13. Bảo thạch nhân ngẫu
【 Ở một hướng khác, Nikolai Gogol cùng Nakahara Chuuya chạm nhau, thực ra là Gogol chủ động xuất hiện giam cầm bước chân của Chuuya.
Bạn thân đã nhờ thế thì phải làm thôi~
Chuuya nhận được tin nhắn của Dazai, hắn lại là một cái câu đố người, mặc dù mãi mới xác định được vị trí, thì tên hề này lại xuất hiện chặn đường.
Có chút bực bội.
Hai người hoài tâm tư khác nhau đứng hai bên, ai cũng không nhường ai.
"Tránh ra." Nakahara Chuuya không kiên nhẫn nói.
Nikolai Gogol cười hì hì trêu tức: "Hiện tại không được~" 】
Yokohama ban đêm cũng thực làm người mê luyến, nhất là khi ở trên vòng đu quay mà nhìn trên cao bao quát hết cả thành phố.
Nhưng ở nơi ánh sáng không thể chiếu đến, là khu vực cấm chỉ có những người trong giới mới có thể bước chân vào.
Từ khi màn ảnh xuất hiện, đây là lần đầu tiên chiếu xuyên suốt đến tận ban đêm như bây giờ, giống như thể đây là lần cuối cùng cho nên dồn lại chiếu chung một lần vậy.
Bởi vì sự bất thường hiếm thấy này mà lượng công việc trong đêm cũng suy giảm, Nakahara Chuuya về đến nhà, mới vừa cắm chìa khoá vào liền nghe thấy giọng nói của chính mình từ trên không trung truyền xuống. Cậu ngẩng đầu lên nhìn xem, liền thấy một cái khác chính mình cùng【Nikolai Gogol】trong trạng thái giằng co.
"Cùm cụp"
Cửa mở, nhưng lại không phải do Nakahara Chuuya mở khoá.
Một loại dự cảm bất tường trỗi lên trong lòng.
Không phải là......
"Mừng em về nhà nha, sên nhỏ~" Dazai Osamu cười híp mắt ló đầu ra.
Nakahara Chuuya có bị ghê tởm đến, da gà đều nổi lên, nhanh tay đóng sầm cửa lại sau đó không do dự xoay người rời đi.
Phía sau lại không dứt mà truyền đến ma quỷ thanh âm: "Đáng thương công tác cuồng cán bộ tiên sinh, ngay cả cùng vị thể đều phải tăng ca, không biết có phải vì vậy mà lớn không được nữa nha!"
Cán bộ tiên sinh dừng lại bước chân, đi mà quay lại kéo áo kẻ xâm nhập dân trạch nào đó ra góc khuất.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả đường phố.
Không nói đến đôi cộng sự cũ ôn lại "tình xưa", những người khác đều về nhà tắm rửa ăn tối ngủ nghỉ, chỉ có những quý bà quý ông trong bí ẩn là thuỷ thủ cứ vẫn tiếp tục đêm cuồng hoan.
【 Oda Sakunosuke phát hiện bọn nhỏ biến mất, chỉ còn mình hắn với đống giấy bản thảo trên bàn. Ngoài cửa sổ sương mù mờ mịt, loáng thoáng loé lên một chút ánh sáng, kèm với tiếng kêu thảm thiết từ nơi xa.
Cảm nhận đến bản thân không có dị năng lực, Oda Sakunosuke khó hiểu, màu lục bảo đôi mắt đều mang lên nghi hoặc cảm xúc.
Giống như trong một giây toàn thế giới đều biến dạng, mặc dù Yokohama luôn là xuất hiện đủ loại tranh đấu khác nhau, nhưng mà kỳ dị như thế Oda Sakunosuke vẫn là lần đầu gặp.
Nếu hắn nhớ không sai, lúc trước Dazai có nhắc tới dị năng lực cùng loại...?
Nói cái gì, sương mù lên, dị năng tróc, người thường ẩn.
Bọn nhỏ có vẻ không cần phải lo lắng, nhưng mà kế tiếp Oda Sakunosuke lại rối rắm, là đi ra ngoài xem xét vẫn là ở tại trong nhà cày chương đâu? Dù sao trưa mai đã là hạn chót gửi bài......
Oda Sakunosuke thực phiền não, trên giấy chỉ mới viết được mấy hàng, chỉ có thể ở trong phòng đuổi tiến độ. 】
Ai~ Mỗi lần【Odasaku】xuất hiện không phải ở bồ câu hoặc là ở viết văn, không nhắc gì nhiều về cuộc sống thường ngày của bạn thân thế giới song song, nhưng Dazai vẫn là bị trong màn ảnh một góc kệ sách hấp dẫn, không có gì chứng cứ, nhưng Dazai có thể khẳng định chính là tác phẩm của【Odasaku】.
Quả nhiên, vẫn là rất muốn đọc tiểu thuyết của Odasaku a......
【 Dazai Osamu, Fyodor Dostoevsky cùng một người nam nhân tóc trắng khác ngồi ở cùng nhau, đều thay đổi bạch tây trang, nhìn thánh khiết lại ưu nhã.
Shibusawa Tatsuhiko • Bảo thạch nhân ngẫu — không biết rằng bản thân đã từng chết đi, quái bệnh cùng dị năng khiến hắn trở thành một con rối đá quý hình người. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, làn da ngọc trai trơn nhẵn bóng loáng, hai viên hồng ngọc tròng mắt mỹ lệ lại tươi đẹp, tóc phảng phất sáng lên từ hàng ngàn hàng vạn viên thạch anh dạng sợi kết hợp với nhau.
Nói không ngoa, Shibusawa Tatsuhiko hiện giờ cả người là bảo.
Hắn nâng tay lên chỉ về nơi xa ánh lừa lập loè, nụ cười rụt rè mang theo tố chất thành kinh: "Thật mong đợi a, không biết sẽ thu thập được loại đá quý hi hữu nào không......"
"Shibusawa-kun thật đúng là yêu đá quý." Fyodor Dostoevsky chống cằm theo hướng tay Shibusawa Tatsuhiko chỉ nhìn lại, ánh mắt không hề thương tiếc chi ý, thậm chí còn mang theo nhảy nhót chi tình.
Này sao lại không phải là góp gạch vào lý tưởng của hắn đâu?
Dazai Osamu hiếm thấy mà vén tóc qua tai, nhìn cả người lịch sự nhã nhặn, chỉ là nụ cười trông thực giả, tựa lưng vào ghế dư quang đánh giá hai người còn lại.
Hiện trường có: Kịch bản tổ chi nhất bùn đen tinh, kịch bản tổ chi nhị hảo tâm người Nga, chỉ có người thành thật Shibusawa tựa như dê lạc vào bầy sói mà không tự biết.
Đêm nay Yokohama chú định là một cái không miên chi dạ. 】
Màn ảnh lúc này lại chuyển cảnh tượng, nhìn trên trời cao ba cái soái ca cùng nhau tổ chức buổi tiệc trà, có chút buồn cười lại mang theo một loại không nói rõ nguy hiểm.
Không phải sao, ba nam nhân góp thành một cái tuồng, trong đó sân khấu là Yokohama.
Tuy màn ảnh đa phần hãm hại là nhiều, nhưng xem được đến một thế giới khác, cũng ít nhiều gì ảnh hưởng đến bọn họ.
......
Nakahara Chuuya đánh tể một trận liền cả người thoải mái, thấy bản mặt tên khả ố này ăn diện cũng đều không đau không ngứa bình luận một câu: "Còn khá xinh đẹp."
Dazai Osamu nằm liệt trên mặt đất, từ dưới nhìn lên Chuuya có vẻ cao hơn thường ngày, nhưng là view này không tránh khỏi sẽ chú ý đến đôi mắt lam tựa biển cả rũ xuống nhìn hắn, giống như thần minh nhìn xuống hắn tín đồ, nhưng lại mang theo khói mù hồng trần.
Trong lòng khẽ run.
Hắn biết, nhưng hắn không nghĩ lý giải.
———
Kế tiếp thì mình sẽ nhảy nhanh qua, trở về chua chua ngọt ngọt phấn hồng ha 🌚
Mà sao tả Tatsuhiko giống như là Mary Sue ngũ thải ban lan dị 🥲
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro