15. Star Tears
Sau khi kết thúc sự kiện sương mù với thành tựu đồ long lưu truyền khắp thành phố, ống quay cũng cuối cùng về lại với hai nhân vật chính của phân cảnh này.
〖 Xin chào các vị người xem đến từ thế giới khác, bởi vì chính chủ đối với đoạn phim phía sau có chút ý kiến nhỏ, cho nên kéo dài đến nửa đêm như vậy mới đi vào chính đề, thực xin lỗi. 〗
〖 Hắn không muốn cho càng nhiều người xem, nên mới chọn ở lưu lượng người không như vậy đại ban đêm, thỉnh tha thứ hắn. 〗
Bỗng nhiên trên màn ảnh lại xuất hiện văn tự lập loè ánh sao đầy màu sắc, Lưu Mặc giải thích vì sao hôm nay chiếu đến khuya như vậy, ân, còn có vẻ sẽ xuyên đêm suốt sáng.
Còn có 'chính chủ' được nhắc là ai, mọi người đều không nghi ngờ gì cả, ngoại trừ【Akutagawa Ryuunosuke】hoặc【Nakajima Atsushi】thì còn ai vào đây.
Nakajima Atsushi có chút tò mò, có cái gì không thể chiếu sao? Không đến mức đi?
Cậu tuy nói từ bỏ không muốn xem vậy thôi, chứ thực ra cũng tò mò một thế giới khác chính mình sẽ như thế nào, cơ hội lần này rất khó được, nếu đã thấy vậy nhìn xem.
【 Yokohama tuy vừa trải qua nguy cơ, nhưng những người còn tồn tại đều bắt đầu đâu ra đấy mà tái kiến thiết quê nhà của họ.
Đã hơn một tháng trôi qua, hôm trước toàn xã còn tổ chức sinh nhật cho Yosano Akiko. Nói thật thì rất vui, nhưng Nakajima Atsushi chính là vẫn có cái gì đó không yên lòng.
Đã lâu chưa thấy qua Ryuunosuke, không biết hắn đang làm gì?
Nakajima Atsushi xách theo túi đựng nguyên liệu thức ăn về ký túc xá, quyết tâm làm một món thật ngon để lúc gặp mặt có thể cho Akutagawa Ryuunosuke ăn.
Người bị Nakajima Atsushi nhớ nhung kia thì lại vẫn cường độ cao công tác, hắn lúc này đang ở chi nhánh của tổ chức tại ngoại quốc, nhận lệnh từ thủ lĩnh mà xuất ngoại đã hơn một tháng, hắn thực tưởng niệm đồ ăn Nhật, cũng sẽ nhớ đến cậu thiếu niên kia.
Akutagawa Ryuunosuke thực chất cũng chỉ hơn Nakajima Atsushi hai tuổi, nhưng vì lăn lê bò lết nhiều trong xã hội mà hắn thành thục rất nhiều, cũng vô ý thức mà xem Nakajima Atsushi là hậu bối của mình.
"15 ngày nữa, không biết tại hạ có kịp không." Akutagawa Ryuunosuke buông bút, xoa mi tâm ngửa đầu ra sau ghế lẩm bẩm.
Nhưng mà không thể.
Thủ lĩnh vung tay lên, thông qua thư gửi cùng điện thoại liên hệ, Akutagawa Ryuunosuke ở phía bên kia đại dương đều có thể cảm nhận được khí chất thượng vị giả của Mori Ougai, hắn gật đầu nhận lệnh, nhưng trong lòng có chút tiếc nuối.
Giáng Sinh này không thể cùng Atsushi gặp nhau rồi.
Lần gặp mặt cuối nghe cậu nói sẽ học nấu ăn, hắn cứ nghĩ sẽ được nếm thử nhanh thôi...... 】
Akutagawa Ryuunosuke & Nakajima Atsushi: Không thể nào!
Này giống bước dạo đầu của sự rung động rồi, mặc dù Atsushi chưa từng có mối tình nào, nhưng không có nghĩa cậu không nhìn ra a!!
Kế tiếp có phải hay không tương tư sau đó gặp nhau sau đó ly biệt vì cách biệt thân phận rồi đau đớn vì tình, điển hình phim truyền hình 8 giờ là đây chứ đâu!
Một đám người thân quen của hai anh chàng đều hứng thú xem kịch vui, thề muốn xem cho hết sau đó lại tung tin đồn tin vịt. Ngoại trừ việc Yokohama gần đây quá yên bình ra, thì là vì những người đã dính đạn phía trước cũng muốn xem người khác bị liên luỵ.
【 Lại một tháng nữa trôi qua, thời gian trôi qua nhanh như cơn gió, Nakajima Atsushi từ mong mỏi người kia trở về đến cho rằng người nọ đã trốn đi không muốn cùng cậu gặp phải.
Là do cậu lúc trước chủ động quá làm người ta sợ sao? Không thể nào? Cậu chỉ có khi gặp được mới mời thôi mà.
Hôm nay là một ngày trời không mây, mọi thứ đều yên tĩnh hài hoà cho đến khi người trong xã đều nghe được tiếng đàn réo rắt vang lên.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào góc làm việc quen thuộc, thấy được trước mặt Nakajima Atsushi đều chất đầy ngôi sao vàng, lấp lánh như là từ trên ngân hà rơi xuống vậy.
Mọi người: Cái gì tới cũng sẽ tới.
Edogawa Ranpo lấy một miếng khoai lát bỏ vào miệng, nhìn một cái Dazai Osamu, lại nhìn Nakajima Atsushi.
Còn về xã trưởng, hắn làm như không biết. Xã trưởng còn chưa giới thiệu cho bọn họ, cùng lắm cũng chỉ là tình nhân mà thôi, hừ!
Yosano Akiko hỏi Edogawa Ranpo: "Atsushi đây là dính quái bệnh gì vậy Ranpo?"
"Bệnh tương tư nha, không có vấn đề gì lớn, chỉ là sẽ biến thành trắng tinh mà thôi."
"Trắng tinh?" Izumi Kyouka hỏi lại.
"Đúng vậy, từ thị giác cho đến ký ức."
Tanizaki Naomi thử nghĩ một chút mình không nhìn thấy sau đó quên luôn anh trai, liền cảm thấy thật là đáng sợ.
"Cái này nha—" Mới vừa dùng di động đi gây phiền cho bé sên lúc này mới chú ý tới, Dazai Osamu trầm ngâm mà nói: "Mori tiên sinh không đồng ý mối hôn sự này a, hắn còn phái Akutagawa đi cũng hai tháng rồi."
Edogawa Ranpo nghe được tên cấm kỵ liền xù lông lên, quyết không thể cho tên kia như ý, vì cái gì nhúng chàm hắn xã trưởng được nhưng lại không cho phép tiểu cẩu cùng tiểu hổ ở bên nhau?!
Edogawa Ranpo hắn, mang kính lên!
"Ân? Hừm——" Không ai biết hắn nhìn đến cái gì, chỉ thấy hắn nhăn lại mày, đôi mắt khẽ nheo lại sau đó hắn cởi kính xuống.
"Thế giới không ổn định a......" Hắn lầm bầm lầu bầu, có chút không hiểu, nhưng lại giống như hiểu ra cái gì.
Dazai Osamu ngồi thẳng người dậy, ánh mắt thâm thuý mà nhìn Edogawa Ranpo, giống như muốn thông qua hắn xem tới được thứ gì.
Edogawa Ranpo thở dài, vẫy tay ý bảo Dazai đừng nhìn nữa, mới nói: "Mối hôn sự này chúng ta không muốn làm cũng không thể không làm."
"Xem ra Mori tiên sinh làm hết thảy đều biến thành công cốc đâu~" Dazai Osamu lại nằm trở về ghế sô pha, lười nhác mà kéo dài ngữ điệu.
Nakajima Atsushi lúc này mới ngừng lại dòng suy nghĩ hỗn loạn, ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt mọi người nhìn hắn rất kỳ quái.
Chuyện gì a? 】
Trên màn ảnh, bên cạnh【Nakajima Atsushi】xuất hiện một dòng chữ giới thiệu nhân vật quen thuộc:
〖 Nakajima Atsushi • Star Tears 〗
......
Nakahara Chuuya nhìn chằm chằm Dazai Osamu, cười dữ tợn, "Ai là bé sên?"
Dazai Osamu: "Ai nói bé sên vậy là ai a, Chuuya ngươi ghen rồi?"
Nếu ánh mắt có thể giết người, vậy thì Dazai đã bị Chuuya bắn xuyên qua ngàn lỗ.
Nhưng khác biệt với Chuuya, Dazai để ý lại là một chuyện khác.
Không chỉ hắn, người thông minh đều nhìn ra được tới.
'Hắn' mà không muốn nhiều người xem đến, trong đó có cả Lưu Mặc —— thế giới ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro