Ngoại truyện. Góc nhìn của Osamu 3

"Cút ngay cho tôi ...!!

"Hãy cút ra bên người thiếu gia Shuuji cho tôi!!"

Tôi hoang mang mà đứng ở phía sau, nhìn Keiko như một con sư tử cái hung tợn đứng ở phía trước bảo vệ tôi một cách cường ngạnh như vậy.

Vì sao cô ấy lại muốn xen vào tôi? Rõ ràng có thể bỏ rơi tôi mặc kệ, tự mình chạy đi thì tốt hơn.

Tôi bối rối mà tự hỏi: Vì sao vậy?

Khi Keiko bước vào bệnh viện, tôi cố ý làm cô ấy ở lại. Nhưng đó không phải xuất phát từ sự sợ hãi của đứa trẻ đối với bệnh viện, mà chỉ là tôi muốn thử lòng cô ấy thôi.

Quả như dự đoán của tôi, Keiko sợ hãi đến cực điểm khi nhìn thấy quỷ. Điều này không phải là gì hiếm lạ, rốt cuộc cô ấy chỉ là một người bình thường thôi. Keiko sợ đến mức toàn thân run rẩy, trông giống như một con chim non đáng thương.

Khi phát hiện mục tiêu của quỷ chỉ là tôi, cứu thoát một mạng của Keiko cũng không khiến cô ấy vui vẻ, ngược lại như muốn khóc òa.

Keiko thật sự rất dễ khóc.

Một bên tránh quỷ tấn công, một bên tôi nghĩ: Đối với tôi, cô ấy luôn dễ rơi nước mắt.

Khi nói chuyện với người khác, Keiko luôn mỉm cười nhợt nhạt, ngay cả khi nói chuyện đau khổ cũng chỉ cúi đầu im lặng.

Chỉ khi đối diện tôi, cô ấy luôn dùng ánh mắt như sắp khóc nhìn tôi —— tại sao vậy? Tôi không hiểu rõ và không muốn nghĩ sâu xa.

Tôi luôn lo sợ nếu tiếp tục suy nghĩ, tôi sẽ trở nên càng thêm thống khổ. Tôi không muốn đau khổ, nên trốn tránh câu trả lời.

Dù thế nào đi nữa, tôi cố ý làm Keiko ở lại bên cạnh, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy những hồn ma khủng khiếp, trải qua nỗi thống khổ của tử vong, tôi lại cố ý chạy đi làm quỷ đuổi theo mình.

Tôi đã cố ý. Tôi biết rằng con người lần đầu tiên đối diện với quỷ có thể vẫn còn dũng khí, nhưng sau khi trải qua khoảnh khắc sống chết, dũng khí tiêu tan gần như không còn, chỉ còn lại khát vọng sống và sợ hãi tử vong. Người can đảm nhất cũng sẽ trở nên yếu đuối sau đó, chưa nói chi là Keiko vốn mềm yếu.

Cô ấy nhất định rất sợ hãi, ngay cả khi có thể bỏ mặc tôi mà chạy đi cũng là chuyện bình thường.

Vậy mà...

Tôi nghĩ cô ấy sẽ chạy trốn, tôi cho rằng cô ấy sẽ bỏ mặc tôi, tôi tưởng rằng cô ấy sẽ rời xa tôi.

Nhưng cô ấy không có, Keiko đã không làm vậy.

Keiko đứng trước mặt tôi, như một con thú dũng cảm đối mặt với quỷ, dường như tại khoảnh khắc đó, cô ấy nhận được sức mạnh phi thường, từ người bình thường trở nên mạnh mẽ đủ để đối đầu với quỷ.

... Nhưng đôi chân cô ấy vẫn run rẩy.

Dù bản thân cô ấy cũng sợ hãi đến chết, Keiko đã ôm chặt lấy quỷ, lớn tiếng bảo tôi chạy nhanh. Dù đôi mắt cô ấy tràn đầy khát vọng sống và sợ hãi tử vong, nhưng cô ấy vẫn tiến đến trước mặt tôi, bảo tôi mau chạy đi."

Đối diện với tình huống không ngờ tới như vậy, tôi ngây ra một lúc. Tại khoảnh khắc này, thậm chí hô hấp, vốn là bản năng của con người, cũng trở nên vô cùng khó khăn và thống khổ.

Tại sao?

Keiko tay bị kia sinh vật cắn đứt, mềm oặt rũ xuống, máu tươi không ngừng chảy từ cơ thể của cô ấy nhỏ giọt xuống mặt đất, phát ra những âm thanh "tí tách" như tiếng khóc thút thít.

Tại sao?

Keiko chân cũng bị cắt đứt, nhưng cô ấy vẫn hung tợn một mặt hung dữ mà dùng miệng cắn gắt gao vào quái vật, máu tươi không ngừng tràn ra từ miệng cô ấy, ánh mắt đầy những tia sáng đủ để thiêu đốt mọi kẻ địch, dường như cô ấy đang làm một việc còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của chính mình.

Tại sao vậy, Keiko?

Tôi không tin được mà lui lại một bước, trên mặt hiện rõ vẻ tuyệt vọng chưa từng có.

Tại sao cô ấy muốn như vậy một lần nữa giết chết tôi? Từ lần đầu tiên gặp nhau, cô ấy đã không ngừng gây ra nhiều lần gần chết thống khổ cho tôi. Hiện tại, mặc dù đang chiến đấu với quái vật và đối mặt với cái chết, tôi vẫn cảm nhận từng hành động của cô ấy đều như đang cầm dao nhắm về phía tôi, làm tôi muốn chạy trốn vì sợ hãi vô cùng.

Thời gian trôi qua, rất nhanh trời bên ngoài dần trở nên sáng trắng, nhưng Keiko đã không còn tỉnh táo để nhận thấy điều này. Trời đã sáng, đêm tối cùng mọi thứ khủng khiếp bao gồm quái vật kéo chúng ta vào ác mộng đều biến mất.

Tất cả khôi phục lại bộ dáng ban ngày, vết thương trên người Keiko cũng biến mất dễ dàng, như những gì đã xảy ra chưa từng tồn tại, nhưng tôi biết điều gì đã xảy ra.

Tôi có một cảm giác gần như căm hận với Keiko, nhưng khi phát hiện cô ấy không có việc gì, tôi lại thở phào nhẹ nhõm. Tôi im lặng một lúc, cẩn thận đặt tai ở vị trí trái tim cô ấy —— "bùm bùm", cô ấy vẫn còn sống. Mắt tôi mờ đi, dường như không có nước mắt nhưng lại muốn khóc.

Chẳng phải tôi đã bị Keiko lây bệnh dễ khóc của cô ấy rồi sao? Tôi bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn Keiko đang hôn mê trên giường bệnh, trong lòng tự nghĩ: Với người như cô ấy, thế giới bình thường kia mới là "đúng".

Nhưng tại sao cô ấy muốn lặp đi lặp lại nhiều lần xông vào thế giới của tôi?

Nếu Keiko có thể trả lời, chắc chắn cô ấy sẽ nói: "Bởi vì nghe được tiếng kêu cứu của anh, nên không thể bỏ mặc anh."

Nhưng từ lúc bắt đầu tôi đã không có ý định cầu cứu và cũng chưa từng kêu cứu. Tôi mờ mịt mà nghĩ. Keiko đang hôn mê không thể trả lời hoang mang của tôi, và tôi cũng không định nói với cô ấy về việc xảy ra đêm qua.

Tôi dẫn dắt Keiko để cô ấy nghĩ rằng mọi thứ đêm qua chỉ là một giấc mộng thôi. Thấy cô ấy nhẹ nhõm thở ra, tôi thất thần mà nghĩ: Chắc đó là điều tốt nhất cho Keiko. Không cần vật lộn đau khổ với hiện thực, chỉ cần sống cuộc sống bình thường không có gì đặc biệt ở đây là đủ rồi.

… Như vậy thì tốt rồi.

Tôi nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại thấy trống trải một lỗ hổng lớn. Cảm giác như toàn bộ thế giới đang chìm xuống dưới mình, làm tôi không thể hô hấp, khi nước biển xuyên qua chỗ trống đó, cơn mệt mỏi và tuyệt vọng làm tôi không còn chút tinh thần nào.

Keiko đi cùng quản gia rời đi, tôi đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn cô ấy rời đi, nghĩ:

Như vậy thì tốt, không cần lại tiếp cận tôi.

Ngày hôm sau, quản gia đến và đưa tôi về nhà, nhưng tôi không cảm thấy một chút mong chờ nào nữa.

Tại sao vậy?

Rõ ràng tôi đã nghĩ không cần tiếp tục để Keiko tiếp cận, nhưng chỉ một thời gian ngắn không gặp, tôi lại cảm thấy mình nhớ Keiko vô cùng.

Tôi đè nén cảm xúc không thể hiểu được này, trên mặt giả vờ như không có việc gì, bình tĩnh mà nói chuyện với Keiko.

Tôi không nghĩ rằng tôi đã để lộ điều gì đâu?

Tôi cân nhắc cẩn thận. Cùng Keiko trò chuyện một lúc, tôi liền trở về phòng của mình. Khi trong phòng tôi nhìn thấy tất cả phản chiếu lại trong tầm mắt, tôi sửng sốt một chút.

Tôi là người nhạy bén, trong phòng nhìn như không có gì thay đổi lớn, nhưng tôi vẫn nhận ra ngay rằng có ai đó đã vào phòng mình. Không nên thế này chứ, người làm trong nhà Tsushima chắc hẳn đều rõ rằng tôi không thích có ai tùy ý ra vào phòng tôi.

Có lẽ vì điều này, mà ngay cả khi họ biến thành quỷ hồn vào ban đêm, họ vẫn rất ít khi vào phòng tôi. Nếu nói trong nhà Tsushima còn ai không biết chuyện này, thì chỉ có Keiko.

Tôi im lặng một lúc, mở ra tủ quần áo nhỏ của mình, và thấy cây bút vẽ cũ nát đã bị di chuyển vài centimet. Đối phương có lẽ đã cố gắng đặt lại nguyên vị trí của nó. Đáng tiếc, dù là chỉ có vài centimet, tôi cũng nhận ra được. Keiko quả nhiên đã đến phòng tôi và thấy cây bút vẽ giấu trong tủ quần áo của tôi.

Khi thấy cây bút vẽ của tôi, cô ấy sẽ có cảm giác gì?

Sẽ thấy tôi buồn cười sao?

Sẽ nghĩ rằng tôi không nên lăn lộn với loại đồ không thú vị này?

Hoặc có thể cô ấy sẽ kể lại cho quản gia hoặc chỉ là một ảo ảnh của cha?

Rõ ràng biết Keiko không phải loại người như vậy, nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế mà suy đoán ác ý về cô ấy. Sau đó, lại tự ghét bỏ hành động này của mình.

Ôi, con người tôi thật là không ra gì. Khi chuẩn bị đi tìm Keiko, tôi gặp ảo ảnh của cha. Đương nhiên, ảo ảnh này chỉ là dựa vào hiện thực để sáng tạo ra, hiện tại cha tôi chắc hẳn đã rời đi cùng quản gia và những đứa trẻ khác đến địa chỉ mới sau khi biết ngôi nhà này bị đổ.

Khi nhìn thấy ảo ảnh mặt của cha, ông nói:

"Con không thể làm tốt hơn được sao? Như các anh của con."

Tôi lại như bị ném vào vạc dầu chịu đựng mười tám kiểu tra tấn. Sâu trong nội tâm tôi như có ai đó đang lớn tiếng hô: "Tôi cũng muốn lắm!"

Nếu có thể giống như người thường mà không phải trăn trở vào ban đêm, không phải ngày này qua ngày khác sống trong lo âu, thì điều đó chắc hẳn sẽ hạnh phúc biết bao? Nếu có thể, tôi cũng hy vọng sẽ không phải chịu đựng đau khổ, mỗi đêm đều có thể bình yên đi vào giấc ngủ, không còn tuyệt vọng cùng thống khổ.

….Nhưng tôi không làm được. Chính vì không làm được nên mới đau khổ như vậy, điều này chẳng phải hiển nhiên sao?

Và tôi không làm được, có lẽ vì ngay từ đầu tôi không nên tồn tại trên thế giới này?

Vì từ đầu tôi đã ra đời như một sai lầm, nên mới khác biệt với người thường. Keiko vẫn cố gắng an ủi tôi, cô ấy ôm tôi gắt gao, như đang cầu nguyện rằng mình có thể thay tôi gánh vác hết mọi đau khổ.

Nhưng cả tôi và cô ấy đều biết rõ ràng, trên thế gian này không ai có thể thay người khác gánh vác toàn bộ đau khổ. Điều này dường như thật sâu xa làm tổn thương trái tim mềm mại của Keiko. Từ ngày đó trở đi, Keiko bắt đầu muốn tránh né tôi.

Nhìn cô ấy như vậy, tôi vừa nghĩ như vậy liền tốt, một bên lại như là làm nũng mà nói:

“Chờ đến mùa đông qua đi, mùa xuân đến, hai người cùng đi xem hoa anh đào ở Fuyuki nhé?”

Rõ ràng biết trong ảo cảnh này mùa đông sẽ không bao giờ qua, rõ ràng biết Keiko không thể mang tôi đi, tôi vẫn gần như bướng bỉnh mà vươn ngón tay muốn ngoéo tay với cô ấy.

Tôi đến tột cùng là suy nghĩ gì đây?

Chỉ sợ chính tôi cũng không hiểu được.

Nếu phải nói ra, tôi thực sự là đang làm nũng, dù thừa nhận điều này làm tôi có chút thẹn thùng. Nhưng chỉ thế thôi, tôi đã không muốn tiếp tục gần gũi Keiko, dù có chuyện gì xảy ra tiếp theo, dù bị quỷ giết chết, biến thành quái vật sống không được chết cũng không sao cả.

…… Cái gì cũng không sao cả. Cứ như vậy đi, tách ra chúng ta liên hệ, tôi nghĩ vậy. Rõ ràng muốn rời xa Keiko, nhưng khi nghe tiếng kêu thảm thiết của cô ấy vào ban đêm, tôi lại không thể không chạy qua.

Cô ấy dường như gặp ác mộng, khi nhìn thấy tôi, không thể không nói hết, ý thức không rõ mà nói rất nhiều lời mê sảng.

Cô ấy nói: “Con của tôi đã chết…… Nhưng đó không phải con của tôi, tôi biết rõ, tôi biết rõ, nhưng vẫn rất đau khổ, rất đau khổ.”

Ừ, tôi biết. Tôi ôm cô ấy và nghĩ vậy.

Ngay từ đầu Keiko đã để ý đến tôi cũng vì đứa bé đó phải không? Nếu không có đứa bé đó, Keiko sẽ không nhìn tôi một cái ….tôi ác ý mà suy đoán rồi lại vì suy đoán này mà cảm thấy đau khổ. Keiko là người rất ôn nhu, nên không thể bỏ mặc tôi.

Nhưng tôi không thể và cũng không làm được như cô ấy. Nghĩ vậy, nhìn Keiko đang ngủ, tôi rời đi. Tôi vốn tưởng lần này là lần cuối cùng, tôi đã chán ghét một năm qua không ngừng trốn tránh, cảm thấy chuyện gì xảy ra tiếp theo cũng không sao cả. Nhưng tôi không ngờ rằng, đêm hôm sau, Keiko sẽ trực tiếp từ phòng đi ra.

Nghe tiếng ồn bên ngoài, tôi nghĩ chỉ có Keiko mới làm ra chuyện này. Tôi im lặng một lúc, trốn vào tủ quần áo. Không gian nhỏ hẹp và tối tăm làm tôi cảm thấy quen thuộc và an tâm, tôi cuộn tròn trong tủ quần áo, nghĩ nơi này giống như trong bụng mẹ.

Keiko sẽ tìm thấy tôi chứ?

Khi tôi gần như lâm vào giấc mơ không kết thúc, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lúc này tôi đột nhiên tỉnh lại, như con nhím căng chặt lên.

Đừng lại đây!

Tôi hét lên trong lòng. “Răng rắc” một tiếng, cửa bị mở ra.

Đừng lại đây! Rõ ràng chỉ cần bỏ mặc tôi thì tốt rồi! Tiếng bước chân đến gần.

Tôi không muốn ra khỏi đây!

Như trở lại giấc mơ kia, tôi hét lên trong lòng.

Cút ngay! Không cần lại ….

Tủ quần áo bị mở ra, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, tôi như bị ngọn lửa đốt cháy mà run rẩy.

“Ôi, bị bắt được rồi.”

Tôi cười như không có việc gì, rõ ràng biết nói vậy sẽ làm Keiko tổn thương nhưng vẫn nói:

“Kế tiếp là chuẩn bị giết chết tôi sao? Keiko.”

... Cầu xin cô, trả lời 『 là 』 đi.

Tôi gần như tuyệt vọng mà nghĩ.

Keiko lặng lẽ nhìn tôi, biểu tình dịu dàng mà bi thương, cô ấy luôn dùng biểu tình như vậy nhìn tôi, như tôi là trân bảo quý giá nhất thế giới, điều này làm tôi đau khổ, muốn rời xa cô ấy.

Keiko hận tôi sao?

Nếu không, tại sao cô ấy lại dùng biểu tình như vậy một bên lại một bên giết chết tôi?

Cầu xin cô, đừng gần thêm nữa. Vô số lần dịu dàng mà giết chết tôi, Keiko thò qua ôm tôi, cô ấy nói:

“Cùng nhau rời khỏi nơi này đi, chỉ hai chúng ta... Cùng đi xem hoa anh đào.”

Bị ôm chặt, tôi mở to mắt. Trong mộng, Keiko kéo tôi từ bụng mẹ ra, dùng nụ cười hạnh phúc mà nói.

“Chúc mừng cậu ra đời trên thế giới này! Thiếu gia Shuuji!”

Hiện thực, Keiko kéo tôi từ tủ quần áo nhỏ ra, dùng biểu tình như muốn khóc mà kể ra ước định ngày đó vốn không thể thực hiện.

Dù tôi kháng cự, trốn tránh thậm chí là căm ghét, Keiko vẫn cố chấp kéo tôi ra, dù chính mình cũng bị thương, cô ấy vẫn dùng nụ cười vụng về mà nói:

“Bởi vì tôi muốn trở thành mẹ của ngươi.”

Hoảng hốt, trong lòng tôi như có quái vật gào khóc, như muốn khóc hết nước mắt đời này.

Tôi nhắm mắt lại, ôm Keiko. Vai cô ấy rất hẹp, không rộng lớn như trong sách nói làm người an tâm. Nhưng tôi không ngờ rằng, người có vai nhỏ hẹp như vậy lại cố chấp, một lần lại một lần kéo tôi ra khỏi vũng bùn.

Nếu tôi gọi người là 『 mẹ 』, người sẽ dẫn tôi đi chứ? Keiko.

Cô sẽ vui vẻ mà nói: “Tôi vì cậu tồn tại mà cảm thấy vui vẻ” chứ? —— Keiko.

Người dịu dàng, vụng về, mềm yếu lại dễ khóc Keiko của tôi, bất kể thế nào cũng không muốn bỏ rơi tôi Keiko,muốn cùng tôi đi xem hoa anh đào Keiko.

… “Mẹ.” Người mẹ quan trọng nhất của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro