9. Là tương ngộ

Ánh mặt trời vừa lúc, gió nhẹ thổi, tiếng sóng biển rì rầm từ nơi xa, Akutagawa Ryuunosuke xuống thuyền, đứng bên cạnh bản tôn nhìn về phía xa, nói một ít lời nói.

"Cảm ơn Akutagawa-kun." Gương mặt sau khẩu trang của Akutagawa Ryuunosuke bị che khuất, nhưng vẫn là thấy được đôi mắt hàng lông mày nhợt nhạt, ý cười trong mắt không tan đi, hắn khẽ gật đầu với bản tôn chuẩn bị rời đi.

【Akutagawa Ryuunosuke】dùng ống tay áo che lại miệng ho nhẹ, cũng gật đầu,【Rashomon】từ bên cạnh cắn lại mấy cái hộp mang đến trước mặt Akutagawa Ryuunosuke, "Một ít quà mọn," Hắn lơ đãng nói, "Chất liệu vải khá tốt."

Thực ra là lúc nãy có nghe Higuchi cùng người khác đề qua,【Akutagawa Ryuunosuke】nghĩ đến thường người ta sẽ tặng quà, gặp mặt? Có lẽ thế.

Mới xuất hiện tình cảnh này.

Akutagawa Ryuunosuke cũng không khách khí, Rashomon từ phía sau ngoạm nuốt một bộ động tác lưu sướng tự nhiên, nói với 'một cái khác chính mình' lần sau có cơ hội lại gặp mặt.

Sau đó xoay người lại.

Phía xa từ chỗ rẽ đi tới hai người giống nhau như đúc, hai mái tóc trắng như cẩu gặm khẽ đung đưa theo bước đi, trong đó một người lại thực mau bị Akutagawa Ryuunosuke liếc mắt một cái nhận ra tới.

Không nói về chi tiết ngoại hình, đơn thuần từ khí chất ánh mắt đi lên nói, thực khớp với cơ hữu. Nhất là khi đối phương từ góc khuất đi ra nhìn thấy hắn, ánh mắt kia cơ hồ đều sáng lên, ánh chiều tà chiếu rọi vào đôi mắt, giống như là một hồ nước bị khấy động lóng lánh gợn sóng.

Đối phương cơ hồ là lập tức nâng chân liền chạy tới.

Akutagawa Ryuunosuke cong mắt lên, hắn thực sự rất muốn cười, nhưng mà bộ rễ hoa bỗng chốc sinh trưởng, cành hoa rạo rực sôi động chạy dài đến cuống họng, loại cảm giác thống khổ đau đớn quen thuộc kia lại mạn đi lên, hắn cắn chặt môi để không phun ra, hắn không muốn đối phương lo lắng.

Nakajima Atsushi nào có không nhận ra cơ hữu nhà cậu biến hoá, lập tức chạy đến vẻ mặt lo lắng nắm lấy tay Akutagawa Ryuunosuke mà hỏi liền mấy câu, giọng đều biến điệu:

"Sao thế Ryuunosuke?"

"Là bệnh phát sao?"

Nakajima Atsushi gấp đến độ liền phải kéo xuống khẩu trang của Akutagawa Ryuunosuke nhưng bị Akutagawa Ryuunosuke nắm lấy tay, gian nan ngăn chặn hoa từ dưới trào lên, giọng nói bị khẩu trang ngăn chặn nghe lên có chút hàm hồ: "Atsushi, đi."

Nakajima Atsushi nghe thế liền cũng không rảnh lo người khác bên cạnh, chỉ nói gấp lên "Xin lỗi" liền chặn ngang bế lên nhà mình cơ hữu trăm mét chạy nước rút lao tới nơi xa.

Hoặc là tìm một góc khuất nào đó tâm sự đi,【Nakajima Atsushi】nghĩ.

Đôi cộng sự nhưng lại bất hoà này hai mặt nhìn nhau, sau đó【Akutagawa Ryuunosuke】tới một câu "Baka Jinko!" sau đó liền rời đi.【Nakajima Atsushi】nghẹn khuất vô cớ bị mắng, cũng có chút tức giận mà đi trở về.

Mỗi lần gặp mặt là y như là không phải bị mắng ngu ngốc chính là bị hắc thú công kích, vừa quen mà lại không quen, ai muốn kiểu chào hỏi thế này đâu??

......

Trong một ngõ nhỏ thực sâu mà lại vắng bóng người, Nakajima Atsushi không buông tay, ôm Akutagawa Ryuunosuke dựa tường vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Bắt đầu từ giữa đường Akutagawa Ryuunosuke đã bắt đầu nhịn không được ho lợi hại, Nakajima Atsushi đều hổ hoá tay chân vận dụng mãnh thú lực lượng gia tăng tốc độ, cơ hồ vừa ngừng chân Akutagawa Ryuunosuke không ngừng run rẩy cơ thể, cùng với đó là từng đoá từng đoá hoa rơi ra.

Con ngươi của Nakajima Atsushi co rụt lại, trong lòng trào lên cảm giác vô lực, nước mắt đều ra tới, bạn cùng nước mắt là thanh âm nghe thực vui sướng.

Hai bóng người rúc vào nhau, một người ho ra hoa một người khóc ra sao, tiếng ho khan cùng tiếng đàn vang, một bức hoạ tràn đầy mỹ lệ cùng quỷ dị.

Akutagawa Ryuunosuke thoáng nghe thấy tiến đàn vang, là từ người bên cạnh truyền tới, Star Tears Disease sao......

Nakajima Atsushi thấy Akutagawa Ryuunosuke ho mãi không ngừng, quýnh quá hoá liều dùng môi ngăn chặn hoa tràn ra ngoài.

Đôi mắt tử kim đối diện với đôi mắt xám mơ hồ, mặc dù cũng thực đẹp, nhưng mà vẫn là nhìn chăm chú càng khiến cậu say mê hơn, Nakajima Atsushi nhắm mắt lại thử cuốn lấy hoa về mình, để tránh khoang miệng người trong lòng đầy ứ khó chịu.

Như một quả pháo hoa thả trong đầu, Akutagawa Ryuunosuke cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi, trong óc chỉ còn dư lại "ầm ầm ầm" thanh âm. Theo bản năng, Akutagawa Ryuunosuke vươn tay giữ chặt lấy sau gáy đối phương, đảo khách thành chủ, gia tăng nụ hôn này, biến càng vì mãnh liệt, lại càng thêm dài lâu.

Những đoá hoa đều rơi rụng mở ra, cánh hoa chịu không được cuồng phong quá cảnh, bị xoa toái thành mảnh vụn ép ra nước mang màu đỏ, tựa như nước hoa hồng, mang một mùi hương thơm đặc trưng của hoa. Theo khe hở giữa môi răng mà chảy xuống, lướt qua hầu kết, dần thấm vào trong vải dệt, chỉ để lại một đường đi nhợt nhạt hồng, nhưng trên làn da trắng lại thực nổi bật.

Nakajima Atsushi trong mơ hồ nhìn thoáng qua, bị một mạt màu đỏ lung lạc đôi mắt, nhưng sau đó lại bị Akutagawa Ryuunosuke bất mãn mà kéo trở về lại, triền triền miên miên.

Không biết khi nào hoa không còn xuất hiện, nước mắt cũng dừng chỉ còn vài vệt nước trên khoé mi, bị Akutagawa Ryuunosuke dùng tay nhẹ lau đi. Nakajima Atsushi mặt thực hồng nhìn vào mắt Akutagawa Ryuunosuke, tư thế thay đổi từ lúc nào, giờ phút này cậu ngước lên nhìn hắn, chỉ cảm thấy rơi vào một mảnh kẹo bông gòn, mềm nhẹ mà ngọt ngào.

Nakajima Atsushi đầu choáng váng nghĩ, hình như là, Ryuunosuke cũng cùng chung cảm xúc với mình?

Akutagawa Ryuunosuke thấy Atsushi một bộ bị hôn đến ngốc liền buồn cười, cúi đầu cọ cọ mặt đối phương; tiếng cười từ lồng ngực chấn động truyền đến Nakajima Atsushi, lại nghe thấy Ryuunosuke nói:

"Atsushi thực đáng yêu, hôn lên cũng thực ngọt."

Nakajima Atsushi lần đầu mới biết đối phương là loại người này, này là muộn tao mà người ta thường hay nói sao?

Cười qua đi, Akutagawa Ryuunosuke mới thấy đau nhức cơ thể, dù sao cũng trải qua cơn ho kịch liệt, lại thêm một đoạn kiều diễm phấn hồng thời gian, nhưng mà hắn vẫn là chống thêm một chút, ghé vào tai Nakajima Atsushi nói nốt câu nên nói cho cậu nghe:

"Anh yêu em." Thích thì quá nhẹ.

Sau đó Akutagawa Ryuunosuke gục đầu xuống trên hõm vai Nakajima Atsushi, có chút mệt nhọc mà rũ mắt xuống nghỉ ngơi.

Nakajima Atsushi linh hồn rung động. Cậu nghe ra được, Akutagawa Ryuunosuke là đối với cậu nói, là cậu phía trước khi xuyên, mà không phải mang lên cái tên 「Nakajima Atsushi」, bọn họ chỉ là cos mà thôi.

Thoáng bình phục tâm tình, Nakajima Atsushi rũ mắt nhìn một đầu tóc đen an tĩnh tựa vào cạnh cổ, cậu xoa nhẹ tóc hắn, xúc cảm cũng thực mượt mà, có vẻ khoảng thời gian này Akutagawa Ryuunosuke cũng có chăm sóc bản thân cẩn thận.

Nakajima Atsushi cười thực nhẹ, khoé mắt đều cong lên, tâm tình thực tốt mà ôm đối phương.

———

Trong mắt tui thì là vầy nè:
Akutagawa: Ily ♥️
Atsushi: Omg hehehehe [si ngốc.jpg] [hò hét.jpg] [bò loạn xạ.jpg]

Không biết viết đoạn hôn kia sao, cho nên ẩn dụ đi :3

Sắp tới sẽ cố viết ngọtttt, dù sao cũng 'trị bệnh' rồi mà (≧▽≦)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro