Chương 31
“Haru, cẩn thận!”
Một luồng năng lượng chói lóa lao thẳng đến mà không chút do dự. Haru không kịp né tránh, chỉ cảm thấy ánh sáng ấy nuốt chửng lấy cả cơ thể nhỏ bé của mình.
Chuuya trợn tròn mắt, cả người gần như bất động. Cậu nhanh chóng lao về phía bé con của mình và hất văng tên áo đen kia ra, khiến hắn ta bị va đập vào tường tạo nên một tiếng động lớn.
Nhưng đã quá muộn.
Luồng sáng kia đã tan biến, mang theo đứa con mà cậu yêu thương nhất.
Đôi mắt Chuuya đỏ ngầu, hơi thở dần trở nên dồn dập. Sát khí tỏa ra từ cậu khiến không khí dường như có thêm một tầng áp suất. Những kẻ tập kích vẫn đứng đó, kẻ cầm đầu nở một nụ cười nhàn nhạt, như thể mọi chuyện chẳng chút liên quan nào đến hắn ta cả.
“Ta đã nói rồi mà~ Cậu bé đó là vật tế thích hợp nhất. Vậy nên… chúng ta xin phép cướp cậu ta đi nhé~”
“Lũ khốn! Các ngươi đưa Haru đi đâu rồi!?”
Cơn thịnh nộ của Chuuya đạt đến đỉnh điểm. Cậu lao thẳng đến những kẻ ngoại lai kia, nhưng cậu đã chậm một bước rồi. Những kẻ đó đã nhanh chóng tẩu thoát, chỉ để lại những vết tích do tàn dư của cuộc chiến tạo thành.
“Chuuya! Có chuyện gì vậy!?”
Từ đằng xa, Kouyou nhanh chóng chạy đến chỗ của Chuuya. Theo sau cô là những thuộc hạ của mình và một số thành viên của ADA. Ngay khi vừa đến nơi, trước mắt họ là một Chuuya với vô vàng những cảm xúc hỗn độn, đôi mắt cậu nổi đầy tơ máu, toàn thân run rẩy vì cảnh tượng vừa diễn ra. Không cần nghĩ cũng biết cậu đang cảm thấy tức giận và bất lực như thế nào.
Cậu liếc nhìn những người vừa đến, ấn ký dần dần xuất hiện trên khuôn mặt. Bộ dáng gần như mất lý trí.
Nhận thấy tình hình trước mắt, Dazai nhanh chóng tiến đến vòng ra phía sau Chuuya, hắn ôm lấy cả cơ thể nhỏ bé của cậu, như thể đem một vật quý giá nâng niu trong vòng tay. Tuy Chuuya vẫn còn điên cuồng nhưng ấn ký đã tan biến đi hết nhờ dị năng của hắn, điều đó khiến Kouyou cũng dịu đi đôi chút.
Kouyou nhẹ nhàng tiến lại gần, giọng nói dịu dàng pha lẫn chút an ủi.
“Trước tiên hãy bình tĩnh lại đã nhé, Chuuya. Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Có một đám người… chúng đã bắt Haru đi mất, em… em thật sự không biết chúng thuộc tổ chức nào.”
Không gian dần chìm vào im lặng. Dazai và Kouyou trao nhau ánh nhìn nghiêm trọng, dù vẻ mặt của họ không lộ tí cảm xúc nào, song Chuuya vẫn có thể nhận ra sự căng thẳng thoáng hiện qua trong đôi mắt Kouyou.
"Tệ thật…" Kouyou thở dài. "Giống như Dazai đã dự đoán."
"Dự đoán?"
"Bọn chúng cũng vừa bắt cóc Masato. Theo điều tra của Ranpo và Dazai, Haru rất có khả năng sẽ là mục tiêu tiếp theo…" Kouyou kiên nhẫn giải thích, nét mặt của cô cũng chẳng khá hơn Chuuya là bao.
Nghe vậy, Chuuya liền đẩy mạnh Dazai ra. Cậu mất kiên nhẫn muốn lao đi tìm người ngay lập tức.
“Khoan đã, Chuuya!” Kouyou vội cản cậu lại, nhưng dường như cậu chẳng thể nghe lọt tai câu gì nữa.
Bất chợt một bàn tay mạnh mẽ siết lấy cổ tay cậu, là Dazai. Trái ngược với những cảm xúc hỗn độn của cậu, hắn lại bình thản lạ thường, trong đôi mắt chứa đầy những tâm tư khó đoán.
“Cậu chạy loạn như vậy cũng không giúp ích được gì đâu, Chuuya.”
“Thế ngươi nói xem ta phải làm thế nào!?”
Chuuya túm lấy cổ áo của hắn, ý tứ và cảm xúc đều hiện rõ trên mặt chữ. Kouyou nhẹ nhàng đặt một tay lên vai cậu, cô nhẹ giọng trấn an.
“Chuuya, chúng ta nhất định sẽ tìm thấy bé con, chỉ là em cần phải bình tĩnh lại đã. Nghe chị, nhé?”
Nhận thấy cậu đã bình ổn được đôi chút, cô khẽ thở phào rồi quay mặt sang đám đông đang chờ lệnh. Kouyou nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh hoàn toàn không cho phép bất kỳ sự do dự nào.
“Giờ thì nghe đây, Akutagawa và Atsushi, hai đứa lập tức tìm kiếm ở phía Đông thành phố cùng tiểu đội một. Tôi, Dazai và Chuuya cùng với tiểu đội hai sẽ tìm ở phía Tây.”
“Đã rõ!” Atsushi đáp, sau đó cả hai không chần chừ thêm một giây nào liền lập tức lao về phía Đông cùng tiểu đội một của Mafia Cảng.
Trận chiến thực sự… chỉ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro