Chương 37. Những con tim dao động (Đêm 4: Thứ Tư)

Tác giả vừa mới cập nhật chương mới gần đây, thiết nghĩ mình cũng nên cập nhật tiếp. Ai quên rồi có thể đọc lại từ đầu :)))))

----------------------------------------------------------

Midoriya không thở nổi.

Cậu nhìn chằm chằm vào thi thể trong con hẻm. Mặc cho những tiếng ồn ào xung quanh, cậu chỉ nghe được tiếng nhịp tim đập thình thịch và tiếng ù ù vang lên bên tai.

Cậu có cảm giác bản thân sắp nôn ra.

Chuyện này thật vô lý.

Vì bọn họ... mà người đàn ông này chết sao?

"Cái... cái gì? Ý cô là ông ta chết vì bọn tôi ư?" Aoyama lắp bắp.

"...Không phải quá rõ ràng rồi sao?" Higuchi đáp, đôi môi khẽ nhếch lên tỏ vẻ khó chịu. "Nếu mấy nhóc không xía mũi vào chuyện không phải của mình, thì ông ta đã sống rồi."

"Xía mũi vào—ông ta đang siết cổ một đứa trẻ đấy!"

"Và vì các người, ông ta đã thất bại. Đứa bé mà ông ta định giết đã sống sót và giết ngược lại ông ta. Nếu ông ta thành công giết đứa trẻ đó, thì chẳng ai biết kẻ sát nhân là ai cả. Nói cách khác, ông ta đã có thể sống."

"Vậy ý cô là chúng tôi đáng lẽ phải để ông ta giết một đứa trẻ sao?!" Iida quát lên.

Người phụ nữ trợn mắt nhìn họ, dường như không thể tin vào những gì mình vừa nghe. "Cậu nói nghiêm túc đấy à?" Trông cô ta như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Bakugou đã túm lấy vai Iida và đẩy cậu sang một bên.

"Khoan cái đã!" Cậu gầm lên. "Tại sao ngươi biết rõ mọi chuyện đến thế?! Sao các ngươi biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn này không can thiệp?!"

"Có năm người được biết đến là sở hữu trí tuệ vượt trội hơn tất cả. Và boss hiện tại của Mafia Cảng là một trong số đó." Giọng của Sakaguchi Ango vang lên trong đầu Midoriya, và đột nhiên mọi thứ trở nên rõ ràng.

"Boss của Mafia Cảng..." Giọng Midoriya không lớn, nhưng trong bầu không khí im lặng này, tất cả đều nghe rõ ràng. "Tất cả những gì xảy ra ở đây... Mika, lũ trẻ, và cả người đàn ông này... chính các người đã sắp đặt hết!"

"...Có vẻ không phải tất cả các ngươi đều ngu ngốc." Akutagawa Ryuunosuke cất tiếng khen ngợi.

Các học sinh hít vào một hơi lạnh. Câu trả lời của hắn ta chẳng khác nào một lời thừa nhận!

Vậy ra tất cả những chuyện này... kể cả cái chết của những người này... đều đã được lên kế hoạch hết sao?!

"Sao các người có thể làm thế?!" Sato hét lên.

"Mục đích của các người khi làm chuyện này là gì?!" Tokoyami cũng không giữ nổi bình tĩnh.

"Tất cả những gì chúng ta làm," đôi mắt bạc ánh lên khi hắn liếc về phía cái xác trong hẻm, "là trao cho người đàn ông đó một cơ hội để báo thù. Chúng ta chỉ cung cấp cho ông ta vị trí nơi đứa trẻ mà ông ta đang tìm kiếm sẽ xuất hiện. Chính các ngươi là những kẻ đến và xen vào. Cũng chính các ngươi đã mù quáng tin vào đứa trẻ đó mà không dành lấy một giây suy xét, rồi bước thẳng vào cái bẫy của chúng."

"Mafia có nghĩa vụ bảo vệ các ngươi—bằng mọi giá. Nếu các ngươi không bị đặt vào tình thế nguy hiểm, thì ta đã không cần phải giết bọn chúng."

"Vậy đây là đang nói đây là lỗi của bọn tôi sao?!" Yaoyorozu dốc, không thể tin được.

"Nhảm nhí!" Bakugou gắt lên. "Chính bọn khốn các người đã sắp đặt tất cả! Nói mấy cái chai đó chứa hydro sulfide, vậy làm quái nào lũ trẻ con ở một nơi tồi tàn thế này kiếm được thứ đó?!"

"Đúng vậy, đó không phải thứ mà bất kỳ ai ở một nơi như thế này có thể có được, chứ đừng nói đến trẻ con!" Iida lập tức tiếp lời.

"Lượng hydro sulfide đó vốn thuộc về một tổ chức nhỏ," Akutagawa đáp. "Những gì bọn chúng trộm được từ các tổ chức khác không phải chuyện mà Port Mafia quan tâm."

"Dù vậy, các người cứ nói rằng bọn họ chết vì bọn ta, nhưng thực chất mọi thứ đã được dàn dựng để các người giết chúng, rồi đổ lỗi cho bọn này chứ gì!" Bakugou tiếp tục phản bác.

Người đàn ông tóc đen nhìn chằm chằm vào họ một lúc lâu trước khi nhắm mắt lại và khẽ cười nhạt. "Nói cách khác, các ngươi đang tìm kiếm một cái cớ để đổ lỗi cho kẻ khác vì không thể chấp nhận hậu quả từ hành động của mình."

"Ngươi—!"

"Không phải lỗi của các ngươi—nói vậy có giúp các ngươi nhẹ nhõm hơn không nào?"

"Nhẹ nhõm hay không liên quan quái gì, tên khốn bệnh hoạn! Các người đã giết lũ trẻ và—!"

"Đúng, ta đã giết chúng," Akutagawa đáp một cách bình thản, khiến tất cả đều sững sờ. Họ nghĩ hắn ta sẽ tranh cãi, nhưng hắn lại hoàn toàn thừa nhận. "Đúng như các ngươi đã nói, Mafia Cảng đã lên kế hoạch cho việc này. Chúng ta sắp đặt để gã đàn ông đó gặp đứa trẻ tên Mika trong con hẻm, vì biết chắc rằng các người sẽ đi ngang qua. Những kẻ không quen thuộc với địa hình khu ổ chuột sẽ không đi lung tung, vậy nên có thể dễ dàng suy luận rằng các người sẽ chỉ đi thẳng và bám theo con đường chính. Chúng ta đã đoán trước rằng các người—những anh hùng—sẽ cứu con bé kia mà không cần suy nghĩ, và ngay khoảnh khắc các người làm vậy, mạng sống của gã đàn ông kia đã bị định đoạt."

Đôi mắt sắc lạnh của Akutagawa lướt qua tất cả trước khi dừng lại ở Midoriya.

"Những kẻ ngây thơ như các ngươi không tồn tại ở một nơi như thế này—đặc biệt là ở độ tuổi này. Chúng ta biết bọn trẻ sẽ không bỏ qua một cơ hội như vậy, và với số lượng áp đảo, chắc chắn chúng sẽ sử dụng hydro sulfide để giết các ngươi. Dĩ nhiên, chúng ta cũng biết rằng các ngươi sẽ không nghi ngờ gì và vô tư bước thẳng vào cái bẫy. Và dưới danh nghĩa bảo vệ các ngươi, chúng ta giết chúng." Hắn ta quay lại nhìn Bakugou. "Như vậy đã khiến ngươi hài lòng chưa?"

"Hài lòng?!" Bakugou phẫn nộ với cách nói chuyện của hắn. "Ngươi nghĩ đây là một trò chơi chắc?!"

"Trò chơi?" Akutagawa nhướng mày. "Chính các người không thể chấp nhận thực tại và muốn một cái cớ, nên ta đã cho các người một cái. Nghe ta nói vậy, không phải các người cảm thấy tốt hơn sao?"

Midoriya không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Sao hắn ta có thể nói như vậy?! Sao hắn ta có thể coi thường mạng sống của những người đã mất một cách dễ dàng đến thế?!

Cảm thấy tốt hơn?

Sao mà có thể cảm thấy tốt hơn sau tất cả những gì đã xảy ra cơ chứ?!

Những đứa trẻ và người đàn ông nằm trong con hẻm... tất cả bọn họ đã chết... vì điều gì chứ?!

"Mọi người đã chết... và đó là tất cả những gì ngươi có thể nói sao?!" Midoriya hét lên đầy căm phẫn.

Akutagawa chỉ liếc nhìn cậu một cái, rồi quay sang cấp dưới của mình.

"Higuchi, mang đứa trẻ tên Mika đến đây."

"Rõ!" Higuchi chạm vào thiết bị Bluetooth trong tai. "Đưa thủ lĩnh của Young Sheep đến đây."

"Mika-chan? Em ấy còn sống sao?!" Ojiro thốt lên.

Nhóm học sinh lập tức thở phào nhẹ nhõm khi biết Mika vẫn an toàn. Nhưng cảm giác nhẹ nhõm ấy nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho một thứ khác...

Không ai trong số họ có thể diễn tả cảm giác đó, nhưng nó u ám hơn, đen tối hơn... Một thứ gì đó mà họ không thể hoặc không muốn thừa nhận.

Một phút sau, một người đàn ông mặc đồ đen bước đến, kéo theo Mika. Hai tay cô bé bị trói chặt ra sau lưng bằng một cặp còng tay màu đen.

"Mika-chan...!" Midoriya vô thức gọi tên cô bé.

Mika thậm chí còn không nhìn họ. Cô bé cũng không vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay thô bạo đang siết chặt mình. Chỉ khi bị đẩy đến trước mặt Akutagawa, Mika mới giật mạnh người ra khỏi gã đàn ông mặc vest. Cô bé đứng thẳng, ngẩng cao đầu. Đó là một tư thế đầy kiêu ngạo và tự hào, nhưng dù có cố tỏ ra mạnh mẽ đến đâu, các học sinh U.A vẫn nhận thấy bàn tay Mika siết chặt sau lưng đến trắng bệch.

"Koushin Takami."

Akutagawa thốt ra cái tên đó, và đôi mắt Mika mở to vì sốc. Vẻ bình thản trên gương mặt cô bé lập tức vỡ vụn. Mika cố gắng nhảy lùi lại, nhưng Higuchi đã nhanh chóng chộp lấy. Người phụ nữ không chút do dự đè cô bé xuống đất. Một tiếng rên đau đớn thoát ra từ đôi môi rạn nứt.

"Đó là tên thật của ngươi, đúng không?"

"Làm sao—!"

"Tìm kiếm và xác định danh tính một cậu bé không phải là việc khó đối với Mafia Cảng."

"Cậu bé?!" Ashido há hốc miệng, mắt dán chặt vào Mika.

"Mika-chan là con trai á?!" Kirishima hét lên đầy kinh ngạc.

"Một năm trước, một vụ thảm sát đã xảy ra tại trường tiểu học Keio. Khi cảnh sát đến hiện trường, toàn bộ học sinh lớp sáu đã bị giết hại."

Nghe thấy điều này, các học sinh lớp 1-A như chết lặng. Họ nhìn chằm chằm vào Mika—hay chính xác hơn, Koushun Takami—vẫn đang bị ghì xuống mặt đất.

"Vậy, Mika-chan—không, vậy em ấy....em ấy là đã—" Mineta lắp bắp, thậm chí không thể nói nên lời khi nhìn đứa trẻ nhỏ bé trước mặt.

"Ngươi đang nói rằng cậu ấy đã giết cả lớp mình sao?" Iida không thể tin nổi một đứa trẻ lớp sáu lại có thể làm một chuyện như vậy... Ít nhất thì, không phải một đứa trẻ bình thường. Làm sao một đứa trẻ nhỏ như vậy lại có thể giết toàn bộ bạn cùng lớp của mình? Và vì mục đích gì?

"Cửa ra vào và cửa sổ đều bị khóa chặt và chặn từ bên trong. Qua phân tích của cảnh sát, đây là một vụ tàn sát lẫn nhau giữa những người đã chết."

"C-cái gì cơ? Ý anh là một cuộc thảm sát giữa những người chết là sao?" Aoyama run rẩy.

"Một trận chiến sinh tử," Higuchi giải thích. "Các nạn nhân đã tự giết lẫn nhau cho đến khi không còn ai sống sót. Đúng không, dị năng lực gia?"

Takami nghiến chặt răng, nghiến mạnh đến mức lớp 1-A cảm thấy lạnh sống lưng. May mắn thay, âm thanh ghê rợn ấy chỉ kéo dài vài giây trước khi khuôn mặt Takami lại trở về trạng thái trống rỗng.

"Đúng vậy, tôi đã giết chúng. Bọn chúng là kẻ xấu, thế thì có gì sai chứ?"

"Sau khi giết bạn cùng lớp và cha mẹ mình, cậu đã đến thành phố Suribachi và tạo ra một danh tính mới với cái tên Mika. Cậu tập hợp những đứa trẻ trạc tuổi mình để dùng làm lá chắn và hòa lẫn vào đám đông," Akutagawa nói, liếc xuống nhìn cậu bé.

"Trước đây, 'The Sheep' là một tổ chức tội phạm nhỏ tuổi kiểm soát một phần khu ổ chuột. Nhờ vào sức mạnh của 'Vua Cừu,' chúng có ảnh hưởng rất lớn, đến mức nhiều tổ chức khác phải tránh xa.

Tên của một tổ chức không phải là thứ có thể tùy tiện sử dụng, vì nó sẽ thu hút kẻ thù của tổ chức đó tìm đến cậu. Chính vì điều này mà không có băng nhóm nào lại muốn chiếm lấy cái tên của một tổ chức đã sụp đổ—trừ khi chúng có một thế lực mạnh mẽ đứng sau chống lưng. Khi cậu dùng cái tên 'Young Sheep,' các tổ chức khác sẽ đề phòng cậu, nghĩ rằng cậu có một tổ chức lớn hỗ trợ hoặc có một kẻ sở hữu năng lực cực mạnh—giống như 'Vua Cừu' trước đây. Các tổ chức nhỏ sẽ không dám động vào cậu, còn những tổ chức lớn—một khi phát hiện cậu chỉ là một đám trẻ con không có sức mạnh—sẽ phớt lờ cậu mà thôi."

"Gì chứ? Anh định gọi tôi là kẻ hèn nhát sao?" Takami bật cười, nụ cười của cậu cùng ánh mắt điên dại đến mức dù nhìn thế nào, đám học sinh cũng không thể tin rằng biểu cảm đó lại thuộc về một đứa trẻ.

"Không. Ta lại nghĩ đó là điều đáng khâm phục đấy," Akutagawa đáp, khiến cậu bé thoáng sững người. "Cậu đã làm mọi thứ để sống sót. Không có gì đáng xấu hổ trong chuyện đó cả."

"Đừng phí lời nữa. Tôi biết anh đang cố làm gì rồi. Anh đang muốn chiêu mộ tôi vào Mafia Cảng, đúng không?"

"Cậu nghĩ rằng mình có thể tồn tại trong thế giới này chỉ với năng lực của bản thân sao?"

"Ý anh là sao?" Takami nheo mắt.

"Cậu không có sức mạnh và trí tuệ của cậu cũng có hạn. Nếu không có Mafia Cảng theo dõi và dọn dẹp tàn cuộc cho cậu, cậu đã bị bắt từ lâu rồi."

"Không thể nào, tôi—!" Takami chưa kịp phản bác thì một quyển sổ nhỏ đã bị ném xuống đất ngay trước mặt cậu.

Akutagawa khẽ liếc Higuchi. Nhận được ánh mắt của cấp trên, cô lập tức rời khỏi người cậu bé và đứng về phía sau Akutagawa.

"Chúng tôi biết điều kiện để kích hoạt dị năng của cậu, nhưng chắc chắn cậu không ngu ngốc đến mức dùng nó trong hoàn cảnh này."

Takami không nói gì. Cậu nhìn họ với ánh mắt cảnh giác trước khi luồn hai cánh tay xuống dưới chân và đưa tay ra trước mặt. Cậu vớ lấy quyển sổ trên mặt đất rồi đứng dậy. Chiếc còng tay trên cổ tay cậu kêu leng keng khi cậu lật từng trang giấy, nhưng càng đọc, sắc mặt cậu càng tái nhợt.

"Cái... Cái này không thể nào! Kế hoạch của mình hoàn hảo mà! Lẽ ra mọi chuyện phải—!"

"...Bây giờ thì cậu hiểu rồi chứ? Nếu không có Port Mafia dọn dẹp dấu vết cho cậu, cậu đã sớm rơi vào tay một tổ chức khác rồi."

Takami nghiến răng, nhưng những gì cậu nhìn thấy trong quyển sổ đã khiến cậu phải im lặng. Sự thay đổi cảm xúc đột ngột của cậu rõ ràng là bất thường, nhưng Akutagawa và Higuchi chẳng hề để tâm.

"Mafia Cảng không chiêu mộ cậu, mà đang cho cậu một cơ hội. Nếu không có cơ hội này, cậu chẳng là gì cả."

"...Tôi sẽ phải làm gì?" Takami hỏi qua kẽ răng.

"Điều đó phụ thuộc vào cậu. Mafia không có thời gian để lãng phí tài nguyên vào những kẻ vô dụng."

"Hiểu rồi." Takami nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Akutagawa. "Anh muốn thấy kết quả, đúng chứ?"

Hài lòng với câu trả lời, Akutagawa quay sang người đàn ông mặc vest đứng sau cậu bé. "Tháo còng cho nó và đưa nó đến chỗ Kouyou-san."

"Vâng." Người đàn ông rút chìa khóa từ túi áo vest và cúi xuống mở còng tay cho cậu bé giả gái. Takami đứng yên nhìn đôi tay của mình được giải thoát, sau đó nhìn những vết hằn đỏ trên cổ tay và chậm rãi hướng ánh mắt về phía Akutagawa.

"Tôi sẽ cho anh thấy tôi hữu dụng đến mức nào," cậu bé gằn giọng trước khi bước theo người đàn ông mặc vest rời đi.

"Mika—không, Takami-kun!" Midoriya vô thức gọi tên cậu bé.

Takami dừng lại. Cậu ta nhìn đám học sinh lớn hơn mình—những kẻ mà cậu đã cố giết không lâu trước đó—sau đó quay đầu nhìn Akutagawa. Nhận thấy Akutagawa không có động thái ngăn cản, Takami coi đó là sự cho phép và hoàn toàn xoay người lại đối diện với nhóm học sinh.

Midoriya mở miệng rồi lại ngậm lại vài lần trước khi tìm được giọng nói của mình. "Takami-kun, cậu đã giết người đàn ông đó sao?"

Takami chớp mắt, như thể không biết hoặc không quan tâm đến điều họ đang nói.

"Người đàn ông đó," Todoroki bước lên trước, chỉ vào xác chết trong con hẻm. "Em đã giết hắn sao?"

Takami nhìn theo ngón tay Todoroki chỉ và cuối cùng cũng để ý thấy cái xác nằm trên mặt đất bẩn thỉu.

"À, cái gã đó à," Takami nói như thể vừa mới nhớ ra có một người chết ở đó. Thái độ thản nhiên của cậu khiến các học sinh bàng hoàng. "Liên quan gì đến mấy người?"

Việc cậu ta không phủ nhận điều gì càng chứng tỏ Akutagawa đã đúng. Cậu bé này, không, những đứa trẻ đó... thực sự đã giết người đàn ông kia. Và điều tồi tệ hơn nữa là chuyện đó chẳng đủ quan trọng để cậu ta nhớ!

"Tại sao cậu lại giết ông ta?" Uraraka hỏi, giọng run rẩy.

"Hắn ta đã cố giết tôi, nên tôi giết hắn," Takami trả lời, đảo mắt một cách chán chường.

Các học sinh U.A nhìn cậu bé đầy kinh hãi, không thể hiểu nổi logic của cậu. Đúng là người đàn ông đó đã cố giết cậu, nhưng việc săn lùng và giết chết hắn thì...

"V-vậy còn bạn bè của em thì sao? Lúc đó, bọn họ—"

"Có phải mấy người đang hiểu nhầm gì đó không?" Takami nhìn chằm chằm họ, đôi mắt mở to bất thường. Trên mặt cậu không có chút biểu cảm nào, điều này càng khiến cậu trông điên rồ hơn. "Mấy người nghĩ bọn ngốc đó có thể sống sót một mình sao? Nếu không có tôi, chúng nó đã chết từ lâu rồi. Chúng nó nên biết ơn vì đã sống lâu đến thế nhờ thằng này mới phải."

"C-cái gì cơ?!" Kaminari kinh hãi thốt lên. "Sao em có thể nói như vậy?!"

Takami không hứng thú cãi vã hay chứng minh mình đúng. Cậu lại đảo mắt thêm lần nữa rồi bắt đầu bước đi. Thấy cậu di chuyển, người đàn ông mặc vest đang chờ không xa lập tức tiếp tục nhiệm vụ dẫn cậu đến nơi cần đến.

Lớp 1-A chỉ có thể đứng đó và nhìn cậu bé rời đi.

Không ai trong số họ có thể nói gì để ngăn cậu lại. Họ sững sờ trước thái độ của cậu bé.

Điều này không bình thường chút nào!

Dù nhìn theo cách nào, hành vi của một đứa trẻ mười tuổi như vậy cũng thật là—

"Đi thôi," Akutagawa ra lệnh, hướng về một hướng khác.

Các học sinh bước theo, không phải vì họ muốn, mà vì họ không có lựa chọn nào khác. Khi đi ngang qua con hẻm nhỏ, ánh mắt họ rơi xuống thi thể nằm trên mặt đất. Nhiều người phải quay mặt đi để chống lại cơn buồn nôn, trong khi những người khác cố gắng khắc ghi cảnh tượng này vào trí nhớ. Họ không biết việc ghi nhớ cảnh này có ý nghĩa gì, nhưng cảm giác như đó là điều ít nhất họ có thể làm cho người đàn ông ấy.

Tất cả đều tin chắc rằng Mafia Cảng là kẻ chịu trách nhiệm cho cái chết của người đàn ông, không phải họ. Tuy nhiên, luôn có một giọng nói nhỏ thì thầm trong đầu họ rằng, nếu như... nếu như Akutagawa đúng thì sao? Nếu như thực sự là lỗi của họ—không, không thể nào.

Tất cả chuyện này là kế hoạch của Mafia Cảng.

Mafia Cảng đã sắp đặt tất cả.

Cả cái chết của những đứa trẻ lẫn người đàn ông này, chính Mafia Cảng đã giết họ...

Khi con hẻm gần như khuất khỏi tầm mắt, một tiếng sột soạt nhẹ vang lên sau lưng họ. Midoriya và vài học sinh khác đi cuối hàng quay lại nhìn, thắc mắc về âm thanh đó và ngạc nhiên khi thấy những con chó.

Những con chó này trông chẳng giống những con chó nhà mà họ từng thấy. Bộ lông của chúng bết bẩn và mõm nhăn lại với vẻ hung dữ. Chúng chui ra từ các khe hở và ngóc ngách của những ngôi nhà, đủ kích cỡ và giống loài. Một vài con nhìn họ đầy cảnh giác, trong khi những con khác gầm gừ, miệng nhỏ đầy nước dãi.

"N-này, cái đó trông ghê quá," Sero thì thầm với các bạn mình.

"Chúng định làm gì—Aaa!!" Aoyama bịt chặt miệng khi con chó đầu tiên lao vào con hẻm, theo sau là đồng bọn của nó.

Tiếng vải vóc và da thịt bị xé rách vang lên giữa những tiếng gầm gừ và sủa điên cuồng của lũ chó.

Higuchi, đang đi sau Akutagawa, liếc nhìn lại cuộc náo động và thấy đám thiếu niên đang đứng chết trân tại chỗ.

"Mau lên," cô gọi, mắt liếc về phía dòng máu đang chảy ra từ con hẻm. "Cảnh tượng như vậy không có gì lạ ở đây cả."

"Không có gì lạ sao?!" Jirou hét lên. "Chúng ta phải ngăn chuyện này lại, lũ chó đang—!!"

"Đừng có làm cái gì hết." Akutagawa nghiêm nghị nói, dừng lại và liếc nhìn. "Chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian rồi."

"Nhưng—!" Hagakure định phản bác, nhưng Higuchi ngắt lời.

"Lương thực ở khu ổ chuột này khan hiếm. Điều đó đúng cho cả con người và động vật, giờ thì đi đi."

"Tôi không hiểu... nơi này là sao?! Yokohama không phải dưới quyền kiểm soát của Mafia Cảng sao? Các người chẳng lẽ không có trách nhiệm với chuyện này sao?" Kaminari hét lên.

"Vậy thì sao?"

"C-cái gì?" Kaminari nhìn lên Akutagawa.

"Ta hỏi ngươi vậy thì sao," Akutagawa nhắc lại, mắt nheo lại khi sự kiên nhẫn của hắn cạn dần. "Ngươi định làm gì?"

Chàng trai tóc vàng không thể nói gì. Cậu đứng đó, cơ thể run rẩy mà không thốt nên lời.

"Chờ đã, còn bọn trẻ thì sao? Còn thi thể của bọn trẻ thì sao?" Yaoyorozu thốt lên.

Trước lời nói của lớp phó, họ nhớ đến những thi thể trẻ em còn nằm lại trên mặt đất lạnh giá và tự hỏi điều gì đã xảy ra với chúng. Chúng cũng sẽ bị lũ chó xâu xé sao?

"Chúng cũng không liên quan đến chúng ta," người đàn ông tóc đen lạnh lùng đáp.

Đó là giọt nước tràn ly khiến bọn trẻ không thể chịu đựng thêm. Chúng lao vào chạy, lướt qua hai thành viên mafia mà không bị ngăn cản, hướng về nơi những thi thể kia nằm lại. Khi Akutagawa dịch sang một bên, hắn đứng ngay cạnh Midoriya đang chạy ngang qua và nói khẽ, chỉ đủ để chàng trai tóc xanh nghe thấy.

"Vậy ngươi là thế hệ thứ chín của One for All."

Đôi mắt Midoriya mở to, bước chân dần chậm lại cho đến khi cậu dừng hẳn. Vì đang ở cuối nhóm và cả lớp vẫn đang tập trung vào những thi thể, không ai nhận ra cậu đã tụt lại phía sau.

"Higuchi, đi đi," Akutagawa ra lệnh, và Higuchi nhanh chóng đuổi theo các học sinh, để lại hai người họ một mình.

Midoriya giữ khoảng cách an toàn, cảnh giác nhìn đối phương.

"...Sao anh biết về One for All?" cậu hỏi.

Trái ngược với sự căng thẳng của Midoriya, Akutagawa hoàn toàn ung dung, tay đút trong túi áo.

"Mafia Cảng đã biết đến sự tồn tại của One for All từ thế hệ đầu tiên."

"Thế hệ đầu tiên?!" Midoriya thốt lên kinh ngạc. Mafia Cảng biết về người đầu tiên sở hữu One for All sao? Bằng cách nào? Cậu biết Yokohama, không giống như phần còn lại của thế giới, đã được bảo toàn trước sự hỗn loạn khi Quirks xuất hiện. Nhưng liệu họ có bí mật theo dõi thế giới bên ngoài để thu thập thông tin từ thời điểm đó không?

Vậy thì... tất cả những người sở hữu One for All... Mafia Cảng đã theo dõi họ qua từng thế hệ sao?

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến Midoriya lạnh sống lưng.

Có ai trong số họ biết chuyện này không?

All Might có biết không?

Không... All Might chắc chắn không biết. Nếu biết, ông ấy đã không để Midoriya đến gần Yokohama. Mà thực ra, Midoriya cũng không rõ vì sao Mafia Cảng lại theo dõi họ, nhưng chắc chắn không phải vì lý do tốt đẹp gì.

"Ta không hiểu vì sao người đó lại muốn ta gặp ngươi."

"Gặp tôi?" Midoriya lùi lại một chút, tự hỏi người đàn ông này đang nói về chuyện gì. Và "người đó" là ai?

"Vì lý do gì mà ngươi chiến đấu?"

Midoriya nhìn chằm chằm vào hắn thật lâu trước khi trả lời, vẫn trong tư thế cảnh giác. "Để trở thành Anh hùng, để bảo vệ mọi người."

"Bảo vệ?" Akutagawa hừ nhẹ. "Một kẻ như cậu, chẳng làm được gì cả thì bảo vệ được ai? Anh hùng mà cậu nói đến chẳng qua chỉ là giấc mơ—một ảo tưởng."

"Đó không phải là ảo tưởng!" Midoriya phản bác. "Từ nhỏ, tôi đã muốn trở thành Anh hùng. Ngay bây giờ, tôi cũng đang nỗ lực hết sức để trở thành một người như thế!"

"Hết sức sao?" Akutagawa cười khẩy. "Ước mơ và mục tiêu là hai thứ rất khác nhau. Một cái là thứ vĩnh viễn không thể đạt được, trong khi cái còn lại cần phải có hành động. Khát vọng trở thành Anh hùng của cậu chính là loại thứ nhất. Cậu không xứng đáng làm Anh hùng."

"Anh là ai mà quyết định điều đó?" Midoriya siết chặt tay. Hắn không có quyền định đoạt chuyện này.

"Ta đã nói rồi, mục tiêu đòi hỏi hành động để đạt được."

"Tôi đang cố gắng hết sức—"

"Ngươi thực sự tin như vậy sao?" Akutagawa thách thức. "Ngay khi ngươi trở thành người thừa kế mới của One for All, Mafia Cảng đã thu thập đầy đủ dữ liệu về ngươi. Ngươi đã làm gì trong suốt mười sáu năm qua? Một kẻ chỉ đứng yên một chỗ, mơ về việc leo lên ngọn núi mà chưa bao giờ đặt bước chân đầu tiên. Sự sợ hãi, sự hèn nhát, sự chần chừ của ngươi... Nếu không nhận được sức mạnh vốn không thuộc về mình, ngươi chẳng là gì cả."

"Đó là vì tôi không có Quirk—"

"Nếu một đứa trẻ không có Quirk hỏi ngươi rằng liệu nó có thể trở thành Anh hùng không, cậu sẽ trả lời thế nào?"

Midoriya sững lại. Cậu mở miệng, nhưng không thể thốt ra lời. Trong khoảnh khắc đó, ký ức về quá khứ—trước khi gặp All Might—tràn về. Lời xin lỗi đẫm nước mắt của mẹ, những lời phũ phàng của bác sĩ phá nát giấc mơ của cậu... Mọi ký ức đau đớn ấy ùa về như mới chỉ ngày hôm qua.

"Đúng vậy, ngươi không thể nói gì, bởi vì ngươi không có quyền. Ngươi, kẻ chỉ biết đứng yên một chỗ và chờ con thỏ tự đâm đầu vào gốc cây, không có tư cách nói về tương lai." Akutagawa tuyên bố. "Một người đôi khi dành cả đời theo đuổi một ước vọng mà chính bản thân không chắc có thể đạt được. Những kẻ cười nhạo sự ngu ngốc đó chẳng qua cũng chỉ là những kẻ ngoài cuộc trong vở kịch của cuộc đời. Và ngươi, chỉ là một trong số đó."

"Không phải—!"

"Ngươi sợ phải đối mặt với thất bại nếu thật sự nỗ lực. Ngươi sợ bị từ chối, nên đã chọn sống trong giấc mơ. Cũng giống như đứa trẻ kia, ngươi đổ lỗi cho người khác vì không thể chấp nhận hậu quả từ chính sự bất lực của mình. Giết ngươi đi còn dễ hơn là lãng phí thêm thời gian của người đó."

Akutagawa đi ngang qua cậu, bước xuống con phố.

"Khoan đã!" Midoriya gọi với theo. "Tôi... không thể thay đổi quá khứ, nhưng trở thành Anh hùng luôn là ước mơ của tôi, và tôi sẽ không bao giờ từ bỏ! Tôi muốn cứu người và—"

"Hừm, việc ngươi cảm thấy cần phải biện minh cho sự tồn tại của mình với ta thật đáng cười. Nếu ta là ngươi, ta sẽ lo lắng cho bạn cùng lớp của mình hơn."

"Bạn cùng lớp của tôi...?" Midoriya giật mình. "Anh đã làm gì họ?"

Akutagawa không trả lời mà chỉ lặng lẽ đứng sang một bên.

Lo lắng tràn ngập trong lòng, Midoriya vội vã chạy đi, lướt qua Akutagawa và ngoái lại nhìn hắn một lần cuối trước khi lao về con hẻm đẫm máu. Nhưng khi đến nơi, cậu chết lặng.

"Deku-kun!"

Uraraka cười rạng rỡ, chạy đến chào đón cậu.

"Uraraka-san, mọi người ổn chứ?" Midoriya hỏi đầy lo lắng.

Uraraka lắc đầu. Nụ cười của cô vẫn hiện lên trên gương mặt, nhưng Midoriya cảm nhận được có gì đó rất sai.

"Midoriya, cậu đã đi đâu vậy?!" Kirishima hét lên, cũng trông khá thoải mái với nụ cười trên mặt. "Bọn tớ lo cho cậu lắm đó, anh bạn."

"Chuyện gì... đang xảy ra vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế?" Midoriya hỏi, nhìn quanh các bạn cùng lớp.

Có điều gì đó không đúng.

Có cảm giác mọi thứ rất kỳ lạ.

"Thì ra tất cả đều là giả!" Sero nói, chỉ vào chỗ đất nơi các thi thể của những đứa trẻ từng nằm.

Thay cho những đứa trẻ là những con búp bê hình người kỳ lạ nằm trong vũng máu đen lạnh lẽo.

"Cái... cái này là gì vậy?" Midoriya từ từ tiến lại gần một trong những thứ đó. Cậu nhìn chằm chằm vào các con búp bê mặc quần áo của những đứa trẻ với những lỗ thủng ở ngực. Midoriya nhặt lên con búp bê gần nhất và bị sốc vì trọng lượng của nó. Hơn nữa, làn da cao su màu hồng của con búp bê lại giống hệt như da người thật.

Cậu chạm vào tóc của con búp bê, cái tóc trông và cảm giác giống như tóc người thật, rồi nhìn xuống lỗ hổng ở giữa ngực của nó. Cậu có thể thấy bên trong là một không gian rỗng với máu vẽ lên các bức tường bên trong.

"Trông nó rất thật đúng không? Thì ra nó được tạo ra bằng một loại hologram hay gì đó," Ashido nói, tiến lại gần Midoriya với một chiếc điều khiển nhỏ trong tay.

Higuchi đang đứng bên kia đường quan sát các đứa trẻ. Cô nhìn Midoriya rồi ngẩng lên khi thấy cấp trên của mình đang từ từ bước lại.

"Nhìn này," Ashido ấn một nút và ngay lập tức, các con búp bê bắt đầu thay đổi. Giống như có một hình ảnh ba chiều được chiếu lên các con búp bê và những đứa trẻ lại xuất hiện, thay thế vị trí của các con búp bê. Midoriya nhìn chằm chằm vào con búp bê—hay đứa trẻ—trong tay mình, sốc không nói nên lời. Con mà cậu nhặt lên là một cậu bé. Với đôi tay run rẩy, cậu chạm vào má, mũi rồi mắt của cậu bé.

Khi ánh mắt cậu dừng lại ở lỗ hổng trên ngực của cậu bé, cậu gần như nôn ra khi thấy cơ quan bên trong lộ ra từ góc nhìn của mình.

"Nhìn này, còn một cái nữa!" Hagakure lấy điều khiển từ tay Ashido và ấn một nút khác.

Hình ảnh của một người đàn ông quen thuộc mà họ đã thấy nằm trong con hẻm khác xuất hiện bên cạnh những đứa trẻ.

Đó là người đàn ông bị Mika—hay Takami—giết.

"Chuyện gì... đang xảy ra vậy?" Midoriya thì thầm. Cậu ngập ngừng đưa tay ra và nhìn các ngón tay của mình biến mất vào cơ thể của người đàn ông. Khác với những đứa trẻ có cơ thể rắn chắc, người đàn ông chỉ là một hình ảnh được chiếu lên bằng hologram.

"Họ đã lắp đặt các thiết bị hologram quanh khu vực này, nên mọi thứ đã xảy ra thực ra là giả." Yaoyorozu nói, nhìn xuống đôi tay bị vấy máu của mình. Nếu nhìn kỹ, ai cũng có thể thấy những ngón tay cô hơi run rẩy. "Máu là máu bò, và những thi thể của bọn trẻ chỉ là búp bê và..."

Midoriya không nghe nữa.

Cậu bỏ ngoài tai mọi thứ.

Hologram? Búp bê?

Họ đang nói rằng mọi thứ cho đến bây giờ... từ khi họ bước vào nơi này... mọi thứ đều là giả sao?

Những đứa trẻ, Takami, và người đàn ông đã chết... đều là giả sao?

Midoriya vẫn có thể nhớ rõ cảm giác máu ấm phun lên người cậu, và cách mà cơ thể trong tay cậu dần trở nên lạnh lẽo.

Tất cả đều là giả sao?

Cậu thiếu niên tóc xanh suy nghĩ lại mọi thứ mà cậu đã biết về thành phố này. Những chương trình truyền hình của họ, trận chiến mà cậu và những người khác đã bị mắc kẹt, và bây giờ là những con búp bê chuyển thành hình dạng những đứa trẻ.

Đúng, tất cả có thể là giả.

Có thể cậu bé tên Koushin Takami cũng là giả... tất cả những gì này có thể là giả.

Midoriya muốn tin điều đó. Cậu muốn tin, vì bất cứ điều gì khác ngoài điều đó đều quá tàn nhẫn. Nhưng nếu mọi thứ ngược lại thì sao? Nếu thiết bị này—dù là gì—đã biến thi thể của những đứa trẻ thành búp bê? Nếu như, những đứa trẻ là thật và những con búp bê là giả?

Nếu họ chọn tin rằng cái chết của những đứa trẻ là giả để khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn, thì điều đó sẽ khiến họ thành gì chứ? Liệu họ có khác gì kẻ đã giết chết những đứa trẻ đó không?

Vì cái gì mà những đứa trẻ và người đàn ông đó mất mạng chứ?

"Mọi người—" Midoriya ngẩng lên và đứng hình khi thấy cảnh tượng trước mắt. Họ vẫn cười và mỉm cười... nhưng giờ cậu mới nhận ra điều gì không đúng với những nụ cười đó.

Đôi mắt của họ không cười. Không một đôi mắt nào của bạn cùng lớp cậu đang mỉm cười hay thể hiện một hình thức hạnh phúc nào khi nhận ra rằng mọi thứ có thể là giả. Nếu có, họ trông như sắp khóc.

Cậu nên nói gì trong tình huống này đây?

Cậu nên làm gì đây?

Liệu có điều gì cậu có thể làm không?

All Might sẽ làm gì trong tình huống này?

Suy nghĩ của Midoriya thật hỗn độn. Cậu nhìn các bạn cùng lớp, không nhận ra rằng chính đôi môi của cậu cũng hơi run rẩy khi từ từ mở ra.

"Ừ... phải rồi..." cậu lẩm bẩm một cách nhỏ nhẹ. Cậu nở một nụ cười yếu ớt, nuốt tất cả những lời còn lại vào trong cổ họng. Cậu không thể nói với họ rằng những đứa trẻ mà họ thấy bây giờ là thật và những con búp bê là giả. Không có chứng cứ gì, giống như không có bằng chứng gì cho việc điều này có thể là thật.

Nếu cậu nói với họ rằng cậu tin những đứa trẻ này là thật—không, cậu không biết phải tin vào điều gì, nhưng nếu mọi thứ là thật—họ sẽ vỡ vụn. Mọi người đều biết điều đó, vì vậy không ai nói gì cả. Họ đều nhận thức được điều này, vậy nên họ đều giả vờ như ổn để an ủi những người xung quanh.

Midoriya nghiến răng và ôm chặt cơ thể trong tay.

Nó cảm giác rất thật, vì vậy chắc chắn là thật.

Nhưng nếu không phải thì sao?

Nếu đó chỉ là ảo ảnh và tâm trí cậu đang lừa dối cậu tin vào điều đó?

"Không thể tha thứ được...!" Midoriya gầm gừ dưới hơi thở, nhỏ đến mức không ai có thể nghe thấy.

Mafia Cảng—không, là boss của Mafia Cảng, người đứng sau tất cả chuyện này, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.

Tạo ra một bi kịch rồi lại cho họ một tia hy vọng... nhưng đó là một tia hy vọng mãi mãi ngoài tầm với. Nó giống như việc đặt một chai nước bên ngoài chiếc lồng của một người đàn ông bị đói khát. Họ có thể nhìn thấy nước, họ có thể cố gắng với tay lấy nước, nhưng không bao giờ chạm vào được nó, dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa.

Đây là một trò chơi bệnh hoạn do một kẻ bệnh hoạn tạo ra, và Midoriya sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn vì điều đó.

Ở phía sau nhóm, Bakugou nhìn chằm chằm vào những thi thể/búp bê trên mặt đất với cơn thịnh nộ không thể diễn tả được trên khuôn mặt. Cậu quay người, dậm mạnh xuống đường và đi thẳng về phía Akutagawa. Higuchi híp mắt lại sau chiếc kính râm, nhưng không có động thái gì.

Akutagawa đứng yên, tay nhét vào túi quần, quan sát khi Bakugou dừng lại trước mặt hắn. Hắn nhìn cậu bé nâng nắm đấm và đấm thẳng về phía mình với toàn bộ sức lực.

"Bakugou!!" Kirishima hét lên, là người đầu tiên nhận ra hành động của bạn mình.

BAM

Akutagawa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cách hắn chỉ một tấc. Hắn không chớp mắt dù cảm nhận được cơn gió sắc lạnh lướt qua má. Rất từ từ, Bakugou rút tay lại và rút nắm đấm đầy máu ra khỏi bức tường nứt bên cạnh đầu hắn.

"Một ngày nào đó, tao sẽ giết mày! Giết tất cả chúng mày!" Cậu gầm lên, nhét tay bị thương vào túi và quay lại với các bạn cùng lớp.

◤◢◣◥◤◢◣◥◤◢◣◥◤◢◣◥

Toshinori ngồi trong xe, người phụ nữ trong bộ kimono ngồi bên cạnh, đối diện trực tiếp với anh. Chiếc xe này rất đặc biệt, với ghế ngồi đối mặt nhau mà thế giới bên ngoài không có. Ít nhất là không còn nữa. Mọi thứ trong xe đều trông như mới, và không khí vẫn còn vương mùi da đặc trưng chỉ có ở những chiếc xe mới.

Toshinori quay lại nhìn người phụ nữ, người đã không ngừng quan sát anh từ nãy. Khi ánh mắt của họ gặp nhau, đôi môi hồng của cô cong lên một nụ cười.

Anh chú ý đến mái tóc cam đỏ của cô, đôi mắt đỏ thẫm và hình dáng khuôn mặt của cô. Ký ức về đêm hôm đó ở Yokohama lại ùa về—hình ảnh của cô gái nhỏ cầm kiếm trong khi dị năng của cô ấy cũng mang một thanh kiếm.

"Cô là cô gái trong đêm hôm đó, phải không?" Toshinori cuối cùng cũng hỏi. Anh đào sâu trong tâm trí mình rồi nhớ ra tên cô. "Là Kouyou-kun, phải không?"

Nụ cười của người phụ nữ càng rộng thêm một chút.

"Thật vinh hạnh khi anh nhớ được tôi," cô trả lời một cách duyên dáng. "Là một trong những Điều hành viên của Mafia Cảng, xin phép tôi được chào đón anh quay lại thành phố của chúng tôi."

"Điều hành viên?" Toshinori không thể không thốt lên kinh ngạc. Theo những gì anh biết về Mafia Cảng và những gì anh đã biết được cho đến nay, thì việc là Điều hành viên trong Mafia Cảng nghĩa là cô phải rất mạnh. "Có bao nhiêu Điều hành viên?"

"Điều đó còn tùy. Nếu anh, anh hùng Số 1, đang cân nhắc thay đổi nghề nghiệp, tôi chắc rằng chúng tôi luôn có thể dành một chỗ cho anh," người phụ nữ trả lời một cách đùa cợt, khéo léo lảng tránh câu hỏi của anh.

Toshinori cười và bảo cô rằng anh đã nghỉ hưu rồi. Kouyou khẽ cười và không nói gì thêm. Im lặng lại bao trùm, và dù Toshinori rất muốn phá vỡ sự im lặng đó, nhưng anh không thể. Từ cuộc trao đổi vừa rồi, Toshinori nhận ra anh sẽ không biết thêm được gì từ Kouyou, và cô ấy dường như không quan tâm đến những cuộc trò chuyện tầm phào. Người đàn ông tóc vàng đành nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát những tòa nhà trôi qua, đồng thời tự hỏi không biết khi nào họ sẽ đến nơi.

Khi chiếc xe cuối cùng dừng lại, cửa xe mở ra và những người đàn ông mặc bộ suit đen đứng xếp hàng bên ngoài. Ngay khi họ nhìn thấy Kouyou bước ra khỏi xe, tất cả lập tức đứng thẳng người và cúi đầu chào.

Cô nàng đứng thẳng giữa những người đàn ông cúi đầu, cằm ngẩng cao, cả người toát ra sự tự tin và quyền lực. Chính vào khoảnh khắc này, Toshinori mới thật sự cảm nhận được thời gian đã trôi qua bao lâu. Mười bốn năm trước, cô gái này chỉ là một cô bé nhỏ xíu, cầm dao găm mà không chút sợ hãi lao vào trận chiến như một quân cờ có thể hy sinh. Giờ đây, tất cả những người đã từng dùng cô làm mồi nhử, làm lá chắn, giờ lại ở dưới quyền cô, sẵn sàng nghe theo mọi mệnh lệnh của cô.

"Đi theo tôi," Kouyou vẫy tay và những người đàn ông bắt đầu tách ra, để lộ một con hẻm mà họ đã chặn lại.

Toshinori nhìn quanh con phố vắng vẻ, rồi nhìn vào con hẻm hầu như không có ánh sáng. Điều đầu tiên anh nhìn thấy là một biển hiệu sáng lên trên tường, với hình ảnh một người đàn ông đội mũ phớt. Dưới biển hiệu là một chiếc bảng đỏ với cái tên Lupin.

Toshinori đi theo Kouyou đến cánh cửa dưới biển hiệu. Cô ấy khẽ ra hiệu mời anh vào trong, nhưng không có động thái nào cho thấy cô sẽ theo vào, có nghĩa là anh sẽ phải tự mình bước tiếp. Anh nắm lấy tay nắm cửa lạnh lẽo bằng kim loại. Với một cú đẩy, cánh cửa nặng nề mở ra, và những gì chào đón anh là ánh sáng ấm áp từ bên trong cùng với cầu thang hẹp dẫn xuống dưới.

Anh từ từ bước xuống, cho đến khi đến căn phòng phía dưới. Ngay lập tức, Toshinori nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên ghế bar, nhấp một ngụm rượu whiskey... hoặc ít nhất đó là những gì Toshinori đoán, vì trên quầy bar có một chai whiskey.

Toshinori không nhận ra mình đã dừng lại ở bậc thang cuối cùng cho đến khi mắt anh dừng lại ở người đàn ông đó. Hắn ta là một thanh niên gầy, có lẽ khoảng đầu hai mươi, mặc bộ suit đen nặng nề với một chiếc áo khoác đen nằm trên ghế bên trái anh ta.

"Ngồi uống rượu một mình cô đơn thật đó, sao anh không tham gia cùng tôi nhỉ?" Người đàn ông tóc nâu nói, nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống chiếc đĩa lót bằng thủy tinh, rồi quay lại, lộ ra một mắt màu nâu đậm và một mắt còn lại bị che khuất dưới lớp băng gạc.

Toshinori hoàn thành bước đi cuối cùng và chậm rãi tiến lại gần người thanh niên trước mặt. Không chút nghi ngờ, Toshinori nhận ra người đàn ông này chính là đứa trẻ mà anh gặp trong văn phòng của Mori. Cậu ta là Dazai, và hiện tại là boss của Mafia Cảng.

Đây là người đã đưa họ đến Yokohama.

"Ngồi đi," Dazai ra hiệu mời anh ngồi xuống ghế bên cạnh.

Toshinori ngập ngừng một chút, nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh người đàn ông. Ngay khi anh vừa ngồi xuống, một ly rượu bỗng nhiên được đặt trước mặt anh bởi một người đứng ở bên kia quầy bar. Do quá chú tâm vào Dazai, anh đã hoàn toàn bỏ qua người kia.

Anh nhìn chằm chằm vào ly rượu màu đỏ đẹp mắt trong chiếc cốc kiểu cũ. Tự động cảm ơn, anh lại quay lại nhìn Dazai.

"Charlie Chaplin," Dazai huýt sáo, rót rượu whiskey vào ly của mình. "Làm từ rượu mơ và rượu gin mận. Cái này không có ở thế giới bên ngoài đâu."

"Cảm ơn, nhưng tôi xin từ chối." Toshinori đẩy ly rượu đi. Anh liếc nhìn Dazai một cách cảnh giác, nhưng người đàn ông chỉ mỉm cười trước sự từ chối của anh. "Tôi được mời đến đây để uống trà."

"Nhưng rượu thì ngon hơn mà, phải không?" Dazai thở dài, xoay ly whiskey trong tay. "Mỗi người uống rượu đều có một câu chuyện để kể."

"...Đó là lý do mà cậu uống rượu sao?" Toshinori nhìn gã với vẻ kỳ lạ, không thể hiểu được ý định của hắn ta.

"Đa số những người uống rượu đều là những gã cô độc, bị cô lập trong chính ngôi nhà của mình. Việc hỏi liệu họ uống vì họ cô đơn hay cô đơn vì gia đình không chấp nhận việc uống rượu của họ sẽ giống như vỗ tay và cố gắng quyết định bàn tay nào phát ra âm thanh – Nó chỉ dẫn đến những cuộc tranh cãi vô ích mà thôi."

"Hah..."

"Bỏ qua chuyện đó đi," Dazai đặt ly rượu xuống. "Đã lâu rồi, mười bốn năm, phải không? Anh đã thay đổi rất nhiều kể từ lần gặp trước."

"...Đúng vậy." Vị cựu Anh Hùng nhìn vào khuôn mặt đang mỉm cười của Dazai, rồi nhìn xuống lớp băng gạc che đi một nửa khuôn mặt đẹp trai đó.

"Cậu cũng... thay đổi rất nhiều." Dĩ nhiên, người đàn ông tóc vàng không ngây thơ đến mức tin vào điều đó — không sau cuộc trò chuyện với ông boss cũ. Anh nhớ lại cách Mori đã hành xử trong quán cà phê, cách mà màn kịch của ông ta khiến anh tưởng rằng Mori đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.

Vị Anh Hùng liên tục tự nhắc mình rằng, đây cũng có thể chỉ là một cái mặt nạ mà gã này muốn anh thấy. Ý nghĩ đó làm Toshinori cảm thấy rất khó chịu. Là một Anh Hùng, Toshinori chưa bao giờ nghĩ xấu về mọi người, nhưng từ khi anh quay lại thành phố này, tất cả những gì anh làm là suy nghĩ tiêu cực về mọi thứ.

"À đúng rồi, người ta nói rằng tình yêu có thể thay đổi con người!" Người đàn ông thở dài mơ màng, một tay giơ lên trời, tay còn lại đặt lên trái tim mình.

Toshinori cảm thấy may mắn vì lúc này anh không uống gì, nếu không chắc chắn anh sẽ bị sặc.

"C-Cậu đang yêu á hả?!"

"Bọn tui mới cưới á~" Gã tóc nâu ngả người ra sau, tay xoa má như thể đang xấu hổ. Toshinori nhìn hắn, người đứng đầu tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới.

Trong một khoảnh khắc ngắn, anh cảm thấy như não mình ngừng hoạt động. Cái... anh phải nói gì trong tình huống này đây nhỉ?

"Ờ...chúc mừng nhé," anh nói một cách lúng túng. Mắt anh dừng lại ở chiếc còng tay treo trên cổ tay phải của người đàn ông, phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong phòng. Trước đó anh không để ý, nhưng tại sao boss Mafia Cảng lại chỉ đeo một chiếc còng tay?

Toshinori nhớ lại đoạn ghi âm mà Kunikida đã chiếu cho họ xem về con rồng đỏ. Người đàn ông đã chiến đấu với con quái vật cũng có một chiếc còng tay trên cổ tay, nhưng là ở tay trái. Liệu đây có phải là biểu tượng quyền lực trong Mafia Cảng không?

Dazai cười nhẹ trước khi hạ tay xuống khỏi má. Hắn ta vắt chéo chân, lồng tay vào nhau trên đầu gối.

"Fufu... Anh Hùng các anh quả thật rất thú vị."

Đột nhiên, Toshinori cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng với một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ đang lan tỏa trên làn da. Anh lập tức ngồi thẳng dậy, mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Mặc dù họ đang ngồi ngang nhau, nhưng anh cảm thấy mình nhỏ bé một cách lạ thường khi người đàn ông nhìn xuống anh bằng đôi mắt màu nâu, giờ chỉ còn là một vũng tối mơ hồ.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ký ức về cậu bé mà Toshinori gặp cách đây lâu chợt chồng lên người đàn ông này. Tuy nhiên, không giống như những người khác anh đã gặp, anh không thể tìm thấy điểm tương đồng nào giữa quá khứ và hiện tại.

Cậu bé mà anh gặp trong quá khứ dường như chẳng sống vì cái gì. Cái sự trống rỗng trong đôi mắt cậu lúc đó là điều mà vị Anh Hùng không thể chịu đựng được khi nhìn vào. Bây giờ, trong ánh mắt đó có một con quái vật đang rình rập, đôi mắt trống rỗng trước kia giờ đầy ác ý, với sự khát máu ngập tràn đáy mắt.

Cảm giác đó chỉ kéo dài trong tích tắc rồi biến mất, chỉ còn lại cảm giác da gà nổi lên trên làn da của Toshinori. All Might đã chiến đấu với nhiều tên Villain trong đời mình, nhưng chỉ có một tên mà anh biết có thể thể hiện mức độ ác ý như vậy... và đó là All for One.

Toshinori thậm chí không nhận ra những giọt mồ hôi đang lăn dài trên mặt mình. Căn cứ vào dáng vẻ và đôi tay của hắn ta, anh không nghĩ hắn ta là một chiến binh. Thực tế, hắn ta trông mong manh hơn bất kỳ Old Human nào, nhưng việc hắn ta là boss Mafia Cảng chắc chắn có nghĩa là hắn ta rất mạnh. Có thể là nhờ Dị năng của hắn ta.

"Chúng ta đi vào vấn đề chính nhé, được không?" Dazai nghiêng đầu nhìn anh. "Hẳn là anh không đến đây chỉ để tán gẫu."

Toshinori nuốt khan. Anh cố gắng đọc vị người đàn ông này, nhưng giống như Mori, anh nhận ra rằng bản thân gần như không thể hiểu được những gì đang diễn ra trong đầu đối phương.

"...Tôi nghe nói cậu đã lật đổ boss trước và chiếm lấy vị trí đó."

"Nói lật đổ là hơi quá rồi," gã bình tĩnh trả lời. "Chắc hẳn Mori-san đã nói với anh rằng ông ta đã về hưu."

"...Vậy tại sao lại cử người giám sát ông ấy?" Mặc dù Toshinori không có nhiều kinh nghiệm trong việc đối phó với tội phạm có tổ chức, nhưng anh đã từng xử lý không ít tội phạm và những tên villain trong đời. Và luôn có một điểm chung... đó là nếu một thủ lĩnh của một tổ chức nào đó bị lật đổ, thì kết cục duy nhất sẽ là—cái chết.

Vậy tại sao Mori vẫn còn sống dù đã bị lật đổ? Với một tổ chức lớn như vậy, lẽ ra Dazai nên lo sợ việc ông ta sẽ cố gắng giành lại vị trí của mình chứ?

"Không cần phải vòng vo. Anh có thể hỏi thẳng tại sao tôi không giết ông ta." Dazai bật cười, đưa tay lấy ly rượu của mình. "Là một anh hùng, anh dường như tin rằng giết chóc có thể giải quyết mọi chuyện."

"Không, tất nhiên là không!" Toshinori hốt hoảng. "Chỉ là..."

"Chỉ là vì những tên villain trong thế giới của các anh đều như vậy, đúng không?" Dazai nói tiếp thay anh. "Nhưng chúng tôi thì không phải là villain, đúng chứ?"

"Vậy tại sao cậu lại giám sát ông ấy?"

"Giám sát?" Dazai bật cười. "Nếu ngài boss tiền nhiệm muốn, ông ta có thể dễ dàng giết những người tôi cử đi theo dõi mình. Những người đó tôi cử đi là để bảo vệ ông ấy. Có vẻ là anh đã chạm trán với một tên sát thủ trong chuyến mua sắm của mình nhỉ?"

Đôi mắt Toshinori mở to khi nhớ lại người đàn ông tàn tật trong con hẻm.

"Đó là một tay bắn tỉa sao?"

"Có tổng cộng mười hai tên." Dazai thản nhiên nói.

Mắt Toshinori mở to hơn.

Mười hai tay súng bắn tỉa ư?

Gã này có thể gọi đó là bảo vệ, nhưng dù nhìn thế nào, nó cũng là một mối đe dọa đối với Mori. Nhưng điều đó không hợp lý. Tại sao phải tốn công đến vậy, trong khi việc giết chết người tiền nhiệm lại đơn giản hơn nhiều?

"Anh nên ghi nhớ điều này, Quý ngài Anh hùng à," Dazai nhấp một ngụm rượu. "Trước tiên, chúng tôi là một doanh nghiệp, rồi mới là tội phạm."

Vị Cựu anh hùng nhìn chằm chằm vào gã đàn ông trước mặt. Làm sao hắn có thể ngang nhiên tuyên bố tổ chức tội phạm của mình là một doanh nghiệp cơ chứ?!

"Dù thế nào thì, Mori-san cũng từng là boss của Mafia Cảng, nên có rất nhiều người ủng hộ ông ấy. Nếu tôi giết ông ta để giành lấy vị trí, Mafia Cảng sẽ bị chia rẽ và nhiều kẻ sẽ cố gắng lật đổ tôi."

"Nhưng đó là..." Toshinori không biết phải nói sao. Đúng, nếu xét từ góc độ kinh doanh, đó là cách các lãnh đạo cấp cao trong các tập đoàn lớn vận hành, nhưng làm sao một tổ chức tội phạm có thể giống như một doanh nghiệp được? Trong suốt những năm kinh nghiệm và hiểu biết của mình, anh thấy rằng chỉ cần một tên Villain có đủ sức mạnh và sức hút, thì mọi người sẽ theo hắn—giống như All for One.

"Tất nhiên, việc dập tắt vài con kiến không phải là vấn đề, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc mất đi nhiều nhân tài và thậm chí cả những người có dị năng. Một khi Mafia Cảng rơi vào xung đột nội bộ, những tổ chức đang ẩn mình trong bóng tối sẽ trỗi dậy. Giữa tình thế hỗn loạn đó, uy tín của tôi—kẻ vừa trở thành boss mới—cũng sẽ giảm sút. Vì vậy, việc Mori-san còn sống có lợi hơn nhiều so với việc ông ta chết."

"Cậu không sợ ông ta sẽ cố gắng giành lại vị trí của mình sao?"

Nghe vậy, gã tóc nâu bật cười lớn.

Toshinori nhìn chằm chằm vào hắn, hoàn toàn không hiểu có gì buồn cười đến vậy. Một lúc sau, người kia giơ tay lên lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống từ khóe mắt.

"Anh đã bao giờ nghe đến khái niệm giao tiếp chưa?" Hắn dường như đang cố gắng kiềm chế để không lại bật cười lần nữa.

"...Gì cơ?"

"Các anh chưa từng ngồi xuống và đàm phán với những tên villain trong thế giới của mình, đúng không? Và tôi không nói đến những kẻ đã bị tống vào tù đâu."

"Đàm phán với Villain ư?" Toshinori sửng sốt trước đề nghị đó. Nếu bọn Villain có thể bị khuất phục bằng cách đàm phán, thì đã chẳng cần đến cảnh sát và anh hùng! Xét cho cùng, có thể đạt được gì từ việc đó chứ?

Những thứ mà Villain muốn, anh hùng không thể và cũng sẽ không bao giờ trao cho chúng.

"Tất nhiên là các anh chưa từng." Dazai nở một nụ cười, con mắt đen duy nhất của hắn dường như xuyên thấu vào tận tâm hồn Toshinori. "Bởi vì các anh là anh hùng, còn chúng là Villain. Villain thì không thể đàm phán. Ham muốn của chúng là vật chất, và mục tiêu của chúng luôn dựa trên sự hy sinh của kẻ khác. Anh hùng thì chính nghĩa, nên họ sẽ không bao giờ hạ mình đến mức đàm phán với phản diện. Nếu làm vậy, họ sẽ bị xã hội khinh miệt và bị tước bỏ vị trí. Cách duy nhất để một anh hùng đánh bại Villain là hạ gục chúng. Cách giao tiếp duy nhất giữa hai phe là bạo lực. Các người là hai thái cực—hai mặt của cùng một đồng xu."

"Cậu đang cố nói cái gì?"

"Chỉ là một lời cảnh báo nhỏ thôi." Dazai thản nhiên nói, đưa ly rượu lên môi và uống cạn thứ chất lỏng màu vàng óng.

Dù Toshinori không biết người đàn ông này đang ám chỉ điều gì, nhưng anh cũng đã chán ngấy mấy trò chơi chữ này rồi. Chủ đề về Mori vốn chỉ là do anh tò mò, chứ không phải thứ anh cần biết, vì suy cho cùng, anh là người ngoài cuộc.

Những gì xảy ra ở Yokohama không liên quan gì đến anh cả.

Điều khiến anh lo lắng nhất là...

"Có phải cậu là người đã đưa học trò của tôi đến Yokohama không?"

"Nếu anh đang thắc mắc liệu tôi có phải là người bạn mà hiệu trưởng của anh quen biết hay không, thì không, tôi không phải." Dazai đáp. "Nhưng nếu anh đang hỏi liệu tôi có phải là người đã cấp phép cho các anh vào thành phố thay mặt cho người bạn đó và để Công ty Thám tử Vũ trang giám sát các anh hay không, thì đúng, chính là tôi."

"Cậu biết rõ đó không phải điều tôi muốn hỏi."

"Hửm? Chẳng phải chính phía các anh đã yêu cầu chúng tôi tiếp nhận học sinh của mình để tham quan một chút hay sao?"

Toshinori không thể phản bác được, vì đó là sự thật. Ít nhất, theo lời của hiệu trưởng Nedzu, chính họ là bên đã chủ động liên hệ với Yokohama trước, xin phép được vào thành phố. Tuy nhiên, qua những ngày lưu lại đây, anh dần nhận ra rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Khi bắt đầu có những nghi ngờ này, Toshinori chợt nghĩ đến những điều mà trước đây anh chưa từng để tâm. Tại sao vào thời điểm này, Nedzu lại có thể sắp xếp một chuyến tham quan thực địa? Anh chỉ có thể nghĩ đến hai sự kiện lớn gần đây có khả năng liên quan đến chuyện này.

Nếu Ranpo đúng về việc Yokohama biết rõ lịch sử của All for One và One for All, thì chỉ có thể là do hai sự kiện: việc bắt giữ All for One và sự nghỉ hưu của All Might.

Nếu điều đó đúng, thì chuyện Mafia Cảng chỉ cho phép Lớp 1-A vào thành phố cũng hợp lý—tất cả là vì Midoriya.

"Ngay cả khi chuyến đi này không được sắp đặt, thì người kế thừa tiếp theo của One for All cũng sẽ đến Yokohama sớm hay muộn—giống như anh và tất cả những người tiền nhiệm của anh vậy."

Mori đã có ý gì khi nói vậy?

Ông ta đang ám chỉ rằng tinh thần chính nghĩa của họ đã kéo họ đến Yokohama—một thành phố nằm dưới sự cai trị của tội phạm sao? Hay đằng sau đó còn ẩn chứa một hàm ý thâm sâu và đáng ngờ hơn? Khi Toshinori hỏi Mori liệu mục tiêu của chúng có phải là Midoriya hay không, ông ta đã cười nhạo anh, nghĩa là suy đoán của anh đã sai.

"Hiện tại, những người mang One for All không gây ra mối đe dọa nào cho chúng tôi."

Toshinori hít sâu một hơi. Không, anh không sai. Anh đã đúng, nhưng cách anh đặt câu hỏi lại sai. Mori đã nói rất rõ ràng rằng hiện tại họ không phải là mối đe dọa.

Vậy còn tương lai thì sao?

Phải chăng ông ta đang ám chỉ rằng vào một thời điểm nào đó trong tương lai, Mafia Cảng—không, mà là cả Yokohama—sẽ bị đe dọa bởi One for All?

"Có phải One for All là mục tiêu của các cậu không?"

Clink

Boss của Mafia Cảng nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống đế lót và con mắt nâu sẫm ấy chậm rãi hướng về phía anh.

"Nói tôi nghe đi, ngài Anh Hùng. Anh còn nhớ cái ngày mình bị đưa vào văn phòng của Mori-san không?"

"...Làm sao tôi có thể quên được?" Toshinori lẩm bẩm.

"Anh có nhớ việc Quirk của mình bị vô hiệu hóa không?"

"Có, là do thuốc ức chế Quirk—"

"Nhân gian thất cách."

Toshinori sững người nhìn gã tóc nâu, kẻ đang nở một nụ cười bí ẩn. "Đó là tên của Dị năng của tôi. Nó cho phép tôi vô hiệu hóa Dị năng của người khác thông qua tiếp xúc trực tiếp. Lượng thuốc ức chế Quirk trong cơ thể anh đã biến mất từ trước khi anh tỉnh dậy. Lý do Quirk của anh bị vô hiệu hóa... là vì tôi đã chạm vào anh."

Toshinori nhớ lại khoảnh khắc anh lao vào Mori. Khi đó, anh đã quá tập trung vào Mori đến mức không hề để ý đến Dazai—cho đến khi Quirk của mình biến mất. Nếu Dazai đã chạm vào anh vào thời điểm đó, vậy thì sự mất đi của One for All là...!!

"Nhưng Dị năng không thể ảnh hưởng đến Quirk—" Anh khựng lại khi một suy nghĩ kinh hoàng ập đến.

"Đúng vậy, Dị năng không thể ảnh hưởng đến Quirk. Nhưng nguồn gốc của Quirk của anh lại là một Dị năng." Dazai nghiêng đầu, nụ cười trên môi càng trở nên khiêu khích. "Dù đã tiến hóa thành Quirk qua nhiều thế hệ, nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng sức mạnh của anh từng là một phần của Dị năng."

"Giờ thì anh hiểu rồi chứ? Một Quirk không mạnh bằng Dị năng, nhưng vẫn có thể bị ảnh hưởng bởi Dị năng—đó chính là điểm yếu chí mạng của One for All."

Điểm yếu chí mạng...

Toshinori chưa từng nghĩ về điều này trước đây, nhưng anh cũng không quá ngạc nhiên. Điều khiến anh bất ngờ hơn là cách Dazai gọi đó là điểm yếu chí mạng. Theo những gì anh đã biết, Dị năng nói chung mạnh hơn Quirk. Ngay cả trong đoạn video về trận chiến giữa người đàn ông bí ẩn và con rồng, sức mạnh mà cả hai bên thể hiện đều vượt xa One for All.

Ngay cả khi One for All không có nguồn gốc từ một Dị năng, nó vẫn có thể bị nghiền nát bởi Dị năng giống như bất kỳ Quirk nào khác. Vậy thì tại sao việc Dị năng có thể ảnh hưởng đến One for All lại được coi là một điểm yếu chí mạng?

"...Khi tôi nói chuyện với boss tiền nhiệm của Mafia Cảng, ông ta nói rằng sớm muộn gì mọi người kế thừa One for All cũng sẽ đến Yokohama. Nghĩa là sao?"

"Dĩ nhiên là có nghĩa rằng các anh—những anh hùng—không bao giờ có thể kìm nén sự tò mò của mình." Dazai cất giọng ngân nga, những lời nói nhẹ bẫng, chẳng có chút trọng lượng nào. Toshinori biết hắn đang nói dối... và hơn thế nữa, gã tóc nâu này thậm chí còn không thèm che giấu điều đó.

"...Các cậu định làm gì với bọn trẻ?"

Dazai mỉm cười, uống cạn ly rượu của mình, chỉ còn lại viên đá tròn lăn nhẹ trong chiếc ly trống rỗng.

"Một lời cảnh báo thân thiện dành cho ngài cựu anh hùng đây." Hắn đặt ly xuống và đứng dậy.

"Công lý là một vũ khí. Nó có thể được dùng để gây tổn thương, nhưng nó không thể bảo vệ hay cứu rỗi bất kỳ ai."

Bắt gặp một chuyển động ở khóe mắt, Toshinori quay lại và nhìn thấy người pha chế đang bước dọc quầy bar dài, lưng quay về phía anh. Người đàn ông đó im lặng đến mức Toshinori gần như quên mất sự hiện diện của anh ta.

Bây giờ nghĩ lại, anh đã quá tập trung vào Dazai đến mức đây là lần đầu tiên anh thực sự quan sát kỹ người pha chế. Thứ gì đó lóe lên trong ánh sáng lờ mờ thu hút sự chú ý của anh. Ánh mắt Toshinori hạ xuống và phát hiện một chiếc còng tay bạc quanh cổ tay trái của người đàn ông.

Anh bật dậy khỏi ghế ngay khi người đó bước ra khỏi quầy bar, lần đầu tiên để lộ khuôn mặt.

Là hắn!

Mái tóc cam gợn sóng, đôi mắt xanh, chiếc mũ fedora... Đây chính là người đã chiến đấu với con rồng!

"Có vẻ như anh khá quen thuộc với cánh tay phải của tôi nhỉ," Dazai nói, trong khi người kia nhặt chiếc áo khoác đặt trên ghế bar và khoác nó lên vai gã tóc nâu cao lớn. "Đây là Nakahara Chuuya, một trong những điều hành viên của Mafia Cảng. Em yêu à, chào hỏi vị khách của chúng ta đi chứ?"

Toshinori chớp mắt.

Em yêu?

Người đàn ông có tên Nakahara Chuuya khẽ gật đầu chào Toshinori.

Cựu Anh Hùng Số Một cũng gật đầu đáp lại, vẫn chưa hết bàng hoàng. Làm thế nào mà anh không nhận ra rằng một người nguy hiểm như vậy đã đứng ngay cạnh mình suốt thời gian qua?

Nếu anh phát hiện ra sớm hơn... không, họ đã sắp đặt để đảm bảo rằng anh sẽ không chú ý đến người kia.

Suốt từ đầu đến giờ, Toshinori luôn dồn toàn bộ sự chú ý vào boss Mafia Cảng đang ngồi bên trái mình, trong khi Nakahara Chuuya lại đứng bên phải, chỉ vừa đủ nằm trong tầm nhìn của anh. Nếu cố gắng, anh hoàn toàn có thể nhận ra người đàn ông này từ khóe mắt, nhưng anh đã không làm vậy—bởi vì trong mắt anh, mối đe dọa lớn hơn chính là Mafia Cảng.

Bằng cách để người pha chế đứng lờ mờ trong tầm nhìn của anh, họ đã khiến anh không cảm thấy cần phải ngoảnh đầu lại để kiểm tra xem người kia đã đi đâu.

"Boss, cuộc họp sẽ bắt đầu trong hai mươi lăm phút nữa," Chuuya thông báo với giọng điệu kính cẩn, hai tay đặt sau lưng.

"Vậy thì chúng ta trở về thôi."

Chiếc áo khoác nặng nề bay nhẹ khi Dazai xoay người bước lên cầu thang, Chuuya theo sát phía sau.

Vẫn còn rất nhiều điều Toshinori muốn biết, và càng nhiều hơn nữa những gì anh muốn hỏi Nakahara Chuuya, nhưng anh hiểu rằng hôm nay mình sẽ không có được bất kỳ câu trả lời nào.

Anh chỉ có thể đứng giữa quán bar trống trải, lặng lẽ nhìn theo bóng hai người đàn ông rời đi.

Chỉ khi nghe thấy tiếng đóng cửa từ phía trên, anh mới biết họ thực sự đã rời khỏi.

◤━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━◥

Yokohama — 12:00 đêm

◣━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━◢

Một người đàn ông đơn độc đứng trên mái nhà, ánh mắt hướng lên mặt trăng tròn cao vút giữa bầu trời đêm đầy sao.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm rối tung những sợi tóc bạc của anh ta khi đôi mắt vàng lướt nhìn xuống vùng đất bên dưới.

Một chiếc ủng đen nhấc lên, bước về phía trước, và người đó rơi xuống. Cậu xoay người giữa không trung, hạ xuống bằng cả tứ chi một cách duyên dáng, lưng cong như một con mèo. Những người đàn ông đang chờ bên dưới lập tức chắp tay sau lưng và cúi đầu trước sự xuất hiện của chàng trai trẻ.

"Atsushi," Kyouka lên tiếng nhẹ nhàng, vừa bước ra từ bóng tối, xuất hiện bên cạnh cậu.

Nakajima Atsushi rút điện thoại ra, liếc nhìn màn hình hiển thị thời gian hiện tại.

Đúng lúc đó, một làn sương đen xoáy tròn trong không khí trước mặt anh ta.

Trong chớp mắt, những người đàn ông xung quanh lập tức rút súng, nhắm thẳng vào cổng dịch chuyển.

Dáng đứng của họ vững chắc, bàn tay cầm súng không hề run rẩy. Rõ ràng họ đã được huấn luyện rất kỹ trong việc xử lý những tình huống như thế này.

Shigaraki Tomura bước ra từ hố đen, theo sau là các đồng đội của hắn.

Hắn liếc nhìn những khẩu súng đang chĩa vào mình trước khi đôi mắt đỏ sẫm hướng về phía người đàn ông tóc trắng.

"Thật là một màn đón tiếp long trọng, Bạch Tử Thần,"

"Chỉ để đề phòng thôi," Atsushi lạnh nhạt đáp. Cậu ta phất tay, ra hiệu cho những người xung quanh hạ súng và trở về tư thế cũ, hai tay đặt sau lưng.

"Đúng là mấy con chó được huấn luyện kỹ," Dabi lầm bầm, liếc mắt chán chường về phía những người đàn ông xung quanh.

Khi tất cả thành viên của Liên minh Tội phạm đã bước qua cổng, làn sương đen bắt đầu thay đổi hình dạng, lộ ra Kurogiri.

"Với thái độ này, có vẻ như cậu đã đưa ra quyết định rồi," Shigaraki nhận xét.

"Đúng vậy..." Atsushi đưa tay vào túi, rút ra một tờ giấy. Với một cái vẩy cổ tay, tờ giấy bay trong không trung trước khi được Mr. Compress bắt lấy và chuyển cho Shigaraki.

Shigaraki liếc xuống và nhận ra đó là bức ảnh của một chàng trai trẻ với mái tóc đen và ngọn tóc trắng.

"Đưa cho ta cái đầu của Chó Điên, và Mafia Cảng sẽ hỗ trợ Liên minh Tội phạm trong trận chiến chống lại các Anh Hùng."

"Thỏa thuận xong." Shigaraki nhếch miệng cười sau lớp bàn tay che mặt, rồi chuyền bức ảnh cho các đồng đội để họ biết mục tiêu của mình.

"Đã đến lúc bắt đầu Cuộc Chiến Tuyển Cử."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro