Chương 33
Ranpo đảo mắt quanh căn phòng, sắc mặt vẫn không hề dịu đi phần nào. Cậu trầm giọng phân tích.
“Dựa theo tất cả manh mối mà chúng ta đang có, bọn chúng không chỉ đơn thuần muốn bắt cóc Haru để uy hiếp chúng ta. Rất có thể bọn chúng muốn làm một buổi tế lễ nào đó. Thời điểm thực hiện là vào tối mai, khi xuất hiện trăng máu.”
Không khí trong phòng bất chợt trầm xuống sau câu nói ấy của Ranpo. Chuuya nghiến chặt răng, đôi mắt cậu ánh lên tia sát ý khi Ranpo tiếp tục phân tích.
“Buổi tế lễ đó chắc chắn liên quan đến không gian – thời gian, bởi lẽ Masato cũng vừa bị bắt cóc. Bọn chúng muốn hiến tế Haru để đạt được mục đích.”
Chuuya đứng bật dậy, trong đôi mắt toàn là sát ý. Cậu bước những bước dài về phía cửa nhưng rất nhanh đã bị Kouyou kịp thời ngăn lại.
“Chuuya, bình tĩnh đã! Em không thể không có kế hoạch gì mà cứ đi loạn xạ như thế. Không khéo lại khiến Haru trong tình thế nguy hiểm hơn!”
Nhận thấy một mình Kouyou căn bản không khuyên nổi, Atsushi cũng lên tiếng trấn an.
“Chuuya-san, theo như những gì Ranpo-san nói thì trước mắt, cho đến tối mai Haru vẫn an toàn. Thế nên xin anh hãy bình tĩnh một chút nha ạ–”
“Bình tĩnh? Kêu ta làm sao bình tĩnh nỗi!?”
Chuuya gần như gằn giọng. Bé con của cậu đột nhiên bị bắt đi, ngày mai còn bị hiến tế, hỏi sao cậu còn không phát điên lên cho được.
Nhận thấy cả cơ thể của cậu đang run lên, Dazai lập tức bước đến bên cậu. Hắn nắm lấy cổ tay của cậu, kéo nhẹ về phía hắn như thể nhắc nhở cậu đừng để cảm xúc che mờ mắt.
“Tốt xấu gì Haru cũng mang gen của tôi. Cậu nghĩ thằng bé sẽ ngu ngốc đến mức không tự bảo vệ được mình trước khi chúng ta đến cứu sao, Chuuya?”
Cả phòng đột ngột im bặt sau câu nói ấy của Dazai.
Mọi người đều không hẹn mà len lén nhìn hắn. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên hắn thẳng thắn nhắc đến mối quan hệ giữa hắn và Haru như vậy.
Chuuya xoáy sâu vào đôi đồng tử màu nâu đỏ của hắn. Đôi mắt cậu giờ đây không biết chất chứa biết bao nỗi niềm phức tạp đan xen, như thể đang đấu tranh với chính cảm xúc của mình.
Nhưng cuối cùng, ánh mắt cậu dần trở nên lạnh lẽo.
“Haru là con ta, chẳng liên quan gì đến tên khốn cuồng băng gạc như ngươi cả.”
Cậu dứt khoát hất bàn tay của hắn ra, sau đó liền đi thẳng lên lầu mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.
Dazai vẫn dáng chặt vào bóng lưng của Chuuya, một thoáng tĩnh lặng hiện lên trong mắt hắn. Rất rõ ràng giữa họ vẫn còn một ranh giới vô hình, dù vậy cũng chẳng ai chịu nhượng bộ. Hắn khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười ấy không còn mang theo vẻ châm chọc thường ngày, như một nỗi niềm không tên mà chính hắn cũng không thể hiểu hết.
Ranpo vẫn lặng lẽ quan sát họ từ đầu buổi, tình huống trước mắt khiến cho cậu chàng thám tử tài ba cũng không kiềm được tiếng thở dài.
Dazai à, công cuộc truy thê của cậu còn dài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro