Chương 17
Từ điểm mù của kho lưu trữ, ba bóng dáng tuyệt đẹp đang rất bình tĩnh quan sát một gã đàn ông hăng say với việc đặt bom
“Công bằng mà nói thì tên này giỏi thật”
Chuuya quỳ một chân nhìn xuống, trong ánh mắt hiện một chút hứng thú. Cậu như vậy nào biết có một gã đàn ông đứng sau, sắc mặt đang tối dần
“Không thể chiêu mộ hắn ta đâu, sẽ rắc rối lắm đấy sên trần ngốc”
“Ngươi-”
“H- hắn bước ra rồi kìa ạ!”
Atsushi vội cắt ngang lời cãi vã của nhị vị tiền bối, nếu không trận đấu khẩu ấy sẽ không có hồi kết
Nhưng em nói đúng, tên thủ phạm kia đặt xong bom và đã ra khỏi kho lưu trữ. Điệu bộ dương dương tự đắc ấy của hắn ta khiến cả ba nhìn chỉ biết mỉa mai
“Canh phòng đúng là chẳng ra gì! Hah!”
“Anh nghĩ lần này vẫn có thể trót lọt à, Robert Will?”
Will giật thót, theo phản xạ hướng về phía âm thanh phát ra. Dazai đứng ngay cửa kho, tư thái ung dung như đang nói chuyện phiếm
Có chút hoảng, hắn ta nhìn xung quanh, ba phía đều có người bao vây
Chuuya trông có vẻ buồn ngủ rồi, cậu chỉ cần kiên nhẫn một chút nữa thôi là có thể về nghỉ ngơi
Chung quy Will thấy là chẳng có người nào ở đây coi hắn là đối thủ, một chút uy hiếp đối với họ cũng không
“ADA và Port Mafia sao? Dù có là vậy, các ngươi nghĩ có thể ngăn được những vụ nổ?”
Nói rồi hắn đắc ý lấy một chiếc điều khiển từ xa, không do dự nhấn nút
10 giây…
15 giây…
Đáng tiếc, chẳng có gì xảy ra hết. Đến khi nghe thấy tiếng ngáp nhỏ của Chuuya, hắn ta mới hoảng loạn kiểm tra tứ lung tung. Em mất kiên nhẫn nói
“Có đến bình minh ngươi cũng không kích hoạt được cái gì đâu”
“Các ngươi từ khi nào!?”
Dazai cười cười, đưa mắt hướng phía sau đáp
“Ngay từ đầu”
Từ bên trong kho lưu trữ, ngay sau lưng Dazai có một bóng dáng không nhanh không chậm bước ra, kèm theo đó là những thanh âm ho khan liên tục khiến ai đó nghe mà xót
Akutagawa bước ra, với Rashoumon đang cầm những thiết bị phát nổ đã bị vô hiệu hoá
Từ trong rừng cây hai tuýp người mặc áo đen đeo kính bước ra vây kín Will, khiến hắn ta hiểu đã không còn đường lui nữa rồi
“Cũng đến lúc phải giao hắn cho chính phủ rồi”
"Hahahah…!"
“Trước khi giao hắn cho chính phủ, anh nghĩ hắn nên đến bệnh viện tâm thần điều trị một chút”
Dazai cười cợt, ấy thế mà hai đứa Akutagawa và Atsushi gật đầu như đúng rồi
Chà, hai đứa đó làm việc chung, tính vô tri cũng lây hết cho nhau rồi
Tên đấy nổi điên ngay lúc đó, nhưng cũng chẳng cản trở gì việc bắt giữ hắn trước bình minh. Vì bắt tên này cũng như bắt ruồi, rất vô vị nên không cần nói đến nhiều
—
Khẽ liếc nhìn lính của mình đưa Robert Will đi, tầm nhìn của Akutagawa ngày càng mơ hồ. Gã sắp không trụ nổi
“Chúng ta về thôi Akutagawa”
Atsushi lặng lẽ đến bên gã, đáy mắt còn mang theo chút xót xa. Ngược lại, gã rất thong dong
“Em về nhà của mình đi”
“Nakahara-san nhờ tôi chăm sóc anh đấy, ngoan ngoãn chút đi”
Chuuya từ xa quan sát những tương tác nhỏ của đôi trẻ, kỳ thật cậu cảm thấy hai người họ có chút mờ ám. Thôi vậy, chuyện của họ cứ để họ tự giải quyết, bây giờ cậu nên giải quyết chuyện của mình rồi
Cậu từ từ đi lại phía Dazai đang ngáp ngắn ngáp dài
“Hở, sao th-”
Chưa đợi hắn nói hết câu, cậu đã dồn hết lực vào nắm đấm không thương tiếc đấm hắn một phát vào bụng. Tiếp theo đó là những cú đánh liên tục khiến hắn không kịp trở tay
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro