17. Dự định tốt

Nói là nói đi hóng chuyện, nhưng từ xa nhìn hai thiếu niên ngồi cạnh nhau,【Dazai Osamu】vẫn là không đến làm phiền, nói đúng hơn là【Nakahara Chuuya】kéo lại hắn, không cho phá huỷ thế giới hai người của bọn thiếu niên.

【Dazai Osamu】"chậc" một tiếng, nhìn thoáng qua hai nhỏ vô tư, lại quay đầu đi. Chính là a, Chuuya thực ngu ngốc, nhìn không ra hai người này có gì đó không thích hợp sao, Chuuya cũng sẽ tiến hoá thành bùn đen con sên? Khó có thể tin được.

Dù sao nhìn dáng vẻ thực mau liền sẽ rời đi, không thú vị.

Nhất là nghĩ đến nếu chọn phương pháp tự sát gây ra vết thương, sau đó mùi cà chua phiêu tán tràn ngập trong không gian, hắn đều phải hít thở không thông.

【Nakahara Chuuya】liền đi về giao báo cáo, chuyện này cũng không liên quan đến cậu, người ở thế giới khác chính là cách một tầng xa xôi vách ngăn, Dazai tên kia cũng không có chú ý nhiều hai người này, Chuuya cũng liền buông xuống, không gây ra sóng gió.

Ngoại trừ chấn vỡ tam quan ra. Chuuya ê răng thầm nghĩ.

......

Nakahara Chuuya tựa lưng vào trong lòng ngực Dazai Osamu, phía ngoài là áo khoác đen to rộng bao phủ Dazai Osamu cùng với người trong lòng hắn.

Trận tuyết đầu mùa chợt xuất hiện lại nhanh biến mất, trong không khí nhàn nhạt khí lạnh, trên nền đất bị tuyết tan làm ướt, gió nhẹ thổi liền mang theo mùi hương đặc biệt nào đó, làm người cảm thấy thực thoải mái.

Thoải mái đến Dazai Osamu lại đánh một cái hắt xì, Chuuya bật cười, sau đó hỏi: "Đi sang chỗ khác?"

Dazai lắc đầu, "Không cần, ôm em thực ấm, có chút buồn ngủ."

"Anh đừng ngủ gật xong ôm em ngã nhào xuống sông là được ha ha"

"Sẽ không đâu, cùng lắm ngã ra sau —"

"Anh thế mà còn nghĩ tới việc ngã à?"

Hai người nói tào lao trên trời dưới biển một lát, mới lại nói về thế giới thực.

Dazai: "Kế tiếp trong lễ hội em muốn cos char nào?"

Chuuya: "Em không tin lần nào cos giả thiết này đều sẽ xuyên, nào có linh như vậy!"

Dazai: "Thế cho nên?"

Chuuya: "Đôi Verlaine cùng Rimbaud cũng thực ái, người trưởng thành tình yêu, phản bội nha, bạn thân nha, chí ái nha, thực hấp dẫn~"

Dazai: "Em chỉ muốn cos bạn thân hai người tổ chứ gì."

Chuuya: "Ehhhhh, thực làm người hưng phấn mà, cảm giác phản ứng hoá học giữa hai người cũng khác biệt, vớiiiiiiii —" Chuuya kéo dài âm cuối, thu hút đủ sự chú ý của Dazai mới nói tiếp, "Hai người đều là mỹ nhân~ Tưởng tượng bản thể của anh tóc vàng mắt xanh, chỉ nghĩ thôi cũng thấy siêu đẹp!"

"Hửm?" Dazai Osamu bật cười, nắm lên đuôi tóc của Nakahara Chuuya mà vờn quanh đầu ngón tay, "Lần này bỏ được cho anh đổi màu tóc?"

Phía trước Akutagawa lẫn lần này Dazai Osamu đều thuộc về tóc màu tối, trái lại đối phương từ Atsushi cho đến Chuuya đều là màu sáng, không nghĩ tới dự định lần cos kế lại thay đổi.

"Này chỉ là trùng hợp thôi, ai ngờ được đâu." Nakahara Chuuya cũng có chút cảm thấy thật kỳ diệu, "Nhưng là! Đổi sang tóc vàng mắt xanh thử xem, em muốn nhìn!"

"Được a, đợi về liền bắt đầu lên kế hoạch, nhớ không lầm hai tháng sau sẽ có một đợt lễ hội mới?"

"Đúng vậy, nghe nói dàn cos lần này sẽ đi chung, không biết có thuyết phục được họ cùng ra cos giả thiết này không......" Nakahara Chuuya rơi vào trầm tư.

"Còn hai tháng, không ngại. Nếu không được nữa thì chỉ hai ta cos cũng được." Dazai Osamu an ủi đối phương.

......

Lần này bọn họ rời đi thật nhanh, tính đâu ra đó đãi được nửa ngày, ngoại trừ đi xem hai người tổ mỹ nhân cùng mãnh thú thì vây xem đôi cộng sự cũ tương ái tương sát, mỹ mỹ hóng gió một lát, sau đó liền trở về.

Minh Lân cởi cos phục ra, có chút không phục mà nhìn bọn chúng, nghĩ thầm lần sau chắc sẽ không xuyên qua nữa đi? Ba lần bảy lượt thật quá quắt mà.

Từ Kha cầm lấy bông tẩy trang xoá sạch lớp trang điểm trên mặt Minh Lân, sau đó đẩy cậu vào trước bồn rửa tay, mình thì gom lại cos phục bỏ vào máy giặt.

......

Hai tháng sau.

Ngày diễn ra lễ hội.

Minh Lân ôm tóc giả, xem Từ Kha lắc mình biến hoá thành tóc vàng mắt xanh soái ca, đôi mắt liền biến thành hình trái tim.

"Thật đẹp!" Minh Lân khen không ngớt.

Từ Kha cầm lấy tóc giả của cậu đeo lên, chỉnh sửa lại một chút, cũng cảm thán: "Nhìn có một loại cổ điển mỹ là sao?"

"Hì hì, yêu rồi đúng không, tóc dài vạn tuế~" Minh Lân giơ cả hai tay hoan hô, Từ Kha lắc đầu, nắm tay cậu đi ra khỏi nhà.

Và tất nhiên với định luật cos xuyên cùng định luật Murphy, bọn họ lại xuyên qua.

Người nghe thương tâm người thấy rơi lệ, hảo thảm hai nam a~

———

Để mình nghĩ thêm, không được thì này xem như oe, đổi sang cái khác viết: tỷ như xem ảnh thể, thế giới giả thiết biến thành thật...... loại này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro