4. Tự thuyết phục Ango + Rơi vào suy nghĩ Odasaku
Dazai Osamu lại chú ý đến thông tin mà màn ảnh lộ ra, khoé môi treo lên một nụ cười không rõ.
Nhưng mà hắn có thể nhìn ra được, suy đoán đến kết quả, tâm tình lại nháy mắt chuyển tốt.
Mặc dù chính hắn cũng không nghĩ đến, Odasuku thế mà lại cùng Ango ở bên nhau. Thực ly kỳ ai!
Dị năng đặc vụ khoa.
Taneda trưởng quan nhìn Sakaguchi Ango, nói đúng hơn là nhìn nốt ruồi trên mặt Ango, lại nhìn, lại nhìn, vẫn không hiểu tại sao mị lực lại từ nơi này phát ra.
Sakaguchi Ango ho nhẹ một tiếng, ý bảo Taneda trưởng quan ngừng quan sát, bởi vì chính bản thân Sakaguchi Ango cũng không biết a!
Còn có ý tưởng suối phun của Odasaku, thực không hợp lý, nhưng nghĩ lại cũng bình thường.
Bởi vì dị năng lực chính mình cũng đã là không hợp lý.
【 Dazai Osamu nhận được điện thoại của Nakahara Chuuya liền rời đi quán bar, liền còn lại Oda Sakunosuke cùng Sakaguchi Ango.
Sakaguchi Ango chống cằm xem, Oda Sakunosuke nghiêm túc viết trông thực đẹp trai đâu.
Oda Sakunosuke bỗng nhiên kéo ngòi bút ra một đường thật dài trên giấy, hắn nhìn trang giấy trắng chằng chịt chữ, dường như cảm thấy đủ, liền cất giấy cùng bút về lại túi, ngẩng đầu nhìn Sakaguchi Ango.
"Sao không viết nữa?" Ango tò mò hỏi.
Odasaku lắc đầu, vẫn là nói: "Cậu nhìn tôi viết cảm giác rất kỳ quái, viết cũng đủ nên tôi dừng lại."
Sakaguchi Ango kinh ngạc, sau đó bật cười, thì ra Odasaku còn biết ngại sao. Ango lại hỏi, "Sách xuất bản chưa? Tôi mua ủng hộ cho anh."
"Gần, vài ngày nữa, khi phát hành sẽ được gửi vài cuốn đầu, lúc đó tôi gửi cho cậu."
"Nói tốt đấy." Ango tâm tình thật tốt, cho dù quầng thâm mắt dày như là thiếu ngủ trầm trọng.
Oda Sakunosuke nghĩ, đề nghị: "Mai anh có rảnh không?"
"Tôi có, sao thế?" Ango đưa mắt dò hỏi.
"Bọn trẻ trong nhà đều mong cậu tới, ngày nào cũng kêu tôi rủ cậu đến, ngày mai cậu đến chơi nhé." Oda Sakunosuke nói thực tự nhiên, lời mời này cũng bình thường, mấy lần trước Ango đã qua nhà Odasaku vài lần, lần này cũng không ngoại lệ.
"Ha ha, được mà." Ango cười chống cằm nhìn Odasaku, ánh đèn chiếu trên mặt của cậu, rất loá mắt.
Odasaku ôm lấy ngực, đầu đầy hỏi chấm, sao tim mình lại đập nhanh thế nhỉ? Chuyện gì xảy ra, sao Ango trông đẹp quá vậy?
Oda Sakunosuke quay mặt đi, không biết vì sao không nhìn thẳng nổi Sakaguchi Ango.
Ango nghi hoặc hỏi: "Sao thế, Odasaku?"
"Odasaku" là Dazai đặt, cơ mà dùng thuận miệng quá Ango cũng vô thức nói theo.
"Không, không có việc gì." Oda Sakunosuke cũng không làm rõ lắm chuyện gì vừa xảy ra, cho nên cũng không trả lời được.
Ango: Nhìn chằm chằm.jpg
Odasaku: Gì vậy, sao thế nhỉ.jpg 】
Chúng người xem: Là tâm động đó ba. Ánh mắt cá chết.jpg
Sigma đang xem sòng bạc nhà mình, vô ngữ nói thầm: "Màn ảnh này có phải hay không có cái gì kỳ quái, sao đôi nào xuất hiện dường như là sẽ bên nhau vậy? Mà lại là đồng tính hết vậy? Xu hướng thế giới đó là như vậy sao? Fyodor cùng Gogol sẽ không cũng như vậy đi?"
Sigma thở dài, lắc đầu chú tâm vào công việc.
Sakaguchi Ango lại chỉ cảm thấy có dự cảm không lành, là có chuyện gì sẽ xảy ra sao?【Ango】đến nhà【Odasaku】sẽ không xảy ra cái gì không thể xem đi?
Không biết vì sao Ango thực hoảng, màn ảnh không màng tới, tiếp tục chiếu đến ngày kế tiếp.
【 Ngày hôm sau.
Sakaguchi Ango đến nhà Oda Sakunosuke theo như lời hẹn, còn mang theo một ít đồ ăn vặt cho bọn nhỏ.
Cả 5 đứa đều thích Ango, cứ quấn lấy Ango mãi thôi, nhưng là sau bữa ăn Ango hỗ trợ thu thập chén dĩa, bọn nhỏ đều thực ngoan mà nghe lời Odasaku lên giường ngủ trưa.
"Shinji bọn họ đều thực thích Ango a." Oda Sakunosuke ở một bên rửa chén, cảm khái nói.
Sakaguchi Ango đứng ở một bên đem bát xếp thành một chồng đưa cho Oda Sakunosuke, lại thấy ống tay áo của hắn chưa kéo lên, dính lên vệt nước sẫm màu. Cậu bước một bước tiến lên nắm lấy cánh tay của hắn, xoắn ống tay áo lên tại khuỷu tay.
Ánh mắt thực chuyên chú, gương mặt vô thức bày ra vẻ nghiêm túc, Ango đối với cái gì cũng thực kỹ càng tỉ mỉ nhỉ? Thực ra Odasaku có thể kéo lên mặc kệ tay đã ướt, nhưng là thấy Ango đến gần cũng không từ chối, có thể là bởi vì vẻ mặt này của Ango làm Odasaku xiêu lòng.
Hắn có thể khẳng định rằng này không phải bị ảnh hưởng bởi mị lực của Ango.
Bởi vì Odasaku cũng chỉ mới phát hiện gần đây.
"Bọn nhỏ đều thực ngoan." Sakaguchi Ango xoay người ở bên kia rửa muỗng đũa, cười nói, nhưng là có chút phí thể lực, Ango nghĩ.
Oda Sakunosuke gật đầu, lại câu được câu không cùng Ango nói trong chốc lát, cũng đã rửa xong hết, Odasaku cùng Ango tiến về phòng khách.
Oda Sakunosuke từ dưới gầm bàn lấy ra một xấp giấy bản thảo cùng bút viết, mặt diện than nhìn Sakaguchi Ango, nhưng Ango lại có thể thấy sự mong đợi?
A này......
"Anh viết đi, tôi cũng xử lý một ít việc."
Sakaguchi Ango lấy laptop ra, ngồi trên sô pha mà lại làm công. Này có tính hay không tăng ca? Ango một thoáng nghĩ đến như vậy.
Oda Sakunosuke ngồi trên sàn viết soàn soạt trên giấy, tuy là viết nhanh chóng nhưng nhìn ra được các con chữ đều có thể nhìn rõ được.
Oa, thì ra Odasaku là viết thể loại này......
Sakaguchi Ango đã làm xong đem máy tính để một bên, cong lưng xuống nhìn qua bản thảo của Oda Sakunosuke. Bởi vì ngồi trên cao, Ango che đi ánh sáng, khiến cho bóng ma bao trùm trên giấy, Odasaku ngẩng đầu lên từ hàng ngàn ý tưởng nhìn Ango một cái.
"Ango?"
Sakaguchi Ango che lại mặt, ngã người lên ghế, nhưng lại không tự biết lỗ tai đã thực hồng.
"Không có gì, Odasaku tiếp tục viết đi."
Oda Sakunosuke nhìn vết hồng ửng đỏ kia, ánh mắt không biết nghĩ đến cái gì, liền lại cúi đầu viết tiếp.
Biên tập đã giục hắn nộp bản thảo thực lâu, lại không nộp liền phải bị đến nhà, Oda Sakunosuke không muốn để bọn trẻ xem hắn không có trách nghiệm với nghề.
Sakaguchi Ango một tay che mặt, một tay không biết vì cái gì có chút thừa thãi, trong đầu còn là quanh quẩn Oda Sakunosuke ngước mắt lên nhìn cậu một cái, không biết vì cái gì, nhìn thực sắc. Không — ý là....... Giống như cậu đang chăm chú nhìn đồ vật lại bị bắt quả tang ấy, chính là như vậy!
Đã thuyết phục xong bản thân, Ango cứ duy trì tư thế đó mà ngủ rồi.
Mãi không nghe thấy thanh âm Odasaku ngẩng đầu lên mới thấy Ango đã ngủ, nhưng cũng không ngoài ý muốn, đứng dậy đi lấy chăn mỏng đắp lên cho Ango.
Rót cho bản thân một ly trà, Odasaku ngồi vào bên cạnh Ango, không có lại tiếp tục viết, chỉ còn một đoạn kết, hắn có tự tin để tối viết cho xong.
Mới nhấp không được vài khẩu trà, Ango liền nghiêng đầu ngã trên vai hắn, Odasaku không tỏ vẻ gì, chỉ có ly trà văng ra vài giọt nước.
Oda Sakunosuke rũ mắt nhìn ly trà, nhìn bóng dáng chính mình phản chiếu trên mặt nước, ánh mắt phóng không, giống như là nghĩ về gì đó xa xăm.
Ánh nắng mặt trời bị tầng tầng vải dệt che khuất, chỉ có từng tia sáng nhỏ len lỏi vào, dạo vào trong phòng rơi vào trên tóc của Oda Sakunosuke.
Không nóng cháy như khi ở ngoài trời, thực ấm áp.
Bầu không khí tuyệt đến Odasaku không muốn phá hỏng.
Hắn, có lẽ là...... 】
Mọi người: Không muốn ăn cơm chó nhưng cơm chó tự dâng đến cửa, không ăn lại phí, ăn lại quá ngon, mâu thuẫn.jpg
Sakaguchi Ango: Ta liền biết.jpg
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro