16. Hanahaki

Khác biệt với phía bên kia màn ảnh đã sắp đón Tết đến nơi, Yokohama vẫn còn trong mùa đông sương lạnh.

Nửa đêm rũ tay áo đứng ở cạnh cửa sổ Fukuzawa Yukichi, gặp được một con lạc đường hồ ly.

Hắn thật sự là lạc đường sao?

"Đừng như vậy nhìn ta, là Elise đi lạc ở quanh khu này, nên ta mới đi ngang qua thôi."

Fukuzawa: Làm như ta không biết Elise là chuyện như thế nào.

Mori Ougai một thân áo blouse trắng cười đến thuần thiện, hắn cũng không có nói thêm gì nữa, chỉ đứng ở bên đường cách đó không xa cùng Fukuzawa Yukichi 'nói chuyện'.

Hắn nhìn lên màn ảnh trên cao trinh thám xã mọi người đang ở truyền thụ kinh nghiệm luyến ái kỳ quái cho tiểu hổ, trêu chọc nói: "Các hạ bên này vẫn là thực náo nhiệt a."

Fukuzawa Yukichi im lặng không đáp.

Mori Ougai cũng giống theo lời hắn chỉ là đi ngang qua, hắn chỉ cùng Fukuzawa Yukichi nói vài câu liền bị bên góc đường một mảnh góc váy giống của Elise hấp dẫn.

Không biết hắn làm gì, không rõ hắn vì cái gì lại đến giống như bạn bè lâu ngày không gặp trò chuyện vài câu liền đi, cũng chẳng hiểu hắn có mục đích gì, Fukuzawa Yukichi tâm không gợn sóng, nhưng là suy nghĩ luôn không thể khống chế mà nghĩ đến.

Hắn lại một lần cảm giác mình bị nhằm vào, quả nhiên là mưu kế đa đoan xảo trá hồ ly.

Fukuzawa Yukichi tay lại vuốt ống tay áo rộng vài cái, sau đó ánh mắt quy về bình tĩnh ngẩng đầu lên tiếp tục xem những cái đó đoạn phim về thế giới khác.

......

Nakajima Atsushi hấp thụ một đống kỳ quái kinh nghiệm, đầu óc ong ong, nước mắt cũng ngừng từ lúc nào.

Mọi người chưa đã thèm mà dừng lại, Edogawa Ranpo lúc này mới đưa cho Nakajima Atsushi một mảnh khoai lát an ủi một chút, phải biết đó giờ hắn chính là bảo hộ đồ ăn thực, muốn từ hắn tay moi ra ăn vặt là rất khó!

Nakajima Atsushi thụ sủng nhược kinh mà tiếp nhận khoai lát dù chỉ một mảnh, mới vừa bỏ miệng nhai liền nghe Ranpo đại nhân nói, làm cậu sặc một cái ho khan lên.

"Theo Ranpo đại nhân trinh thám ra tới, vị kia cuồng khuyển giống như thức tỉnh rồi quái bệnh a, hình như là cùng tương tư có quan hệ."

"Khụ khụ khụ——"

Dazai Osamu lúc này lại đột nhiên giống như là một cái quan tâm đệ tử lão sư, lo lắng mà vỗ lưng học trò nhà mình, sau đó lại thay cậu cao hứng: "Ai, đừng có vội, tin mừng này đổi ai đều cao hứng nha."

Nakajima Atsushi: Không phải, các ngươi đều thay phiên nhau làm ta tâm thái đúng không?

Chỉ có tiểu hổ hắc hoá thế giới đạt thành.

Hắc hoá tiểu hổ vội nói xin tan làm sớm liền như một cơn gió chạy ra khỏi văn phòng, không biết là chạy nào đi.

Dazai Osamu liếc nhìn ngoài cửa sổ bóng dáng của cậu rồi về lại sô pha vắt ngang trên ghế.

Kunikida Doppo mới vừa mua bút trở về, hắn thấy cửa văn phòng mở rộng có chút nghi hoặc, đóng cửa lại sau đó thấy Dazai Osamu lười biếng nằm ngang trên ghế sô pha, tay nắm bao ni-lông đều phát ra tiếng răng rắc.

Sau đó văn phòng truyền ra tiếng rống giận: "Dazai!! Hôm nay không làm xong việc đừng nghĩ đi!"

Dazai Osamu nghe đến thế lại lộ ra một cái nụ cười hoài niệm, ta nói vì sao thiếu cái gì, thì ra là thiếu phối nhạc a.

May mắn Kunikida Doppo không có thuật đọc tâm, nếu không chắn chắn phải bị tức chết.

Nguyên bản đã mơ hồ sắp ngủ Kunikida Doppo bị chính mình tiếng gào tỉnh táo lại, cầm kính đeo lên mới ngớ ra là màn ảnh truyền phát tin.

Nhưng mà nhìn lên màn ảnh 'hắn', lại nghe được nội tâm độc thoại của【Dazai】, cả người đều không tốt.

Ngươi có lễ phép sao, phối nhạc là cái quỷ gì?

Quả nhiên cái nào thế giới Dazai Osamu cũng phải vì chính mình góp một viên gạch, xây một cái lại một cái hố để một cái khác chính mình rơi vào. Mặc niệm.JPG

"Cốc cốc cốc"

Cửa văn phòng bị người gõ vang, lúc này trong văn phòng trinh thám xã chỉ có ăn vặt Edogawa Ranpo, nằm thi Dazai Osamu cùng bạo nộ Kunikida Doppo.

Cuối cùng cũng chỉ có Kunikida Doppo cưỡng chế bình tĩnh lại, đi ra mở cửa.

Ngoài cửa đứng một cái người quen, nhưng không hề thân.

Thanh niên có mái tóc đen ngắn, hai bên tóc mai đều nhiễm bạch phần đuôi, thân hình cao gầy, nhưng làn da tái nhợt làm hắn ta trông càng trở nên yếu ớt.

Như pha lê dễ toái.

Kunikida Doppo bỏ lỡ trận truyền thụ kinh nghiệm luyến ái vừa rồi, cũng bỏ lỡ cảnh Nakajima Atsushi lộ ra quái bệnh, cho nên không biết gì cả hắn, đối với người này đột nhiên xuất hiện ở đây cảm thấy không thể tin được.

Địch nhân tiến đến bái phỏng, là khiêu khích sao, vẫn là tự chui đầu vào lưới?

Kunikida Doppo nhịn không được suy nghĩ xN cái nguyên nhân, nhưng thấy thần sắc của Akutagawa Ryuunosuke thực nghiêm túc không có chút nào sát khí, nghĩ đến phía sau hai vị trí nhớ phái, hắn có chút không bỏ được để pháp ngoại cuồng đồ tiến vào a!

"Để hắn vào đi Kunikida."

Thanh âm của Edogawa Ranpo tựa như tiếng trời, Kunikida Doppo lắc cái mặt nghiêm túc nhưng thực ra khẩn trương mà nghiêng người để Akutagawa Ryuunosuke tiến vào bên trong văn phòng.

Akutagawa Ryuunosuke ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, bởi vì Dazai Osamu vẫn nằm vắt ngang chiếm đại diện tích của sô pha, hiển nhiên hắn không có muốn nhường ra cho Akutagawa.

Akutagawa Ryuunosuke mới vừa hữu hảo chào hỏi một tiếng, Edogawa Ranpo liền híp mắt nhìn chằm chằm hắn.

Miêu miêu chăm chú nhìn.JPG

Akutagawa Ryuunosuke: ...?

Một mảnh lặng im bao trùm khắp văn phòng, sau một lúc lâu, Akutagawa Ryuunosuke nhịn không được ho vài tiếng.

Vài cánh hoa đỏ tươi như máu bị Akutagawa nắm chặt trong lòng bàn tay, muốn giấu đi, nhưng khoé môi còn dính chút màu hồng từ hoa, ở làn da tái nhợt làm nền, thực bắt mắt.

Dazai Osamu khoé miệng run rẩy, muốn cười nhưng nghẹn lại, Akutagawa này một thân lăng lệ muốn chết, thanh danh cũng không tốt đi cỡ nào, nhưng là quái bệnh của hắn lại mỹ diễm thơ mộng tựa như ảo tưởng trong các thi ca, thực tương phản nhưng cũng không ngoài ý muốn.

Nào như hắn, không phải buồn cười máu vị cà chua chính là một khi nhìn thấy Chuuya liền rời đi không nổi, giống một cái si hán cuồng mà liên tục dán lấy người mình yêu.

Càng nghĩ về tự thân càng thấy hít thở không thông, hắn dời đi lực chú ý, vươn tay vỗ lưng Akutagawa Ryuunosuke, vẻ mặt thật đáng tiếc mà nói cho hắn: "Đến tìm Atsushi sao? Hắn vừa mới chạy như bay đi rồi, không biết vì sao nữa."

Vì đáp lễ Akutagawa làm hắn nghĩ đến chuyện không xong, hắn gia công lại một chút từ ngữ, một bộ kỹ thuật tính nói chuyện xuống dưới, Akutagawa bị hắn nghệ thuật dùng từ hù đến sửng sốt, nháy mắt liền hiểu lầm.

Dazai Osamu vừa lòng mỉm cười.

Lưu Mặc thấy giấu cũng đủ rồi liền ở khi Akutagawa Ryuunosuke bắt đầu ho liền cho hắn thêm phụ đề:

Akutagawa Ryuunosuke • Hanahaki

......

Nakajima Atsushi dụi mắt mà nhìn trên màn ảnh, giống như xem phim xem đến đoạn không thể hiểu được giống nhau.

Akutagawa Ryuunosuke thì lại nhìn chằm chằm màn ảnh, nghe một Dazai tiên sinh khác nội tâm suy nghĩ, cảm nhận được sự thân cận trong tiềm thức của đối phương, hắn liền có chút thở không nổi, phổi bộ như đốt cháy lên, hắn ho khan kịch liệt.

Hắn có điểm nào làm không tốt sao?!

Tại sao hai cái Dazai tiên sinh khác nhau đến vậy——

Là Người Hổ!

Akutagawa Ryuunosuke cân não oai liền nhảy đến trên người đối thủ một mất một còn, đáng thương Nakajima Atsushi một bên đau đớn tâm can như xem phim truyền hình 8 giờ còn một bên rùng mình lạnh gáy.

———

Bởi vì sáng sớm dậy buồn ngủ quá nên viết hai cái đại thúc ôn chuyện tỉnh táo một chút 🥱

Rồi sau đó cuối cùng cũng tới Akutagawaaaaaaaa, một trong hai nam chính của chúng ta nhưng lại cứ vắng mặt là sao, dẫn đến đôi chính còn ít đất diễn hơn đôi phụ :'))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro