12. Gặp lại + Sương mù
【 Quay lại với hiện tại, Nakajima Atsushi đang trong tiệm ăn trà chan canh liền thấy Akutagawa Ryuunosuke đi ngang qua, cậu vội bật dậy chạy ra mời người vào bên trong. Cũng vừa lúc Akutagawa Ryuunosuke đang có chút đói bụng cũng liền không từ chối.
Phục vụ đưa lên chè đậu đỏ, Akutagawa Ryuunosuke cúi đầu ăn từng ngụm, Nakajima Atsushi lén lút xem hắn, bầu không khí yên lặng đến kỳ lạ.
Ăn đến một nửa, Akutagawa nhìn qua, Atsushi vội vàng cúi đầu lùa như gió cuốn mây tan, trong chốc lát liền giải quyết xong, bên cạnh là từng chồng chén cao chót vót.
Akutagawa ăn xong phần mình, thấy Atsushi vẻ mặt mộng ảo nhìn hắn liền đưa qua một ánh mắt sắc bén.
"Nhìn cái gì?"
Ô ô ô, thực hung dữ. Atsushi ở trong lòng khóc chít chít ở bên ngoài lại cố tỏ vẻ thong dong nói: "Đã lâu không thấy, Akutagawa tiên sinh."
"Ừm." Thực ra cũng không lâu lắm.
Và thế là lại lâm vào trầm mặc.
Nakajima Atsushi vuốt đầu hỏi đông hỏi tây: "Ngài thích chè đậu đỏ sao? Tôi thích trà chan canh, có thể ăn hoài không ngán!"
Akutagawa nhìn sang chồng chén, gật đầu.
Không khí lại một lần rơi vào im lặng.
Atsushi hết lời để nói, cuối cùng chỉ có thể gọi phục vụ tính tiền, nhưng mà lại bị Akutagawa trả trước, cậu nghi hoặc nhìn qua, chỉ thấy Akutagawa tiên sinh mày hơi nhíu lại nói: "Trông cậu nghèo thế để dành cho bữa khác đi."
Ách, không phải, phần ngài chỉ có một mà......
Atsushi tay giơ không kịp ngăn lại Akutagawa trả tiền tâm, khổ não mà ôm đầu ngồi trên ghế.
"Sao, bất mãn?"
Akutagawa hàng lông mày nhợt nhạt đều nhíu lại, nguy hiểm mà nhìn cậu ta.
Atsushi vội không ngừng lắc đầu, nhưng mà vẫn là nhỏ giọng nói: "Chính là, tôi muốn trả ơn lại cho tiên sinh, ít nhất tính tiền cũng để tôi làm chứ......"
"Lần sau đi." Akutagawa nghĩ lại cũng đúng, còn lần sau là khi nào liền không xác định.
Atsushi lại không để ý, vui vẻ gật đầu, tính toán lần sau lại gặp liền kéo người vào tiếp, nói gì cũng phải đãi một bữa thịnh soạn, cậu có việc làm rồi, có thể trả nổi!
Chỉ là đừng có là cao lương mỹ vị là được, vẫn một chữ, nghèo.
Trong mắt hiện lên một tia ý cười thực nhạt, chợt loé mà qua, Akutagawa Ryuunosuke đứng lên, nói lời chào.
"Tại hạ cần phải đi" nghĩ nghĩ bổ sung thêm, "gặp lại sau."*
Atsushi đưa lên một nụ cười rạng rỡ: "Akutagawa tiên sinh, lần sau gặp lại!" 】
Phân cảnh lần này chiếu thực dài lâu, còn chưa có vẻ là kết thúc, đến giờ tan làm Nakajima Atsushi liền như một trận gió cuốn vọt ra ngoài chạy thẳng về ký túc xá dành cho nhân viên của Võ Trang Trinh Thám Xã, để lại một đám cười hì hì đồng nghiệp.
Atsushi lén lút từ khung cửa sổ nhìn ra ngoài màn ảnh treo trên cao, thở dài, này đều là ngày gì a, tại sao lại chiếu hai ta lâu như vậy, rõ ràng những tiền bối trước đều là một cảnh thoáng qua mà qua.
Đặc thù đãi ngộ này ai muốn liền lấy đi, cậu chịu không nổi bậc ân sủng này.
Quá muốn mệnh aaaaaaaaaaaaaaaa!
Lưu Mặc: Tỉnh tỉnh đi, cậu chính là nhân vật chính, không chiếu cậu chiếu ai?
Còn về Akutagawa...... ách, Akutagawa hắn đang bận làm nhiệm vụ, đêm xuống chính là sân nhà của Cảng Mafia, cho nên nghiệp vụ cũng trở nên nhiều, lại nói màn ảnh chỉ toàn là hỗ động của hắn cùng Jinko, ai thích xem thì xem, hắn siêu bận!
Mỗi lần nhìn lên trời tim liền giống muốn tắc nghẽn, thực khó chịu.
"Baka Jinko, đều là lỗi của cậu ta!"
Akutagawa Ryuunosuke mặt đã hung sẵn lại càng trở thêm hung lệ hơn, ra tay cũng càng độc ác.
Chúng thuộc hạ: Run bần bật. [Tráng hán ôm đoàn sưởi ấm.jpg]
【 Kể từ hôm đó trở đi, hai người cũng thường xuyên chạm mặt, cùng nhau đi một đoạn đường, hoặc là cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng lại như gặp nhau chào rồi đi, mặc dù chỉ là những hành động đơn giản, lại cho người ta cảm giác rất thư thái.
Ngay cả xưng hô cũng đổi, có lẽ là vì Nakajima Atsushi đề nghị, Akutagawa Ryuunosuke thật sự đổi sang "Atsushi" mà gọi cậu. Đương nhiên, Nakajima Atsushi cũng đổi xưng hô khi gọi Akutagawa Ryuunosuke.
Nhưng với thành phố trứ danh dị năng giả chi đô, hỗn loạn luôn là sẽ bất thình lình diễn ra.
Làn sương trắng mờ ảo tràn ngập mỗi ngóc ngách của Yokohama, người thường lặng im không tiếng động biến mất, thỉnh thoảng có tiếng hét cùng với tiếng giao phong kịch liệt truyền đến.
Nakajima Atsushi vội vàng né tránh đi hổ trảo, kim sắc hổ nhãn nhìn chằm chằm cậu, chòm râu rung rung, giống như là đang cười.
Cậu cảm thấy lão hổ như đang chơi đùa với nhóc con nhà nó. Đúng vậy, cậu chính là nhóc con đó.
"...... emmm, hello?" Atsushi thử thăm dò mà chào lão hổ một tiếng, trong lòng lại không cho rằng nó sẽ đáp lại.
Nhưng ra ngoài dự đoán của Nakajima Atsushi, lão hổ vậy mà ngừng lại, vươn móng vuốt vỗ đầu cậu, không quá mạnh để cậu ngã ra sau, nhưng cũng đủ để cậu nhận thấy "sự quan tâm của trưởng bối" nặng thế nào.
Đang lúc một hổ một người thâm tình đối diện, cách một bức tường truyền ra tiếng đánh nhau, Nakajima Atsushi cùng lão hổ vòng qua sau nhìn xem, liền thấy Akutagawa Ryuunosuke đang đấu với hắc thú.
"Ryuunosuke-kun!?" Nakajima Atsushi kinh ngạc hô, sau đó vội tiến lên muốn giúp đỡ lại bị Akutagawa Ryuunosuke ngăn lại.
"Khụ khụ, tại hạ có thể!"
Những lúc như này Atsushi mới thấy rõ Akutagawa cố chấp cỡ nào, cậu lo lắng mà ngồi một bên cùng lão hổ nhìn xem trận chiến tay đôi này.
Một lát, quả nhiên Akutagawa Ryuunosuke đánh bại hắc thú, thu hồi dị năng của mình, quay qua nhìn Nakajima Atsushi liền thấy một người một hổ ngây thơ nghiêng đầu nhìn hắn.
"............"
Akutagawa Ryuunosuke trừng mắt nhìn Nakajima Atsushi, chỉ vào lão hổ nói: "Không thu phục nó, để lại làm toạ kỵ à?"
Nakajima Atsushi não bộ đột nhiên vô thức truyền phát tin Akutagawa cưỡi hổ đi trước, cảm thấy ý này được, theo bản năng liền gật đầu, đổi lấy ánh nhìn giết chóc từ Akutagawa.
"Không phải, Ryuunosuke-kun, giờ tôi liền đi thu phục nó!" Cầu sinh dục cực cường hổ con vội vàng chắp tay đối với lão hổ sau đó phá nát thuỷ tinh ở trên trán nó.
Akutagawa lúc này mới vừa lòng, thu hồi lão hổ về Atsushi mới có năng lực tự vệ.
"Kế tiếp muốn làm gì?" Akutagawa Ryuunosuke hỏi.
Nakajima Atsushi nghe thế liền nói: "Tìm xem còn có ai ở gần đây." Nếu là người trong xã liền giúp một phen.
Akutagawa Ryuunosuke gật đầu, hai người đều ăn ý cho rằng nếu tìm thấy tổ chức của mình liền ai về nhà nấy, còn không có thì tiếp tục đi cùng nhau. 】
Sương mù? —— Đây là người thường nghĩ.
Shibusawa tới. —— Đây là kịch bản tổ nghĩ.
Nguy hiểm! —— Đây là biết kế tiếp có nguy hiểm người nghĩ đến.
Tới rồi tới rồi, danh hoạ "đồ long" mà chúng ta thích sắp tớiiii!!! —— Đây là suy nghĩ của những người theo trường phái cp là thật còn tôi là giả.
Hình như có gì đó không hợp đội hình mới lạc vào tới......?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro