Chương 1: Người Đàn Ông Lửa.
Ở một nơi xa lạ, Soukoku đối mặt với một vấn đề mới và nhìn thấy một gã kỳ lạ.
____
“Ngươi đang đùa ta à, Dazai?!”
“Tôi không đùa đâu, Chuuya. Tôi hoàn toàn nghiêm túc.”
“ Nhưng– ”
“Chuuya, tôi biết điều này rất khó khăn với cậu. Dù có vẻ không phải, nhưng tôi cũng thấy rất khó chấp nhận. Dù vậy chúng ta phải chấp nhận sự thật. Chúng ta không thể quay lại được nữa.”
Khi thấy Dazai thể hiện sự từ bỏ một cách khác thường, Chuuya cảm thấy như thực tế đã giáng một đòn mạnh vào anh.
Từ lâu, Chuuya đã công nhận sự thông minh của Dazai, và dành sự tin tưởng vào lời nói của hắn, vì khi hắn khẳng định điều gì đó không xảy ra thì nó chắc chắn sẽ không xảy ra. Đặc biệt, Chuuya có thể nhận ra giọng điệu nghiêm trọng của hắn, như giọng điệu của một người có tang sự vậy.
Dù biết rằng Dazai đang nói thật, nhưng anh cảm thấy không thể và không muốn chấp nhận thực tế này. Không lần nào nữa. Anh không bao giờ muốn mất bạn bè và gia đình của mình nữa!
( Hiện tại, anh vẫn thấy rất khó chấp nhận điều này, nhưng như mọi lần, sau những trải nghiệm đau đớn, Chuuya luôn vượt qua nó. Anh đơn giản là mạnh mẽ như thế—con người mạnh mẽ nhất, như Dazai thường nói.)
Anh không biết rằng, dưới vẻ ngoài thờ ơ, Dazai cũng đang trải qua cảm xúc tương tự–mặc dù phức tạp hơn nhưng nó bị áp đi do chính con người của hắn.
Như thường lệ, Dazai không thể hoàn toàn biểu lộ và hiểu được cảm xúc đó vì hắn luôn dở tệ trong việc này. Chuyên môn của hắn nằm ở việc lập kế hoạch, thao túng người khác, hoặc dự đoán các sự kiện trong tương lai.
Dù vậy, cảm giác u ám này càng trở nên mạnh mẽ khi họ nghĩ rằng sẽ không còn được gặp lại bạn bè và quê hương nữa. Armed Detective Agency, Port Mafia ... Thế giới của họ có thể khắc nghiệt và tàn bạo đối với những người bình thường, nhưng đó là nơi cuộc đời họ được xây dựng lên, tạo dựng gia đình và hình thành những mối quan hệ đầy ý nghĩa.
Ai mà không cảm thấy đau lòng khi biết rằng những gì họ đã nỗ lực xây dựng trong nhiều năm lại bị lấy đi một cách đột ngột như vậy? Trái ngược với khoảng thời gian họ xây dựng mọi thứ trở thành một pháo đài kiên cố, thì pháo đài vững chắc ấy lại bị phá hủy thành từng mảnh chỉ trong vài giây.
Và tất cả bắt nguồn từ một buổi tối xui xẻo mà mọi thứ đã trở nên thế này.
––––
Chuuya mơ màng mở mắt khi cảm nhận được ánh nắng gay gắt chiếu vào, anh cố mở đôi mắt xanh lam của mình, đôi mắt mang màu của bầu trời trong xanh trên cao.
Chuuya cố gắng ngồi dậy, chống khuỷu tay lên, anh nhăn mặt vì bắt đầu cảm thấy cơn đau đầu kéo đến. Chắc hẳn anh đã bị thương ở đầu khi ngất đi.
Tâm trí của Chuuya vẫn còn rối bời vì chưa đến 5 phút kể từ khi anh tỉnh dậy để có thể hiểu hết mọi chuyện. Nó như đang tải dần khi anh chớp mắt vài lần, từ từ tập trung vào những gì ở trước mắt. Thị lực của anh vẫn còn hơi mờ, nhưng càng chớp mắt nhiều, mọi thứ càng trở nên rõ ràng hơn.
Cuối cùng, thị lực của anh đã đủ rõ ràng để thấy rằng mình đang ở trong một công viên bỏ hoang. Điều này được thể hiện qua sự hoang vắng và thiếu bảo dưỡng của nơi này, có những băng ghế bị hỏng ở góc và ở giữa công viên, cùng với những cành cây vương vãi khắp nơi trên mặt đất trông cực kỳ khô cằn và nứt nẻ.
Điều này quả thật rất kỳ lạ, vì anh vừa nhớ ra rằng lúc anh đến địa điểm làm nhiệm vụ với người mà anh thường gọi là "lãng phí băng gạc" thì trời vẫn còn tối. Anh không nghĩ mình đã bất tỉnh lâu đến thế...
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh. ‘ ... Nhắc đến băng gạc, con cá thu vô dụng đó ở đâu rồi? ’
Gần như đọc được suy nghĩ của anh, giọng nói quen thuộc và khó chịu đột ngột vang lên .
“Tôi ở đây, giá treo mũ!”
Chuuya thoát khỏi dòng suy nghĩ khi có một bàn tay vẫy vẫy ngay trước mặt anh, gần đến mức bàn tay nhầy nhụa ghê tởm đó như che khuất toàn bộ tầm nhìn của anh.
Bực bội, Chuuya gạt bàn tay ra và nhìn vào đống băng gạc vô dụng đang cười hớn hở bên cạnh. “Bỏ cái tay hôi hám của mi ra khỏi mặt ta, đồ khốn!”
Con cá thu chỉ đáp lại bằng điệu bộ hờn dỗi trẻ con. “Nhưng~ Chuuya đã phớt lờ tôi! Lẽ ra chó thì phải nghe lời chủ nhân của chúng chứ!”
“Cái gì mi–”
“A! Đúng là chó hư mà! Lẽ ra tôi nên huấn luyện cậu nhiều hơn! ”
Như thường lệ, cặp đôi được gọi là Soukoku, bộ đôi đáng sợ nhất Yokohama, đã cãi nhau được một lúc dù biết rằng họ đang gặp tình huống khó khăn vào lúc này.
Họ lúc nào cũng vậy, liên tục cãi vã và chế nhạo nhau ngay cả trong những nhiệm vụ quan trọng, giống như khi họ chiến đấu với The Guild và Decay of Angels năm nay. Họ luôn chớp lấy cơ hội để tranh cãi ngay cả khi phải đối mặt với một con quái vật xúc tu hoặc một con chuột trong hình hài con người sắp tiêu diệt họ và tất cả những người họ yêu thương.
Những người không biết họ sẽ nghĩ rằng những cuộc cãi vã của họ là dấu hiệu cho thấy họ không hòa hợp. Mặc dù đúng là họ có thể được gọi là "không hòa hợp" nhưng trên thực tế, họ vẫn quan tâm đến nhau và coi những cuộc tranh cãi như một cách để hồi tưởng về những ngày tháng trước đây khi họ còn là cộng sự trong các nhiệm vụ, nếu điều đó có ý nghĩa.
Họ sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, vì Dazai sẽ chỉ nói rằng anh thích việc trêu chọc con chó của mình đến chết đi được, trong khi Chuuya sẽ chỉ nói rằng khuôn mặt của tên cựu mafia làm anh khó chịu.
Vài phút đã trôi qua khi họ tiếp tục công cuộc tán tỉnh của mình. Hầu hết mọi người sẽ cảm thấy bực bội nếu cứ tiếp tục như vậy trong một thời gian dài, đặc biệt là nếu những người thuộc thế hệ cũ của Port Mafia-những người đã chứng kiến họ từ thời thiếu niên -đang theo dõi. May mắn thay cho sự tỉnh táo của mọi người, không có ai xung quanh để theo dõi họ.
Những lời xúc phạm và trêu chọc vẫn tiếp tục, cho đến khi một tiếng ồn lớn vang lên từ gần rìa công viên.
Âm thanh đó giống như một vụ nổ.
Với phản xạ nhanh chóng, cả hai lập tức quay đầu về phía nguồn gốc phát ra âm thanh. Thay vì bỏ chạy và cố gắng tự cứu mình khỏi bất kỳ thứ gì như những người bình thường, họ lại chạy gần hơn về phía âm thanh ấy, có thể vì sự tò mò và lo lắng (Chuuya) hoặc đơn thuần vì nghĩa vụ của một thám tử (Dazai).
Dazai ngay lập tức dừng lại khi họ đến nơi và chặn Chuuya di chuyển thêm sau khi nhanh chóng đánh giá tình hình trong ba giây. Chuuya, người mà gần như va phải cánh tay của Dazai vì sự xuất hiện đột ngột, lập tức trừng mắt nhìn vào cái cột cao gầy quấn băng gạc đang đứng bên cạnh mình.
“Ngươi–!”
“Suỵt” Dazai nhanh chóng đặt ngón trỏ lên môi Chuuya, một cách mà thường khiến Chuuya im lặng nhanh chóng vì anh không muốn phải di chuyển môi quanh cái tay hôi hám của Dazai (dù vậy anh cũng không đẩy nó đi).
Sự chú ý của Chuuya tạm thời chuyến sang ngón tay, một cảm giác thoáng qua mà anh không thể nắm bắt được nổi lên rồi biến mất ngay khi Dazai hạ ngón tay xuống.
Quyết định bỏ qua cảm giác kỳ lạ và cái tay (dài, đẹp) kinh tởm cùng với chủ nhân xấu xí của nó, Chuuya từ từ nhìn về phía trước, theo dõi hướng nhìn của Dazai.
Khi phát hiện ra điều gì đó, anh ngay lập tức nhướn mày nghi ngờ.
“Ngươi không thể trốn thoát được nữa, đồ phản diện bẩn thỉu! Nếu ngươi cử động, ta sẽ thiêu rụi ngươi thành tro!!” người đàn ông đang bốc lửa (thế quái nào mà ông ta không bị cháy?!) hét lên cố gắng đe dọa–mặc dù đang mặc một bộ trang phục spandex* lố bịch–cách vài bước chân là một người đàn ông với bộ quần áo rách nát.
“Ah! E-Endeavor! T-Tôi chỉ muốn nuôi con cái của mình! Xin hãy để tôi đi! Tôi thề sẽ không ăn cắp nữa, xin hãy cho tôi cơ hội để nuôi con! Chúng tôi đã không ăn gì trong 3 ngày rồi, xin hãy tha cho tôi!” người đàn ông sợ hãi, gầy gò (có vẻ như đang nói thật dựa vào vẻ ngoài tồi tệ và tình trạng thể chất rõ ràng là nghèo khổ của anh ta. Chuuya biết, vì anh đã từng sống trên đường phố), đang ôm chặt một chiếc ví trông như đánh cắp từ một người phụ nữ.
Chuuya nhíu mày, suy nghĩ, ‘Người mặc spandex đó có phải là cảnh sát không? Loại cảnh sát gì mà lại cosplay giữa ban ngày mà không thấy xấu hổ thế? Đây là trò đùa gì vậy?’
Tình huống này thật ngu ngốc, và người mặc spandex trông cũng thật ngu ngốc. Và từ bao giờ cảnh sát lại nhìn một người như mình là một huấn luyện viên thể hình và nói, “Cậu! Cậu được tuyển dụng! Cậu là ứng viên xuất sắc nhất tôi từng thấy! Chúc mừng!” Họ bây giờ tin rằng việc sử dụng bạo lực và đấm đá để đánh bại tội phạm, như cái thằng nhóc nông dân ở Armed Detective Agency (đừng quên cái spandex, ew ghê quá), là cách tiếp cận hiệu quả nhất để ngăn chặn tội phạm trước khi bắt giữ họ? Bạo lực thường giống mafia hơn.
Người đàn ông lửa tặc lưỡi trước khi giơ cánh tay phải lên. “Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc à, tên phản diện kia? Kể cho ta một câu chuyện bịa đặt một cách trắng trợn sẽ không có tác dụng gì đâu! Ta sẽ không để một tên phản diện như ngươi trốn thoát! Bây giờ, ta sẽ đánh bại và bắt ngươi ngay lật tức.”
Đúng như Chuuya nghĩ, ông già đó thực sự có cơ bắp thay vì trí óc. Hoặc có thể, ông ta có lửa trong mắt vì mắt ông ta hiện đang bị ngọn lửa dữ dội che mờ, điều này có thể khiến ông ta không thấy được sự thật rõ ràng. Anh biết loại người này, bóp méo sự thật thành dối trá và dối trá thành sự thật để phù hợp với ham muốn ích kỷ của bản thân bởi vì cảm thấy bản thân có quá nhiều quyền lực đối với những người khác ở dưới mình.
Lựa chọn tin tưởng con cá thu vào lúc này, Chuuya lùi lại và cau mày khi quan sát người lửa cười đắc thắng khi đã tích đủ lửa trong lòng bàn tay. Nó bao quanh tay ông ta và trở nên sáng hơn khi từng giây trôi qua.
Ông ta trông như đang tận thưởng vẻ mặt của tên trộm trong khi hắn loạng choạng và cố gắng chạy trốn một cách tuyệt vọng một lần nữa, rõ ràng là không muốn bị một quả cầu lửa lớn thiêu rụi thành tro.
Bất chấp tình thế nguy hiểm, đám đông vẫn chăm chú theo dõi cảnh tượng từ xa. Họ há hốc miệng và đôi mắt lấp lánh đầy kinh ngạc khi họ nhấc điện thoại lên để quay video hoặc chụp ảnh.
“Đó là Endeavour! Anh hùng số 2! Tôi thật may mắn!”
“Này, nhanh lên! Hãy quay lại điều này! Chúng ta có thể đăng video này lên và nhận được nhiều lượt xem!”
“Ha ha! Không thể chờ được để nói với bạn bè rằng tôi được chứng kiến Endeavour hoạt động! Họ sẽ ghen tị lắm đấy! Đầu tiên, tôi cần một trang giấy trắng để anh ấy ký tặng…”
Dazai giữ im lặng và quan sát tình hình từ phía sau đám đông, đôi lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ, trong khi đó, Chuuya ngày càng trở nên tức giận. Cả hai đều đánh giá tình hình và ngay lập tức cảm thấy không thích nó:
Những người dân phấn khích, những phóng viên ồn ào, cảnh sát vô dụng đứng gần đó, một nhóm người khác mặc spandex lố bịch ngăn chặn người dân lại gần hiện trường, tên trộm sợ hãi và rõ ràng có thể bị bắt nhanh chóng và lén lút nếu người người đàn ông lửa không làm màu với tuyên bố trắng trợn của mình, và người đàn ông lửa với bộ râu và ria mép lửa hết sức lố bịch (ai mà nghĩ lửa là một xu hướng thời trang? Vâng, người đàn ông này) bàn tay đang siết chặt để tạo ra ngọn lửa cháy lớn hơn nữa. Ông ta tỏ ra kiêu ngạo, thậm chí còn có dáng vẻ ác độc ngang ngửa với những tên tội phạm.
Chuuya nghiến răng và bắt đầu đánh vào cánh tay Dazai để thu hút sự chú ý của hắn. “Cái quái gì đang xảy ra vậy?! Đó có phải là một người sử dụng năng lực không?! Tại sao họ lại cổ vũ cho người đang cố thiêu sống một người trông như người cha bất lực hơn là một tên tội phạm nguy hiểm vậy? Ai có mắt cũng có thể thấy tên đó chỉ là lần đầu trộm cắp, tuyệt vọng vì chỉ còn da bọc xương và chỉ cần bắt giữ thôi, chứ không cần phải giết! Nơi này đầy những kẻ tàn bạo chết tiệt phải không?! Ta sẽ—”
“Bình tĩnh nào, Chuuya.” Biết tính tình của Chuuya, Dazai vẫn ngăn cản anh tiến lên, nhưng giờ là bằng cách nắm chặt lấy vai anh. Khuôn mặt của Dazai trở nên nghiêm túc. “Chúng ta không nên làm gì cả. Chỉ cần để yên như vậy thôi.”
“Để yên như vậy, ngươi nói gì?!” Chuuya lắc mạnh vai, buộc Dazai phải buông tay ra. Nhìn chằm chằm vào Dazai, Chuuya kéo cổ áo khoác nâu của hắn và kéo Dazai đối mặt với mình, anh gầm gừ, “Ngươi không phải là người tốt sao, Dazai?! Ngươi là thám tử, không phải đùa đâu! Ngươi chỉ cần thuyết phục cái tên mặc spandex và đám cảnh sát vô dụng kia đưa tên trộm đó vào nhà giam sau khi xuất trình giấy tờ của ngươi!”
Dazai lắc đầu, thở dài đầy cam chịu. “Tôi biết, Chuuya. Tôi sẽ cố gắng ngăn chặn nó trong trường hợp khác, nhưng tôi đoán một con sên như cậu sẽ không nhận thấy điều này. Có lẽ cái mũ của cậu đã tiêu tốn nhiều não của cậu hơn vì cậu quá lùn—”
“Dazai! Ta đang nghiêm túc đấy!” Chuuya không có tâm trạng phản bác những lời trêu chọc của Dazai.
Nhìn thấy tính khí của Chuuya trở nên tồi tệ hơn, Dazai giơ hai tay lên, một động tác thường được dùng để biểu thị khi ai đó bỏ cuộc; trong trường hợp này, Dazai sẽ ngừng những trò đùa giỡn của mình, ít nhất là bây giờ. “Được, được rồi. Tôi sẽ giải thích để bộ não nhỏ bé của cậu có thể hiểu. Cậu thấy đấy, không một ai ngăn cản gã người lửa đó! Rõ ràng là có lý do, và nếu can thiệp vào, chúng ta có thể gặp rắc rối.”
Sau đó, Dazai chỉ vào những phóng viên vẫn đang háo hức bàn tán về vụ việc sau khi đồng nghiệp của họ đã lắp đặt xong camera.
“Thấy những người đằng kia không? Tôi tin rằng nếu chúng ta can thiệp thì sẽ lên trang nhất của nhiều tờ báo đó. Chúng ta có nguy cơ bị mang tiếng xấu, điều này sẽ khiến chúng ta bị nhận diện ở nơi công cộng, vì gã đó chắc là một nhân vật nổi tiếng có lượng người hâm mộ đông đảo, nghĩa là công chúng rõ ràng sẽ ủng hộ gã đó hơn chúng ta, những người làm ầm lên để cố gắng bảo vệ một tên tội phạm.”
“Hơn nữa, mọi người sẽ biết mặt cậu, và nhớ rằng cậu là một giám đốc điều hành của Port Mafia, Chuuya, cậu không thể để lộ danh tính của mình với thế giới bằng cách xuất hiện trên TV. Những kẻ thù tinh ranh và xảo quyệt nhất của Port Mafia có thể lợi dụng cơ hội này để xác nhận khuôn mặt và tên của cậu, điều này sẽ khiến danh tính của cậu bị lộ, danh tính của một giám đốc điều hành phải được giữ bí mật. Để bảo vệ danh tính cho giám đốc điều hành, Port Mafia sẽ loại bỏ những kẻ thù, người dân biết được điều này. Cậu không muốn kẻ thù của Port Mafia tìm đến trong tình trạng hiện giới của chúng ta, đúng không?”
“Nếu cậu bị bắt ở đây, tôi cũng sẽ bị bắt vì tôi ở cùng cậu. Dù tôi không phải là người của Port Mafia, chúng vẫn có thể tra khảo tôi với rất nhiều câu hỏi, và điều đó sẽ rất phiền phức. Ngoài ra, chúng ta không biết mình đang ở đâu, Chuuya. Chúng ta có thể đang ở một nơi khác của Nhật Bản, vì rõ ràng nơi này không phải là Yokohama, nhưng mọi người đều nói tiếng Nhật. Nơi càng xa lạ với chúng ta, sẽ càng nguy hiểm nếu chúng ta hành động một cách liều lĩnh.”
Càng nghĩ về điều đó, Chuuya càng hiểu được logic trong lời nói của hắn. Bực bội vì con cá thu đã đúng, anh tặc lưỡi một tiếng lớn và thả tay ra. Dazai tỏ ra hờn dỗi và lơ đễnh chỉnh lại cổ áo của mình.
Đồng tình với Dazai, Chuuya chọn cách kìm nén lo lắng nhỏ trong lòng về tên trộm vẫn đang gặp nguy hiểm. Anh đã quen với việc phớt lờ cảm giác này để tồn tại như một phần của Port Mafia, do đó đôi khi anh phải che giấu lương tâm của mình khi phải làm hại và giết những người không đáng bị như vậy.
Anh tin rằng Dazai đã đúng và sự an toàn của họ cần được ưu tiên lúc này. Anh tự nhủ rằng mình là giám đốc điều hành với số vụ giết người nhiều nhất. Tại sao bây giờ anh lại quan tâm đến một người nghèo ngẫu nhiên?
Anh đang tự lừa dối chính mình. Luôn luôn như vậy. Bởi vì Chuuya có một trái tim và tâm hồn tử tế hơn hầu hết, nếu không nói là tất cả, các thành viên của Port Mafia. Chuuya sẽ có một trái tim vàng, là người có lòng quyết tâm cao với những ánh sáng rực rỡ nếu không có những chuyện xảy ra với anh và dẫn cuộc đời anh đến thời điểm này.
Chuuya cảm thấy căng thẳng hơn khi nhìn thấy tên trộm gầy gò, người chỉ đang cố gắng kiếm sống cho gia đình mình, cố gắng tránh ngọn lửa đang lao về phía mình một cách vô ích. Và có thể là may mắn khi chỉ có cánh tay phải (cánh tay được sử dụng thường xuyên nhất) bị cháy thay vì toàn bộ cơ thể.
Tuy nhiên, cảnh tượng này không đẹp chút nào khi cánh tay đang bị thiêu đốt với màu đỏ nóng rực. Người đàn ông đáng thương gào thét trong đau đớn trước khi làn da gần như chuyển sang màu đen. Chuuya nhăn mặt khi người đàn ông đau đớn rên rỉ.
Người đàn ông vẫn khóc và gào hét cầu cứu ngay cả sau khi cảnh sát đến và bắt giữ anh ta. Không có nhân viên y tế nào được cử đến khu vực này, vì tất cả những người có mặt ở đó dường như không có sự cảm thông với nỗi đau của anh ta, thậm chí còn nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường trước khi anh ta bị đưa đi.
Người dân dường như quan tâm đến việc xin chữ ký từ một người nổi tiếng trong vai trò của một nhân viên cứu hỏa mà Dazai và Chuuya chưa từng thấy trước đây.
Chuuya cảm thấy bối rối bởi toàn bộ cảnh tượng đó, ghê tởm bởi sự thờ ơ của đám đông và sự thiếu phẩm chất của một con người. Mọi người dường như nghĩ rằng tên trộm không phải là một con người, và không xứng đáng nhận được sự quan tâm của họ, tên trộm bị coi như một con thú hoang cần được dạy dỗ một bài học.
Chuuya thấy phẫn nộ hơn nữa đối với họ và nơi này, vì sự tàn nhẫn ở đây khiến anh cảm thấy quá quen thuộc, cách mà anh và hầu hết những người sử dụng năng lực không được coi là con người bởi những người thường.
Dazai, người có lẽ đã tê liệt trước cảnh đổ máu và bạo lực từ khi còn nhỏ, chỉ trưng ra vẻ mặt trầm ngâm như thường lệ trong khi Chuuya hít một hơi sâu để tập trung suy nghĩ.
“Đang nghĩ gì thế, mặt xác ướp?” Chuuya cuối cùng cũng lên tiếng (mặc dù với giọng điệu khó chịu) khi anh đã đủ bình tĩnh.
“Tình huống này… thật kỳ lạ,” Dazai kết luận những gì đang nghĩ trong đầu. Chuuya đoán rằng hắn đã suy luận rất nhiều điều trước khi nói ra điều đó, nhưng Chuuya không kiên nhẫn để hỏi về những lời giải thích dài dòng có thể khiến anh cảm thấy bối rối và đau đầu. Anh đã thừa nhận từ lâu rằng suy luận là điểm mạnh của Dazai, không phải của anh.
“Chuuya.” Dazai gọi tên anh, thu hút sự chú ý của anh lần nữa.
“Hm?”
“Tôi … có một cảm giác xấu về chuyện này và dự đoán của tôi hiếm khi sai,” Dazai nói khi cho tay vào túi áo khoác nâu và quay lại đối mặt với Chuuya. “Chuuya, chúng ta cần tìm hiểu thêm về nơi này. Tôi đã kiểm tra trước đó và điện thoại của chúng ta không có tín hiệu, nên chúng ta cần đến một quán cà phê internet ngay bây giờ.”
Chuuya nhìn chằm chằm vào Dazai một lúc trước khi quay đi với một tiếng tặc lưỡi. Không cần phải phản đối vì họ thực sự cần thêm thông tin. “… Tch, được rồi. Dẫn đường đi.”
Một nụ cười thích thú hiện lên trên gương mặt Dazai, hắn cười khúc khích. “Hình như chibi đã quên rằng cả hai chúng ta đều không biết đường đi và nơi này là ở đâu sao?”
Xấu hổ vì đó là sự thật và anh thực sự nói ra những lời đó một cách tự phát, khuôn mặt anh hiện lên một chút đỏ, anh đánh vào cánh tay của Dazai. “T- im đi!”
Dazai lại cười khúc khích, lần này với vẻ trìu mến hơn, và bắt đầu di chuyển theo hướng ngược lại với hiện trường vụ trộm cướp. Trong khi đó, Chuuya lại cau mày lần nữa trước khi bước sang bên phải của Dazai (nơi những băng gạc từng che phủ đi mắt phải của hắn), như thể để bảo vệ điểm mù của hắn.
Điều này gợi lại kỷ niệm về những ngày tháng khi họ còn trẻ, về mối quan hệ cộng sự của họ với tên gọi Soukoku.
____
*Spandex là một loại vải co giãn tổng hợp, được làm từ sợi polyurethane, có khả năng co giãn gấp nhiều lần kích thước ban đầu và sau đó trở lại hình dạng ban đầu mà không bị biến dạng. Spandex thường được sử dụng trong trang phục thể thao, đồ bơi, và các loại trang phục yêu cầu độ co giãn cao như đồ tập gym, quần bó, hoặc thậm chí là trang phục siêu anh hùng trong phim ảnh hay truyện tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro