P i a n o

Em vẫn nhớ cách những ngón tay Nikolai lướt trên phím đàn.

Nikolai lặng lẽ ngồi trước cây dương cầm, áo choàng trắng trên vai thả rơi, trải rộng trên nền đá đen tự tại. Những ngón tay dài lướt trên phím đàn thong thả, chậm chạp nhấn xuống từng phím đen trắng.

Rời rạc. Đơn lẻ. Chói tai.

Tiếng đàn rơi vỡ vụn trên nền đêm.

Nhưng gã vẫn tiếp tục nhấn xuống. Những phím đàn để nốt nhạc cứng nhắc nhanh dần, nối tiếp nhau, trước cả khi nhận ra đã là một giai điệu.

Âm nhạc tràn qua từng đốt tay, ngập trong căn phòng nửa tối nửa sáng, rót đầy không gian câm lặng. Nốt đen tuôn rơi, lạc trên dương cầm trắng, vấn vương trên bím tóc vàng lại nhuộm sắc bạc của ánh sáng sau lưng.

Em chưa từng nghe giai điệu ấy. Một giai điệu quá sức êm đềm. Một bản nhạc quá đỗi nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng đến mức làm người đau lòng. Nhẹ nhàng đến mức trái tim đột nhiên co rút, chỉ còn cách đưa tay lên nắm chặt lấy lồng ngực nóng bỏng. Nhẹ nhàng đến nỗi làm tầm mắt mờ mịt, chỉ có thể yên lặng nhìn theo bóng người đang diễn tấu kia.

Nhẹ nhàng...

Nhẹ nhàng đến nỗi em không tin nổi đó là Gogol.

Gogol mà Sigma biết sẽ đàn những bản nhạc cuồng nhiệt đầy biến ảo. Gogol mà Sigma biết sẽ nhấn lên những phím đàn quái quỷ, khó dò. Hoặc có lẽ, Gogol mà Sigma biết sẽ ấn ra các nốt vặn vẹo, rạc rời, chói tai.

Đó mới là Gogol mà Sigma quen biết...

Nhưng Nikolai, ngồi nơi bóng tối căn phòng, ánh sáng chỉ rọi được đuôi tóc, cả gương mặt lẩn khuất sau màn đêm, đánh lên giai điệu mênh mang mà khao khát.

Những nốt nhạc trắng đen, những phím đàn sáng tối, và ngón tay Nikolai, nhảy múa giữa những ranh giới mơ hồ.

Trong thoáng chốc, chính em cũng như quên mất. Quên mất Casino nơi đây. Quên mất ánh sáng tràn từ khung kính kia chỉ là ánh đèn đêm ngoài phố. Em chỉ nhìn thấy Nikolai và cây dương cầm, giữa cánh đồng trải dài, dưới sắc nhạt của bình minh. Lộng lẫy đến ngây dại.

Em không biết vì sao em chỉ dám đứng lặng yên nơi đây ngắm nhìn bản độc tấu của gã hề. Em không biết vì sao em cứ lại nhìn thấy những ảo ảnh mơ mộng như vậy. Em chỉ biết em càng thêm siết chặt lồng ngực mình dưới những thanh nhạc càng lúc càng cao.
Càng lúc càng lên cao, càng lúc càng thêm da diết, ngón tay gã nhanh dần, những ngón dài lướt trên phím đàn lấp loáng, như loài chim dang cánh trên đồng hoang tự tại.

Nikolai nhấn xuống những nốt cao ngất, bất thần đứng dậy, áo choàng sau lưng vỗ cánh, xòe rộng sau lưng, giương lên phấp phới như chỉ cần giây sau sẽ bay đi.

Nốt cao nhất.

Rơi xuống.

Lặng thing.

Tiếng đàn câm bặt.

Nikolai ngẩng đầu.

Gã nhìn Sigma.

Con mắt xanh bạc lạnh lẽo không còn mặt nạ ngày thường che dấu lộ ra dưới ánh đèn. Đôi mắt xanh màu xanh của trời cao, trong bóng đêm lại nhuốm từng tầng từng tầng, sâu thăm thẳm như đáy biển, xoáy thẳng vào em.

Sigma sững sờ, cơ thể em ngây ra, không cách nào di chuyển, đối mặt với ánh nhìn không thấu ý nghĩa của Nikolai.

Không còn tiếng đàn, không gian yên lặng đến lạnh lẽo. Không khí như đóng băng, cứng đờ, chính Sigma cũng không rõ mình đã nhìn vào đôi đồng tử dị sắc kia bao lâu. Chỉ biết gã là người bước đi trước.

Gã xỏ tay trong đôi găng đỏ lòe loẹt, chiếc mũ lại yên vị trên đầu, im lặng bước qua em. Không một ánh mắt nhìn lại, không một lời nói dư thừa. Gã lướt qua em, lặng im như tiếng đàn đã mất, biến mất nhanh như cách nó bất ngờ vang lên.

Sigma từng nghĩ giá như em không tò mò tiếng đàn để chứng kiến cảnh tượng ngày hôm ấy ; giá như em không đi tìm tiếng đàn thanh bình giữa âm thanh náo nhiệt của Casino; giá như em không đặt chân vào căn phòng khuất lối ấy, có lẽ em đã không cần bận tâm về một Gogol như vậy.

Gogol sáng hôm sau vẫn bình thường như Gogol trước đó, gã hề hài hước, điên cuồng, hỏi những câu hỏi kì quặc. Thản nhiên đến nỗi Sigma nghĩ rằng đêm hôm ấy chỉ là ảo giác mình em. Thứ ảo tưởng không cách nào quên được. Đến nỗi em như bị ám ảnh với cây dương cầm ấy, để những đêm tăm tối lại tìm đường đến với căn phòng khuất nẻo.

Và lại lần nữa nghe được tiếng dương cầm.

Thanh âm vang trong hành lang tăm tối làm em sững sờ, vội vàng chạy đuổi theo những nốt nhạc lang thang.

Sigma nhìn thấy Nikolai.

Ánh đèn nhân tạo từ ngoài đường vẫn nhợt nhạt như vậy, người ngồi dưới ánh sáng lại càng thêm đơn bạc. Gã lướt ngón tay chậm chạp trên những nốt đàn đứt quãng, gương mặt bị bóng tối bủa vây, không rõ biểu tình. Chỉ có đôi mắt. Đôi mắt nhìn thẳng về phía em, lạnh lẽo, không đoán được tâm tình.

Chính Sigma cũng không nghĩ lúc đó em lại bình tĩnh đến thế. Em thản nhiên đến dị thường, đối diện ánh mắt xanh thẳm kia, yên lặng đứng tại chỗ lắng nghe.

Bản nhạc - vẫn tiếp diễn trong không khí trầm mặc lạ kì - ngày càng nhanh, những nốt nhạc đuổi nhau bay lên chót vót. Gã cúi xuống, quay lại với những phím đàn. Mà em, vẫn cứ đứng lặng lẽ nhìn người nghệ sĩ ấy biểu diễn.

Bản nhạc đạt đến nốt cao nhất.

Ngân dài.

Và lại im lặng.

Gogol dường như không muốn đàn nốt phần sau, gã đeo găng và vớ lấy chiếc mũ, áo choàng khẽ phất trùm lấy cơ thể. Gã biến mất giữa thinh không.

Nhưng dường như Sigma nghe được. Một tiếng thì thầm không rõ của gã, nhanh chóng tan trong không gian.

Em không rõ tiếng thì thầm kia là gì, nhưng tiếng dương cầm vang lên trong căn phòng kia thì em đã nhớ rất rõ.

Nikolai ngồi nơi ánh sáng, đơn độc diễn tấu khúc dương cầm. Sigma đứng trong màn đêm, lẳng lặng lắng nghe từng nốt vang.

Hai thế giới hoàn toàn khác biệt nhưng lại tồn tại cùng lúc. Những khi Nikolai đàn, cả hai không nói nhưng đều ăn ý, chưa một lần giao tiếp giữa những bản nhạc lại có thể hiểu nhau rõ ràng. Đã thuộc lòng từng nốt nhạc, lại chỉ mong chờ đối phương đàn thêm, đàn thêm và lại đàn thêm giai điệu nhẹ nhàng mà luyến tiếc ấy.

Gã lặng lẽ đánh đàn. Em yên tĩnh lắng nghe. Có những đêm hiếm hoi mịt mờ trong căn phòng nhỏ, dưới ánh sáng lạnh lùng của phồn hoa, dường như là bí mật được giấu kín. Là sân khấu của riêng hai người.

Chỉ là Sigma vẫn chưa bao giờ nghe được phần kết của giai điệu. Bao giờ cũng vậy, khi nốt cao nhất ngân lên, tiếng đàn sẽ lặng câm, Gogol cúi chào và biến mất khỏi căn phòng.

Sigma băn khoăn nhưng chưa từng thắc mắc. Em chưa bao giờ hiểu được Gogol, vậy nên em sẽ không thắc mắc. Cũng như em chưa hiểu nổi giai điệu da diết nên vẫn muốn tiếp tục lắng nghe. Giai điệu dù có nghe đến thuộc lòng, cảm xúc đã quen thuộc hết sức vẫn không kiềm được muốn nghe nó, vẫn không thể không thấy cõi lòng thôi nhói đau.

Đôi khi khoảng cách giữa ồn ào của Casino tới căn phòng bí mật tĩnh lặng kia gần đến không thật, làm em đột nhiên thấy hốt hoảng, mơ màng. Bản nhạc ấy vẫn cứ tiếp tục vang lên được sao? Vẫn sẽ yên lành như thế?

Sigma bối rối bước tới bên cạnh cây dương cầm, ngón tay rụt rè lướt trên phím đàn lại không dám ấn xuống.

Đây là cây đàn của gã. Tự bao giờ Sigma đã mặc định như vậy.

Hôm nay Nikolai không đến. Những tháng gần đây gã luôn rất bận với Fyodor, dường như có chuyện quan trọng gì đó mà em không hay biết. Một kế hoạch chăng? Em đột nhiên hi vọng Nikolai sẽ ổn. Có lẽ chỉ vì em còn chưa nghe hết giai điệu ấy.

Chợt tầm mắt Sigma chú ý đến hộp gỗ đặt trên cái kệ gần đó. Casino của em có những căn phòng hầu như không sử dụng, thường chất đầy những đồ linh tinh. Em đoán đây là một trong số chúng. Nhưng ngay cả em cũng không chú ý đến nơi này nếu không có Nikolai. Lần đầu tiên em chú ý thấy những vật khác trong căn phòng.

Sigma bước lại gần liền nhận ra đây là một hộp đàn tinh xảo. Chỉ là dường như đã bị bỏ quên quá lâu, chiếc hộp trắng ngà đã hoen ố, phủ đầy bụi bặm. Em khẽ mở chiếc hộp ra, có chút hồi hộp không rõ. Nằm giữa lớp nhung đỏ rượu bao bọc, cây vĩ cầm chẳng vương chút bụi, trắng ngần thánh khiết cứ thế lộ ra trước mắt người đời.

Gần như vô thức, em cẩn thận cầm lấy cây đàn, từ từ chỉnh lại những dây đã giãn. Sigma đã học Violin, em gần như bị thôi miên, đặt cây vĩ cầm tựa lên vai, tay nắm lấy thanh vĩ khẽ kéo.

Giai điệu quen thuộc cứ thế tuôn trào, ngập trong căn phòng. Sigma thuộc lòng bài hát đến mức em hoàn toàn kéo đàn theo tình cảm.

Lần đầu tiên trong căn phòng có tiếng nhạc cụ khác ngoài cây dương cầm cất tiếng. Thanh âm của cây vĩ càng thêm sâu lắng, cây đàn như báu vật ngủ vùi bao năm, giờ thức giấc hát lên bài ca dịu dàng.

Sigma chú tâm vào tiếng đàn đến nỗi không nghe được tiếng động phía sau. Nikolai thinh lặng đứng sau em, đôi mắt xanh ngời ánh lên tia sáng rực rỡ.

Những nốt dương cầm nhấn xuống, hòa vào giai điệu thì thầm của vĩ cầm. Em có chút giật mình nhìn lại, tay bối rối kéo sai một cung chói tai. Nikolai thản nhiên chơi đàn, bình tĩnh như những đêm gã đã từng.

Sân khấu giờ chỉ thuộc hai người. Sigma quay lại với dây đàn, mi mắt khẽ rũ xuống theo từng nốt tràn khỏi dây tơ.

Vì sao hai người có thể chơi khớp đến thế?

Vì em đã quá thuộc lòng từng nốt từng nốt một, đã quá quen với bản nhạc không được ghi này? Hay vì em đã quá quen thuộc với Nikolai?

Sigma không muốn tìm hiểu sâu thêm nữa. Em bối rối đặt tất cả vào dây đàn, mồ hôi lấm tấm trượt trên cánh mũi nhỏ, rơi xuống, ngón tay thon kéo dây đàn đến cung bậc cao nhất mà em nhớ.

Tiếng vĩ cầm ngưng rồi nhưng tiếng đàn dương cầm vẫn tiếp tục rong ruổi. Sigma sửng sốt nhìn qua. Lần đầu tiên Nikolai tiếp tục đàn sau nốt cao nhất.

Tiếng dương cầm vút lên cao nhất như vậy rồi rơi xuống dần, hết sức bình yên. Tiếng nhạc sau cùng quyến luyến không dứt mà kết thúc.

Đã nghe nhiều lần như vậy, Sigma cũng đã tưởng tượng được phần nào đoạn kết. Nhưng em không nghĩ Nikolai sẽ đàn nó, em những tưởng mãi mãi cũng không rõ được đoạn kết của bản nhạc này.

Nikolai đứng dậy, bình thản nhấn nốt những phím cuối cùng. Áo choàng trắng bay sau lưng, Sigma đột nhiên có cảm giác trở về lần đầu tiên nhìn thấy gã trước cây đàn.

Đôi cánh tung lên, phủ xuống, che khuất cả em và gã. Nikolai tiến sát trước mặt em, chiều cao không quá khác biệt làm đôi mắt xanh thẳm như đại dương kia thẳng thắn đối diện với màu bạc nhạt trong mắt em. Tay vẫn nắm lấy cây vĩ cầm, em bối rối lùi lại, dựa sát tường, để Nikolai từng bước lại gần, áp sát. Cơ thể gã vốn to lớn hơn lại thêm chiếc áo choàng bao phủ, giữ chặt em trong vòng tay gã.

Sigma nhắm tịt mắt, hoàn toàn không dám đối diện với gương mặt phóng đại trước mình. Em nghe thấy tiếng cười khẽ, có lẽ vui vẻ, cũng có lẽ là bất lực của gã. Em cảm nhận được hơi thở gã phả trên cánh mũi em, đều đều, nhè nhẹ, vương theo mùi mồ hôi dễ chịu. Mặt em nóng bừng, hốt hoảng mà lại cam chịu gã tiến gần.

Nikolai giữ lấy gương mặt em, gần như chạm vào. Ngay khi sát đến mức Sigma cũng cho rằng môi gã đã chạm vào môi em thì gã thoáng lơi lỏng bỏ ra. Hơi thở Nikolai ghé bên tai em, nóng bỏng, thì thầm:

"Cảm ơn, Sigma."

Nhẹ nhàng mà trầm ấm, tựa tiếng dương cầm bao lâu nay em nghe làm em thoáng ngây dại. Đứng đờ đẫn nhìn gã lùi lại, cúi chào. Đôi mắt gã trước khi biến mất vẫn ngập đầy ý cười dịu dàng.

Sau đêm ấy, em không thấy gã nữa. Fyodor cũng đã bị bắt giữ, không tiện liên lạc. Sigma hốt hoảng rồi tự trấn an.

Chắc chắn gã chỉ đi làm nhiệm vụ hoặc la cà đâu đó. Bản tính thường ngày cà trớn của gã em cũng rõ mà. Hẳn sẽ có đêm, tiếng dương cầm lại vang lên và Nikolai lại ngồi đấy. Khi đó nhất định em sẽ hỏi hắn về đêm ấy. Sigma tự nhủ, hoàn toàn không biết đó là đêm cuối cùng.

Tin tức đến với em ngay sau khi Gogol chết chỉ vài giờ. Tà dương đã tắt, để màn đêm phủ trên Casino nhộn nhịp. Em thấy mình bình thản tới đáng sợ, gật đầu với người liên lạc.

Sigma biết trước ngày này sẽ đến. Sigma biết rõ ràng cách kế hoạch này diễn ra. Vậy nên không có gì là quá đau buồn cả.

Em mỉm cười tiếp chuyện với người khách quen, cẩn thận điều hành Casino của mình. Casino là nhà của Sigma.

Vậy còn Nikolai Gogol? Gã là gì với em?

Đến khi nhận ra em đã đứng trong căn phòng. Ánh sáng tràn qua cửa sổ vẫn bàng bạc lạnh lùng như cả ngàn đêm trước, cây dương cầm vẫn lặng lẽ phủ bụi nơi đây. Cảnh tượng chẳng có gì thay đổi nhưng Sigma biết...

Người đàn bản nhạc kia sẽ không xuất hiện nữa rồi.

Em chộp lấy cây vĩ cầm trong gấp gáp, ghì nó lên những nốt nhạc vội vàng. Em muốn chờ. Em muốn chờ gã sẽ lại xuất hiện và cùng đàn với em như lần trước. Em vẫn chưa phối hợp hoàn hảo với giai điệu ấy vậy nên chắc chắn gã sẽ xuất hiện thôi...

Em không rõ vì sao mình còn bước tới nơi này níu kéo một ảo tưởng nhưng em biết rõ mình cần kéo đàn ngay bây giờ. Để những tâm tư tình cảm của em giãi bày bằng những dây đàn.

Em phải đàn...

Phải đàn...

Nốt cao nhất.

Dây đứt.

Thanh âm ngưng.

Em quỳ sụp trước cây dương cầm

Hoàn toàn tuyệt vọng

Ánh sáng đô thị lạnh lẽo lắm, vẫn thản nhiên rọi sáng căn phòng, trên cây vĩ cầm đứt dây.

Ánh sáng lạnh lùng soi không tới mặt ai , nhìn không rõ biểu cảm còn đọng trên gương mặt. Chỉ thấy giọt nước trong veo, rơi xuống, vỡ tan tành.

Em vẫn nhớ cách những ngón tay Nikolai đã từng lướt trên phím đàn


End

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro