến thái! Cư nhiên dùng một lọ dược vật lừa gạt ta, đợi xong nhiệm vụ này, liền trộn chất tẩy rửa vào dầu gội của hắn!"

Là Dazai / Dazai tiên sinh / hỗn đản Dazai thanh âm!

Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến một cái tên, tuy rằng thanh âm nghe đến thực non nớt, nhưng là không giấu được sự quen thuộc a.

Ozaki Kouyou đưa tài liệu đến văn phòng thủ lĩnh, liền nghe đến như vậy, mỹ nhân yểu điệu cười trêu cấp trên cũng như thủ lĩnh của cảng Mafia: "Ougai-dono bị Dazai nhớ thương đầu tóc đâu."

Mori Ougai: Nở một nụ cười không mất lễ phép.jpg

Dazai Osamu đi ra giữa màn ảnh, hắn đang xoay người để xem phía trước liền bỗng nhiên bị cự vật từ xa tạp tới, may mắn vì đang xoay người nên nhanh chóng mượn lực né tránh, nhưng trên eo vẫn là bị đụng phải.

Cát đất bay tứ tung, có vài mảnh vỡ sắc nhọn bay đến gần Dazai Osamu, cắt ra một vết hoa ngân, chỉ là trầy da mà thôi.

Nhưng một vết thương nhỏ như vậy làm Dazai Osamu ánh mắt trầm xuống, hắn cả người đều tỏ rõ thực không vui.

Từ xa đến gần có thanh âm trương dương phiêu đến, đối phương mở miệng nói: "Tiểu quỷ, đến đây làm gì."

Ngay sau đó giống như ngửi được hương vị không nên xuất hiện ở chỗ này, đối phương bị bụi mù che khuất khuôn mặt thấy không rõ biểu tình, nhưng thanh âm nghe thực nghi hoặc: "Từ đâu ra cà chua?"

Dazai Osamu không nói hai lời móc ra thương đối với đối phương chính là tam liền bắn.

Mẹ nó, hắn thực chán ghét có người nói hắn như vậy.

Mọi người: A này......

Đây cũng là thứ bọn họ có thể xem sao?

Nakahara Chuuya ở trong văn phòng cười càn rỡ, gặp được cảnh xấu mặt của tên hỗn đản kia, khịa trước tính sau.

"Hahahahahaha, cà chua Dazai hahahahaha cách —"

Vui quá hoá buồn là đây chứ đâu.

Dazai Osamu, hắn đã nhìn ra, giống như xác chết trôi mà nằm liệt trên ghế.

Mọi người nhìn hắn, thực tò mò nhưng cũng không dám tiến lên hỏi.

Màn hình không để ý đến bọn họ, lại thực vô tình mà tiếp tục chiếu phim.

Bụi mù tan đi, lộ ra mái tóc màu cam rực rỡ dưới ánh mặt trời, ba viên đạn đều bị dị năng lực khống chế không thể đến gần, sau đó bàn tay vung lên, bọn chúng đều bay ra ngoài.

Quất phát thiếu niên lướt nhanh giống như bay tới gần, nắm lấy tay cầm súng của Dazai Osamu, muốn đánh rớt khẩu súng, lại bị Dazai Osamu dùng xảo kình tránh thoát.

Có lẽ là động tĩnh hai người gây ra quá lớn, bức tường bên cạnh đều bị chấn sập, từ bên trong gió luồn qua, không ngừng thổi đến, Dazai Osamu chỉ chớp mắt một cái, liền thấy thiếu niên tóc màu quất có đôi mắt màu xanh lam kinh ngạc trợn to, sau đó không phản ứng lại bị gió thổi bay đi.

Dazai Osamu: "......"

Thực vô ngữ.

Ai nhìn đến một màn này cũng rất im lặng.

Trọng lực sử bị gió thổi bay đi?

Thực hợp lý sao? Không phải là trong màn hình vị này muốn trải nghiệm cảm giác nhẹ như lông hồng đi?

Edogawa Ranpo đều kinh ngạc, nhưng chỉ một chút, manh mối cũng có, chỉ là không nghĩ tới tầng này thôi.

Nakahara Chuuya lúc này không cười, Chuuya chính đang nghiêm túc mà suy nghĩ tại sao chính mình lại bay đi.

Từ ban đầu màn hình chiếu cho ra cái tên "Văn Hào Dã Khuyển • Quái Bệnh Thế Giới", đến Dazai tên kia vết thương bay ra mùi cà chua, kết hợp lại——

Tê! Không, Chuuya từ chối suy nghĩ này!

Xa ở căn tầng hầm nào đó, lão thử nhìn qua máy truyền tin chiếu ra màn hình lớn giữa không trung, hắn có chút rầu rĩ lẩm bẩm: "Nếu là quái bệnh thế giới, vậy chắc hẳn 'ta' cũng sẽ có. Cái này sẽ là một biến số đối với lý tưởng ta muốn thực hiện......"

Bên cạnh đột nhiên ló ra một cái đầu, chú hề cười hì hì mà lại vui sướng nói: "Thực hiếu kỳ Fedya sẽ là loại quái bệnh gì đâu~"

"Nếu vậy Nikolai cũng sẽ có." Fyodor Dostoevsky mỉm cười bật lại.

Nikolai Gogol không để ý, áo choàng vung lên, lắc mình xuất hiện bên cạnh, lại biến mất, chỉ để lại câu nói còn chưa tiêu tán trong không khí: "Tự do điểu chính là sẽ đánh tan mọi gông xiềng nha!"

Fyodor lại không phải thực tán đồng với cậu ta, lắc đầu, Nikolai còn thực đơn thuần đâu.

Nhìn cũng biết sẽ liên luỵ chặt chẽ, cho dù là tự do điểu, cũng sẽ tự nguyện mà bị giam cầm trong lồng.

———

Là màn hình lớn phát sóng trực tiếp theo mong muốn của một vị độc giả nên NovelToon, bản thảo cũ thì đợi mình xem như phiên ngoại thả ra (còn nếu có idea lại viết thì là câu chuyện khác).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro