5. Tóc mây diệu kỳ + Mất đi sắc thái
Kể từ khi kết thúc phân cảnh nghỉ trưa đó của Ango và Odasaku, màn ảnh liền tối sầm đi xuống, biến mất không để lại vết tích nào cả.
Giống như chưa từng xuất hiện.
Người thường cứ quay về cuộc sống vốn có của họ, dần cũng liền nhét nó vào trong kho ký ức, dù sao cũng là sự kiện chấn động cả thành phố mà.
Cảng Mafia cùng Võ Trang Trinh Thám Xã vẫn cứ ra nhiệm vụ lại về, chỉ có mỗi Dị Năng Đặc Vụ Khoa rơi vào rối rắm. Thông tin màn ảnh đem lại không có gì hữu dụng, sự chênh lệch của hai thế giới cũng khiến bọn chúng trở thành phế thải, ngoại trừ đủ loại màu sắc các đôi tình nhân xuất hiện làm tăng thêm tính khả thi ra, thì thật khó để lấy thông tin dùng để áp dụng vào một ngày nào đó......
Nhưng cuối cùng cũng phải bận rộn viết ra hoặc đánh máy để lưu lại dữ liệu, có thể bỏ vào hồ sơ thế giới song song cũng không tệ.
Yokohama vẫn còn đang trong thời kỳ an bình, cho nên khi màn ảnh xuất hiện trở lại, bọn họ đều có một loại cảm giác drama giữa các thế lực lại muốn bắt đầu.
Không biết lần này là nhà ai dính bẫy đây.
Lần trước là chiếu tới đâu rồi nhỉ? Mọi người đều bắt đầu đào ký ức xem 'phim' tới đâu.
Nakajima Atsushi ghé vào trên bàn, bên cạnh là đồng sự trong Võ Trinh Xã, bọn họ hiện tại xem như nhàn rỗi, liền kéo nhau xuống quán cà phê lầu dưới cùng, chính là lúc này màn ảnh xuất hiện.
Mọi người đều thực tò mò, ngay cả nhân viên phục vụ đều dừng lại bước chân nhìn lên trên bầu trời đã bị che khuất bởi màn ảnh.
Kunikida Doppo khẽ nhíu mày, ngòi bút ký tên ở trên giấy đều dừng lại, mực nhỏ giọt thành một chấm tròn, nhưng rồi lại tiếp tục ghi chú, chỉ là đã đổi sang chủ đề khác.
"Dazai-san, anh còn nhớ lúc trước màn ảnh chiếu tới đâu không?" Nakajima Atsushi ôm đầu hỏi Dazai Osamu, cậu nghĩ lại nghĩ cũng chỉ nhớ đến hai vị bạn bè của Dazai Osamu đang rửa chén, phía sau vì có hẹn với khách hàng cho nên bỏ lỡ.
Dazai Osamu bắt chéo chân, chống cằm cười nhìn Nakajima Atsushi: "Không cần thiết, lần này sẽ chuyển cảnh thôi."
"A? Dazai-san biết sao?" Atsushi ngạc nhiên hỏi, quả nhiên Dazai-san nhiều lúc không đáng tin cậy nhưng là vẫn thực đáng tôn kính nha.
"Không~ Có~" Dazai kéo dài âm điệu, mặc dù thanh tuyến dễ nghe cũng đều bị đè xuống, ngữ điệu thực làm người nổi da gà, nhất là những ai đã bị hắn tàn phá qua, liền càng dễ bị gây nên ứng kích.
Điển hình là Kunikida ngồi phía bên kia bàn rùng mình một cái.
Nakajima Atsushi đều héo đi xuống, được rồi, chỉ cần xem liền biết! Cười khóc.jpg
Màn ảnh sáng lên, nhưng lại không có hình ảnh, chỉ là một đoạn văn tự đầy sắc màu như có muôn ngàn ánh sao lập loè chảy xuôi.
〖 Xin chào, ta là Lưu Mặc. Làm phiền đến các ngươi thực xin lỗi, sau khi nhận được phản hồi ta đã chỉnh sửa lại đoạn phim được chiếu, sẽ không chiếm dụng thời gian của các ngươi quá lâu. 〗
〖 Mỗi cách một tháng sẽ có một phân cảnh, nếu có ai trong các ngươi muốn xem cái gì, chỉ cần ở trong lòng mãnh liệt nghĩ đến, ta sẽ được truyền lại từ chỗ các ngươi, sau đó xem xét chiếu ra. 〗
Cuối cùng, tất cả văn tự phía trước đều biến mất, chỉ để lại hai từ nhìn thực ngắn ngủn nhưng lại chứa nhiều hàm nghĩa ẩn tàng trong đó.
〖 Cảm ơn. 〗
Có một loại được tín nhiệm là sao đây? Nakajima Atsushi thực mẫn cảm mà nghĩ đến, trong lòng vô cớ cảm thấy, bọn họ cũng thực không dễ dàng.
Nakajima Atsushi hoảng thần, là như vậy sao?
Dazai Osamu vỗ đầu Nakajima Atsushi, thực hiếm thấy mà nghiêm túc giải thích: "Bởi vì Atsushi là〘Thư〙đạo tiêu, cho nên ở một mức độ nào đó, cũng sẽ cảm nhận được ý tưởng của 'nó'."
Sau đó màn ảnh liền lại bắt đầu chiếu ra phân cảnh của lần này.
【 "Săn mây?" Fyodor Mikhailovich Dostoyevsky • Tóc mây diệu kỳ — Fyodor Dostoevsky ngẩng đầu lên hỏi lại.
Nikolai Vasilyevich Gogol • Mất đi sắc thái — Nikolai Gogol gật đầu, đuôi tóc bím dài vung vẩy thành một đường parabol, vươn tay nắm lấy mái tóc dài mà cậu biết rất xinh đẹp, nhưng......
Màn ảnh cho Nikolai Gogol một cái đặc tả, trong cái nhìn của cậu ta, thế giới một mảnh xám xịt, thực dễ dàng làm người liên tưởng đến những tấm ảnh cổ lão xưa cũ thời chưa có kỹ thuật màu.
Mặc dù vẫn sắc nét rõ ràng, nhưng không có sắc màu điểm tô nhìn thực buồn tẻ.
Ngay cả đôi mắt tím nghi hoặc nhìn sang, đều trở thành xám xịt.
Thật tiếc nuối.
Nikolai Gogol ở trong lòng than thở. 】
Màn ảnh xuất hiện thông tin nhân vật kế bên, điều này chưa từng có trước đây.
Họ và tên đầy đủ, ngay cả rất nhiều người từng có xích mích đều kinh ngạc, thậm chí, còn tiết lộ ra quái bệnh, thực rõ ràng mà bày biện ra tới, không để cho người khác mơ màng không gian.
"Fedya, không có màu sắc là như thế này sao?" Nikolai Gogol thực hiếu kỳ chỉ tay vào không trung, bọn họ vừa ra khỏi hầm ngầm, màn ảnh lớn trên cao liền rơi vào trong đáy mắt.
Fyodor Dostoevsky tươi cười cương ở nơi đó, nhìn trên màn ảnh 'chính mình' tóc dài như mây, thậm chí còn có thể thấy màu tím lượn lờ trên nền tóc đen, hắn trong đầu hiện lên một loại thức uống: Đậu xanh rau má.
Nhưng Fyodor vẫn thực ưu nhã gật đầu, tươi cười không sai biệt, giống như vừa mới chỉ là ảo giác: "Mất đi sắc thái tự do điểu đâu, Nikolai."
Gogol cười vài tiếng, ánh mắt lại thực lạnh nhạt.
"Nhưng đó không phải là ta nha, Fedya cũng biết mà phải không?"
"Đúng vậy."
"Nhưng mà Fedya bản tóc dài cũng thực xinh đẹp ai, nuôi tóc dài đi Fedya!"
"Ta xin cự tuyệt."
"Ai~"
......
Dị Năng Đặc Vụ Khoa lại bắt đầu bận bịu mà ghi chép lại, ở một mức độ nào đó tới nói làm đầy đặn thêm tư liệu.
Một bên khác.
Dazai Osamu như xác chết trôi nổi lơ lửng trên mặt sông, nhìn lên cao huýt sáo một tiếng, vui mừng khi người gặp hoạ: "Chim cùng chuột, cũng khá xứng~"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro