3. Bất đắc dĩ Ango + Ý tưởng phun trào Odasaku

Nakahara Chuuya nhìn xem trên màn ảnh nhóm Flags vui vẻ cười đùa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Cậu cảm thấy xem được đến một thế giới khác biến số cũng không tệ.

Mọi người tâm tư khác nhau, có lẽ là đã nhận ra hai lần 'hồi sinh' trên màn ảnh, trong lòng đều ôm hy vọng nhìn kế tiếp.

Dựa theo Dazai Osamu đề nghị, Verlaine cùng Rimbaud đánh giả diễn, chính là muốn cho người ngoài xem thấy Paul Verlaine đã chết, sau đó hai người họ mới nhẹ nhàng ngao du được.

Đã từ biệt Chuuya, cũng cảnh cáo Dazai, Verlaine ở trong nhà Rimbaud rất vừa lòng mà ngồi trên sô pha, bên cạnh là Rimbaud đang gối đầu trên đùi hắn.

Kể cả trong phòng có bật lò sưởi, Arthur Rimbaud cũng quấn thật dày một tầng khăn choàng, nhịn không được ép sát mặt vào bụng Verlaine.

Paul Verlaine môi cong một chút, nghịch tóc Rimbaud hỏi dò: "Muốn đi đâu trước?"

Rimbaud ngửa mặt ra nhìn lên, mặc dù là góc chết nhưng nhìn Verlaine vẫn đẹp, Rimbaud suy tư sau đó nói: "Đi tới đâu hay tới đó vậy."

"Ừm." Verlaine gật đầu đồng ý.

"Đúng rồi, Dazai nói anh rơi vào trầm miên thật nhiều năm, vậy......" Arthur Rimbaud bỗng dưng nhớ tới một chuyện, vội bật dậy nắm lấy áo Paul Verlaine. Hắn cũng không có phản kháng, tương phản thực tự nhiên mà kéo áo ra, để Rimbaud có thể thấy bên trong, vị trí nơi trái tim, chằng chịt vết sẹo.

"Đau không?"

Rimbaud run giọng hỏi, nhìn một cái dựa trên số vết sẹo cũng biết Verlaine làm bao nhiêu lần giải phẫu, cậu không dám tưởng tượng trong lúc mình không ở đây, hắn như thế nào......

Verlaine buông áo ra, dùng hai tay nâng mặt Rimbaud, giọng nói của hắn không thèm để ý, mà còn rất vui vẻ: "Chỉ cần có Arthur bên cạnh, sẽ không đau."

"Sẽ không lại rời đi......"

Gương mặt của cả hai tiến đến gần, ngay khi đôi môi sắp chạm vào nhau, màn ảnh đột nhiên thay đổi.

Bên trên còn phụ hoạ một câu:〖 Bởi vì riêng tư cá nhân, không được cho phép nên sẽ không chiếu.

Câu này phông chữ, nét mực đều khác biệt nhiều, giống như là...... có tự chủ ý thức vậy.

Sau đó, màn ảnh chuyển đến ba người tổ, trong một quán bar.

Nhìn đến cảnh tượng như vậy, Dazai Osamu hoảng hốt, giống như mộng hồi lúc đó, ngày tháng vui vẻ hiếm hoi lại ngắn ngủi.

Tim hắn đập nhẹ, lại dần dần dồn dập lên, trong lòng có một ý niệm hoàn toàn không thể áp xuống được, hắn sợ hy vọng sẽ lại thất vọng, nhưng có hai trường hợp phía trước trải chăn, bây giờ nói cái gì hắn cũng không thể từ bỏ.

Là sẽ đi......?

Odasaku sẽ sống.

Giống như là Rimbaud, cũng như Flags, đều thay đổi vận mệnh, sống sót, vậy Odasaku nhất định cũng có thể!

Trinh thánh xã toàn viên đều thấy được Dazai Osamu biến hoá, nhưng không có nói gì, chỉ là yên lặng cùng hắn nhìn xem màn ảnh treo trên cao.

Giống như là một mặt gương phản chiếu ra một thế giới song song hoàn toàn khác biệt.

Trên màn ảnh.

Dazai Osamu nằm bò trên bàn, hắn than vãn về cộng sự của mình, nghe giống như thực phiền người này, nhưng ngồi ở bên cạnh Oda cùng Ango lại không cho rằng như vậy.

Nghe giống trách yêu đâu.

Đúng vậy, thực giống.

Hai người liếc nhau gật đầu.

Dazai không để ý, chuyện vừa chuyển, hỏi Ango: "Sao rồi Ango, hôm nay lại có ai đến gần anh không?"

Sakaguchi Ango lộ ra dạ dày đau biểu tình, thật sự, nghe tới làm người quá nản chí.

"Có, nhưng mà dạo này nhiều việc quá ít gặp người nên cũng đỡ."

"Ango thực được hoan nghênh đâu." Oda nói, Dazai phụ hoạ: "Đúng vậy, ngày nào cũng có người đến gần làm quen, Ango coi chừng nga, có nhiều kẻ biến thái lắm đó"

"Không đến nỗi đi......?" Ango muốn phản bác, nhưng nghĩ đến cái gì liền do dự ngừng lại.

"Tôi thực hiếu kỳ nha, tại sao nốt ruồi của Ango cũng có tác dụng vậy? Không phải nên ở khoé mắt sao?"

Ango nhún vai, câu này lúc trước gặp Oda cũng hỏi, giờ đến Dazai cũng hỏi, cũng chỉ đành trả lời cùng một câu: "Hỏi thần đi, tôi nào biết được."

"Cũng đúng." Dazai bật cười ha ha.

Bên cạnh Oda bỗng nhiên từ trong túi lấy ra giấy cùng bút, bắt đầu trầm tư viết nhanh chóng trên giấy.

Dazai tiến đến gần Ango, cười trêu chọc: "Ango nha, lại phóng mị lực sao?"

Ango: Chớ cue.jpg

Sakaguchi Ango cũng thực bất đắc dĩ được không, mỗi lần ở bên cạnh Oda Sakunosuke lâu một chút là dường như hắn sẽ bắt đầu có ý tưởng viết, diễn biến thành hai người vây quanh nhìn Odasaku viết.

Ango cũng không muốn thế, nhưng mà lại nghĩ lại, này cũng coi như là giúp Odasaku đi, nên cũng buông.

Bartender cũng biết Sakaguchi Ango là chuyện như thế nào, mỗi lần Ango đến uống rượu đều sẽ bình tĩnh lấy ra một chiếc mặt nạ phòng độc đeo lên, lần này cũng thế.

Bartender cũng xem như quen thuộc ba người bọn họ, mới ra tiếng nhắc nhở Ango: "Sakaguchi tiên sinh nên cẩn trọng một chút, suối nguồn sáng tác cũng có cái hạn độ, kẻo Oda tiên sinh tiêu hao quá nhiều chất xám mà chết đột ngột."

Odasaku nghe đến thế ngẩng đầu lên, lắc đầu nói: "Không cần, như này thực tốt."

Lại cúi đầu tiếp tục viết.

Ango cùng Bartender đều bất đắc dĩ, Dazai ở bên cạnh còn làm quái mà ở trên đầu Odasaku hướng Ango làm một hình trái tim to bự. Trong miệng còn phát ra đặc hiệu "biu biu"

Ango: Metmoi.jpg

Dazai bật cười ha ha, Odasaku khoé môi cũng cong, không biết là do viết đến thực tốt vẫn là cười Ango.

Sakaguchi Ango kinh nghi bất định mà nhìn Oda Sakunosuke, nghĩ thầm chắc là người trước đi?

Nakajima Atsushi cảm thán nói: "Dazai tiên sinh nhìn thực vui vẻ nha."

Izumi Kyouka ở bên cạnh gật đầu.

Ở phía bên kia, có một con hoạ khuyển đang nhìm chằm chằm màn ảnh, trong miệng lẩm bẩm: "Dazai tiên sinh còn có thể cười vui vẻ như vậy sao....... Lúc ấy Dazai tiên sinh có trông như vậy sao......"

"Tại hạ chưa từng thấy Daza tiên sinh cười như vậy......"

Chênh lệch cảm chính là từ so sánh mà xuất hiện. Không xem không biết,【Dazai tiên sinh】cùng ai đều cười thực vui vẻ, ngay cả cùng【Chuuya tiên sinh】cũng vậy, chỉ có【hắn】là chưa xuất hiện trên màn ảnh, cũng không biết là【Dazai tiên sinh】đối【hắn】thế nào.

Nakahara Chuuya đi ngang qua, nhìn thấy như vậy chậc lưỡi một tiếng, đến gần vỗ đầu Akutagawa Ryuunosuke, nhắc nhở cậu ta: "Này chỉ là thế giới song song mà thôi, đừng đặt quá nhiều tình cảm vào."

"...... Tại hạ đã biết."

Thanh âm của Akutagawa nghe thực rầu rĩ, Chuuya cũng không biết nói sao cũng liền lại vỗ đầu Akutagawa một cái rồi rời đi.

Hỗn đản Dazai tạo nghiệt sao lại tới lượt ta thu thập a? Chuuya nghiến răng nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro