Chương 1
Đáng chết... đáng chết...
Chúa ơi, gã thất bại rồi, mọi thứ, mọi thứ đều mất kiểm soát!
Fyodor ngồi bệt dưới đất, mái tóc đen nhánh, ướt nhẹp dán sát vào gương mặt gã. Gã cảm thấy miệng lưỡi đắng ngắt, một thứ gì đó đã can thiệp vào kế hoạch của gã, phá hỏng tất cả mọi thứ!
Đó liệu có phải là chúa không?
Nỗi tuyệt vọng không thể kiểm soát lan dần trong lòng gã, ôi trời ơi...
"Tách tách"
Gã quay đầu, nhìn về thứ sinh vật nhầy nhụa, kinh tởm bên cạnh.
Đã năm ngày kể từ khi gã biến mất khỏi Meursault, thế giới này thật tuyệt vọng. Lũ con người ngu ngốc cố gắng kiếm miếng ăn mà không hề hay biết rằng xung quanh họ là một lũ quỷ, một lũ sinh vật đáng kinh tởm.
Fyodor muốn nôn, gã bịt miệng, cố gắng dằn xuống sự buồn nôn khi đối mặt với sinh vật này.
Những ngày này, gã chìm đắm trong sự sợ hãi xen lẫn nỗi tuyệt vọng cùng cực, gã sống ngàn năm rồi*, sống trong sự đáng sợ của bất tử, mọi thứ gã làm chỉ để tìm được kẻ mà gã muốn Dazai Osamu, để tìm 'Thư'... Mọi thứ dường như đã xong rồi!!
Tại sao!!
Tại sao!?
Tại sao?
Tại sao...
....
Trái tim Fyodor héo úa, gã sẽ phải lại sống, sống mãi, sống mãi, như một con quái vật bất tử.
Gã cắn móng tay, cố gắng xoay chuyển đầu óc.
Trong những này này, gã đã vài lần tìm hiểu được nơi gã hiện đang ở, Tokyo đầy phồn vinh. Ở đây chẳng có dị năng, hay những kẻ kỳ lạ, thay vào đó là một thế giới bình thường, nơi mà con người không bị ảnh hưởng bởi những siêu năng lực.
Tuy nhiên, nơi này lại xuất hiện đầy rẫy những con quái vật vô hình mà con người chẳng thể nhìn thấy, gã không chắc liệu rằng gã có phải là người duy nhất nhìn thấy chúng hay không.
Sau một hồi suy nghĩ, Fyodor chắc chắn rằng ngoài gã còn có những người khác có thể thấy được.
Dù cho gã chưa từng thấy những người đó, nhưng mà nếu như Chúa** đã tạo ra những thứ sinh vật gây mất cân bằng như vậy thì ắt hẳn sẽ có thứ có thể giúp cho cán cân sự sống cân bằng trở lại.
Và giờ đây gã cần tìm ra thứ đó.
Dù gì Fyodor cũng đã cố gắng xây dựng nên mọi kế hoạch trong hơn cả trăm ngàn năm, điều đó đã đủ cho thấy sự kiên nhẫn mạnh mẽ của gã.
Gã không ngại dành thêm hàng trăm năm để có thể làm lại mọi thứ.
Với tiền đề thế giới này cũng có một 'Thư', nếu được thêm một Dazai Osamu thì mọi thứ sẽ thú vị hơn, nhưng không cần thiết.
Chắp vá lại mọi suy nghĩ, gã đứng dậy phủi bộ quần áo, năm ngày để tuyệt vọng là đủ rồi.
Ánh sáng chập chờn phía cuối con đường chiếu vào bóng lưng gã, gã lại lần nữa chìm vào trong bóng tối bất tận.
...
___________________
*Thật ra việc Fyodor sống được bao lâu rồi thì tôi ếch biết, nên tôi bịa đại đại ý.
**Chúa ở đây ám chỉ Gege.
Bên nước ngoài có một giả thuyết khá thú vị là, người mà Fyodor cho rằng là chúa trong nguyên tác bsd thực ra là Asagiri-sensei :))) ( là tác giả bsd).
Giờ tui mới nhớ là tui từng có viết truyện này :))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro