3. Tìm được việc
Vấn đề: Nếu như cos xuyên thì phải làm sao bây giờ?
Trả lời: Giả vờ như mình là từ song song thế giới tới.
Tóm tắt lại vấn đề mà tại hạ gặp phải —— từ từ, tại hạ? Đã bị đồng hoá rồi sao? Cơ mà không trọng yếu nên bỏ qua.
Tại hạ ra cos, sau đó xuyên tới thế giới của chính chủ, trên người ngoại trừ bộ đồ cùng ba lô đang mang ra liền không còn gì hết.
Tại hạ thử qua giật tóc, nhìn gương, kể cả dị năng cũng xuất hiện, tại hạ hướng tới Akutagawa Ryuunosuke hình tượng một đi không trở về.
Nói tới, cos tất xuyên định luận có kèm phụ gia là không nhớ tên gốc của mình, tại hạ tên là —— là gì ấy? Cơ hữu của tại hạ tên là —— Nakajima Atsushi? Không đúng, này chỉ là tên gọi lúc cos cho chuyên nghiệp, tên thật đều quên hết mất!
Bởi vì không nhớ được tên thật cho nên tại hạ hiện tại là Akutagawa Ryuunosuke, còn cơ hữu sẽ xưng hô là Nakajima Atsushi.
Hiện tại đang là 9:30, tại hạ đang nghỉ tạm trong cửa hàng tiện lợi, suy nghĩ làm gì kiếm tiền để nuôi sống bản thân. Tiền từ thế giới thật không thể dùng, đồ vật cũng không thể bán, ít nhất hiện tại chưa đến mức đó.
Cầm trong tay chiếc smartphone dẫn đầu công nghệ thế giới, tại hạ có thử gọi qua cho cơ hữu, nhưng là gọi không thông. Cũng đúng thôi, người ta gọi điện thoại vượt biên đã tốn kém, tại hạ đây là gọi vượt thứ nguyên, nếu mà kết nối được bán tại hạ cũng đền bù không nổi.
Akutagawa • không nhà không cơ hữu không xu dính túi bị từ chối nhiều lần • Ryuunosuke thở dài, tìm việc cũng khó quá.
Cuối cùng tại hạ cũng xin được chỗ làm bao ăn bao ở, còn việc thân phận chứng minh, cái này khó ai, vậy để sau tính đi, chủ tiệm còn thuê là còn đủ sống, Phật hệ.jpg
...
"Vẫn còn đang tìm người sao, Akutagawa?"
Trong lúc vắng khách chủ tiệm hỏi Akutagawa Ryuunosuke, bởi vì lúc ban đầu gặp thanh niên này toàn thân không có một đồng cũng không thân phận chứng minh, lại còn trông như đang tìm người nào đó, chủ tiệm nhớ tới những năm tháng phiêu bạt xa xưa của mình liền đồng tình trợ giúp Akutagawa Ryuunosuke một chút, vừa vặn cửa hàng cũng đang thiếu nhân lực, một công đôi việc.
Akutagawa làm ở đây cũng một thời gian, ngày thường hay đeo khẩu trang đen che khuất đi nửa mặt, chỉ có hai dúm tóc phía trước nhiễm trắng phần đuôi, thực gây chú ý, ít nhất chủ tiệm mỗi lần nhìn Akutagawa liền thấy nó đầu tiên.
Akutagawa rất chăm chỉ, cho nên chủ tiệm cũng rất thích tìm Akutagawa nói chuyện, chủ yếu là người cô đơn trực giác đối phương cũng là người cô đơn, đầu chó.jpg
"Chưa có." Akutagawa Ryuunosuke lắc đầu, đôi mắt xám cũng mù sương, đôi lông mày hơi nhíu lại buông ra, Akutagawa Ryuunosuke cười nói: "Còn không xác định đối phương có ở đây không."
Chủ tiệm lắc đầu thở dài, bị người lừa rồi chứ gì, nhìn bộ dạng của thanh niên cũng đoán được, nhưng mà lừa tới Yokohama xong biệt tăm là có ý gì? Đồ cái gì đâu?
Chẳng lẽ là, lợi dụng đặc sản mafia của Yokohama đối phó Akutagawa? Bao lớn thù bao lớn hận a!
Akutagawa Ryuunosuke không biết chủ tiệm nghĩ gì, nếu mà biết Akutagawa Ryuunosuke liền sẽ nói chủ tiệm nghĩ nhiều quá.
Nhưng mà Akutagawa Ryuunosuke không biết, cho nên mãi cho tới khi Nakajima Atsushi xuyên tới chủ tiệm đều nghĩ xong một loại phim truyền hình cẩu huyết 8 giờ cho Akutagawa Ryuunosuke.
Akutagawa Ryuunosuke tan tầm về nhà, trước khi đi chào hỏi chủ tiệm một tiếng liền về khu trọ cũ của chủ tiệm cho hắn ở nhờ.
Đi chưa được mấy bước Akutagawa Ryuunosuke chống tường ho khan, có mấy cánh hoa rơi ra khỏi khẩu trang bay xuống đất, Akutagawa Ryuunosuke nghiêng người cởi khẩu trang đem những cánh hoa mới ho ra tới vứt đi, sau đó lại đeo trở về.
Mục đích chính của Akutagawa Ryuunosuke đeo khẩu trang không phải vì che khuất đi dung mạo nổi bật này - mặc dù cũng có lý do này - mà là yểm trợ cho việc ho ra hoa. Tuy rằng qua một khoảng thời gian Akutagawa Ryuunosuke đã thói quen với việc lâu lâu ho ra hoa tới, nhưng mà cũng vẫn rất là bất tiện.
Cùng với, gần đây Akutagawa Ryuunosuke càng trở nên ốm yếu, giống như một trận gió thổi tới liền có thể bay đi, có đôi khi Akutagawa Ryuunosuke còn phải dùng Rashomon trộm nâng đỡ một ít vật dụng mới không bị mệt chết.
Mỗi lần nhìn thấy sống mái cảnh tượng, Akutagawa Ryuunosuke đều muốn kể cho cơ hữu nghe, nhưng mà đều sẽ bị cơn ho mãnh liệt kéo ra ý nghĩ, bởi vì nhìn thấy mà liên tưởng đến cơ hữu làm Akutagawa Ryuunosuke từng cơn đau đớn.
Akutagawa Ryuunosuke thích xem các loại giả thiết bệnh giả tưởng, nhưng là không có muốn tự mình trải nghiệm qua đó là cảm giác gì, giống như là bệnh mãn tính, kéo càng lâu Akutagawa càng suy nhược, cho đến khi không tìm được cách trở về, không gặp được cơ hữu, liền cùng căn bệnh này mà 'rời đi'.
Akutagawa Ryuunosuke không tránh khỏi sẽ nghĩ như vậy.
Đến cả tưởng niệm đều bị tước đoạt. Một bên hồi tưởng để tránh khỏi quên mất, ai biết khi nào sẽ trở về, một bên thì lại vì thế mà đau đớn, Akutagawa Ryuunosuke cảm giác chính mình đều phải suy nhược tinh thần.
Ai, cảm giác càng trở nên nhìn đạm thế giới là sao đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro